[ Thiệt nhiều Trang Chu! ]
Từng cơn sóng cuộn trào lên đất liền khiến bờ sông cũng bị nhấn chìm trong biển nước.
Giữa dòng nước mênh mông, Trư Bà Long đen tuyền trở nên to lớn vô cùng, cái miệng khổng lồ có thể nuốt gọn núi sông đang mở lớn hết cỡ mà ——kêu la "oai oái".
Tiết Trầm ngụ trong thân xác con người, đứng trước Trư Bà Long nhỏ bé hơn bao giờ hết, thậm chí không lớn bằng cái đầu con quái vật.
Nhưng cậu cứ như vậy đạp lên trán Trư Bà Long, điên cuồng đấm đá không ngừng nghỉ.
Mỗi đòn hạ xuống, Trư Bà Long thu nhỏ lại một tấc và nước lũ dâng cao cũng rút bớt một phân.
Thực sự là yêu lực của Trư Bà Long đang bị đánh cho cạn kiệt dần.
Các tu sĩ đứng trên vỏ trai: "..."
Dư Yên Sơn không nhịn nước nuốt một ngụm nước miếng, nghĩ mà sợ: "Còn may lúc bị tôn giá đánh tôi quỳ xuống rất nhanh, bằng không hiện tại đã trở thành cá viên."
Xa Bích Quân cũng nhớ lại tình cảnh lần đầu gặp gỡ Tiết Trầm, đó là xuất phát điểm cho giấc mộng đổi đời của nó, rưng rưng đồng cảm: "... Đúng vậy đấy, ngày trước suýt nữa tôi đã biến thành món canh thịt trai."
Hai người nhìn nhau, ôm đầu khóc rống.
Dư Yên Sơn: "Anh em tốt, may mà chúng ta biết điều quỳ nhanh."
Xa Bích Quân: "Quỳ rất nhanh, quỳ rất nhanh! Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt (*)!"
(*) Chỉ người nhận biết rõ tình thế, từ đó lựa chọn làm những việc phù hợp với quy luật, phù hợp với đạo trời, nhận rõ sứ mệnh của bản thân.
Người xung quanh: "..." Đã thua cuộc thì đừng tự tìm cách tô đẹp cho chính mình như vậy!
.........
Bên bờ sông đen kịt, không biết Tiết Trầm đã đánh bao nhiêu đòn mà biến con Trư Bà Long khổng lồ thành cá sấu cỡ thường.
Đương nhiên còn thảm hơn nhiều so với cá sấu thông thường, những chỗ khác không nói, cái miệng rộng bị bẻ 180° không khép lại được, chắc chắn đã trật khớp.
Hai chiếc răng nanh chứa nọc độc sắc nhọn di truyền từ loài rắn cũng bị đánh gãy, phun cả đầu lưỡi ra ngoài, lớp vảy giáp thủng lỗ chỗ, đôi mắt dựng đứng lạnh lẽo quỷ dị giờ đây bầm tím thành cuộn nhang muỗi, chẳng biết còn sử dụng được nữa hay không.
Cơn lũ dữ dội rút về giữa hồ sâu, mặt hồ khôi phục lại trạng thái tĩnh lặng, nếu không phải trên mảnh đất còn vết bùn lầy lội thì thực sự chẳng thể nhìn ra nơi này vừa phát sinh trận chiến ác liệt.
Gió núi nhẹ nhàng thổi mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Minh châu đại nguyệt mất hiệu lực, bầu trời dần tối lại. Xa Bích Quân trở về nguyên hình, thịt mềm hút tất cả ngọc trai vào vỏ, không quên ồm ồm nói: "Chờ tôi đếm xem còn thiếu hạt nào không đã, ngọc trai chất lượng tốt như này thực sự bán được rất nhiều tiền đó!"
Những người khác trông thấy đống thịt nằm nhão nhoét trên mặt đất quả thực không dám nhìn thẳng... đã trở lại nguyên hình thì đừng có nói chuyện.
Tuy không có thuật minh châu chiếu sáng nhưng vùng núi chưa hoàn toàn chìm vào bóng đêm.
Mọi người ngẩng đầu, nhận ra pháp trận của Trư Bà Long đã hoàn toàn biến mất, ánh trăng treo trên cao soi tỏ khắp khu rừng.
Luồng sáng mờ ảo nhẹ nhàng chiếu xuống nhân gian, trong rừng cây, trên bãi đất trống, dưới hồ nước sâu thẳm, khó khăn lắm mọi người mới nhìn rõ được cảnh tượng trước mắt.
Tất cả hoang mang bước ra khỏi vỏ trai của Xa Bích Quân, tới bên cạnh Trư Bà Long và Tiết Trầm.
Tiết Trầm nhảy từ trên mình Trư Bà Long xuống đất, một chân còn đạp lên hộp sọ quái vật, thở hắt ra, phủi tay cất tiếng mắng chửi: "Má nó, mệt chết tôi rồi!"
Mọi người: "..."
Cảm thấy cần phải lên tiếng nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Giản Lan Tư vẫn coi là bình tĩnh, lặng lẽ tiến đến nắm bàn tay Tiết Trầm, dựa vào ánh trăng sáng có thể thấy mu bàn tay vốn trắng nõn nay đỏ hồng một mảng.
Đánh thực sự rất mạnh.
Giản Lan Tư có chút đau lòng, nhẹ nhàng xoa vuốt mu bàn tay.
"Đàn anh, kiếm đây." Tiết Trầm lật cổ tay, Thẩm Phán Hoa Tường Vi bay về chỗ hai người, "Ngại quá, vừa rồi chưa thương lượng đã rút kiếm của anh."
"Không sao." Giản Lan Tư nói, tuy vậy không khỏi nghi hoặc trong lòng.
Thẩm Phán Hoa Tường Vi là thánh kiếm truyền từ đời này qua đời khác của gia tộc Lance, trên thân kiếm còn dính máu ác long Leviathan vô cùng hung hãn, chỉ nhận duy nhất một chủ.
Vậy mà Tiết Trầm có thể rút ra sử dụng dễ dàng, thật sự ngoài dự đoán của Giản Lan Tư.
Yên lặng một lúc, Cẩn Nhất phục hồi tinh thần đầu tiên, dẫn theo hòa thượng chùa Lan Tế tiến đến cúi bái thật sâu: "Hôm nay may mắn có Tiết thí chủ ra tay giúp đỡ, chùa Lan Tế chúng tôi khắc ghi trong lòng."
Đạo sĩ Huyền môn cũng đồng loạt cúi đầu: "Được thần uy của Phục Ba Long Quân trợ lực, quả thật vô cùng cảm kích."
"Không cần khách khí, đều là cá sấu lớn tự mình chuốc lấy." Tiết Trầm xua tay, nói cho cùng lần này cậu lên núi chủ yếu vẫn vì chuyện lão tứ.
Đáng đời Trư Bà Long, bắt ai không bắt lại bắt đứa con trai bất hiếu của cậu.
Cậu nói xong ngồi xổm xuống trước mặt Trư Bà Long, dò hỏi: "Cá sấu lớn, những người mày lừa trên mạng hiện tại giấu ở đâu?"
Trư Bà Long sùi bọt mép, phát ra tiếng kêu rầm rì.
Tiết Trầm giận dữ: "Còn dám mạnh miệng?"
"Bạn học Tiết, cậu bình tĩnh một chút." Cát Tú Nhiên nhịn không được đỡ lời thay Trư Bà Long, "Nó hẳn là không dám mạnh miệng, miệng nó đâu có động đậy được."
Khuôn miệng Trư Bà Long đã bị bẻ đến trật khớp, nửa ngày không ngậm lại được, muốn nói chuyện cũng khó.
"Ồ" Lúc này Tiết Trầm mới thản nhiên vươn tay đè hàm trên của Trư Bà Long xuống, mạnh mẽ nắn giúp nó khớp miệng: "Được rồi, trả lời thành thật cho tao."
Trư Bà Long nào dám phản kháng, nức nở đáp: "Bọn họ, bọn họ đều bị tôi nhốt trong khách sạn suối nước nóng bên kia..."
Đáp án này có phần ngoài dự đoán, Tiết Trầm nghi hoặc: "Khách sạn suối nước nóng?"
Trư Bà Long run run một thân vảy rách tung tóe, yếu ớt nói: "Sau khi chạy trốn khỏi tháp Thanh Vân, tôi muốn tìm hang động trên núi làm địa bàn như hai trăm năm trước, nhưng đi qua chân núi tôi lại vừa vặn bắt gặp một khách sạn. Nơi đó được xây dựng đẹp đẽ thoải mái, còn có đèn có điện, có hệ thống cung cấp nước uống, giường lớn mềm mại cùng internet... So ra điều kiện của hang động trên núi kém hơn rất nhiều, tôi vốn luôn theo đuổi cuộc sống xa hoa giàu sang, đương nhiên lựa chọn ở lại khách sạn suối nước nóng chứ đâu còn muốn quay về hang động..."
Làm một con yêu quái tuvi cao thâm, việc ở lại khách sạn vô cùng đơn giản, trực tiếp bày pháp trận mê hoặc nhân viên là được.
Sở dĩ nó còn quay lại núi là để hấp thụ linh khí đất trời phục vụ cho việc tu luyện, cùng với tìm đồ ăn lấp đầy cái bụng đói.
Tuy rằng tiệc đứng ở khách sạn không tệ, nhưng đối với yêu quái thì chưa đáp ứng khẩu phần, vả lại so ra cũng kém động vật hoang dã trong thiên nhiên.
Nghe Trư Bà Long nói xong, mọi người đều trầm mặc... Bọn họ đi tìm hang động của Trư Bà Long lâu như vậy, kết quả nó trực tiếp đăng khí phòng tại khách sạn.
Sắc mặt Tiết Trầm càng khó coi hơn, yên lặng một lát thì nhịn không được vung nắm tay lên: "Dựa vào cái gì mà mày có thể ở khách sạn suối nước nóng!!"
Cậu đường đường là một con rồng, lưu lạc nhân gian lâu như vậy vẫn luôn tuân thủ pháp luật, thế mà đến nay vẫn phải sống trong căn phòng ký túc xá bốn người.
Con Trư Bà Long này lúc nào cũng vi phạm kỷ cương phép nước nhưng lại được ở trong khách sạn suối nước nóng.
Rồng quá phẫn nộ!!
Mọi người nhìn Tiết Trầm đột nhiên tức giận đấm đá Trư Bà Long, đều cảm thấy không thể hiểu nổi.
Mắt trông Trư Bà Long chuẩn bị ngất xỉu, Cẩn Nhất chạy đến ngăn cản Tiết Trầm: "Xin Tiết thí chủ nhẹ tay, chúng tôi còn phải đưa nó về đổi hồn."
Lúc ở trong tháp Thanh Vân, Trư Bà Long bắt hồn phách của cậu học sinh tên Phương Tử Nam thế vào pháp trận, bản thân thuận lợi bỏ trốn.
Sau đó bà ngoại Phương Tử Nam lại dùng chính hồn phách của mình thay thế mới cứu được cậu ta ra.
Hiện giờ bà ngoại còn bị nhốt trong tháp chờ chùa Lan Tế mang Trư Bà Long quay về.
"Mạng mày lớn đấy." Lúc này Tiết Trầm mới hậm hực dừng tay.
Cẩn Nhất thở phào nhẹ nhõm, nhìn thời gian và hoàn cảnh xung quanh, lên tiếng đề nghị: "Trước tiên chúng ta rời núi cứu người bị bắt cóc đã, sau đó nghĩ bước giải quyết tiếp theo."
Trương Đỉnh Ngọc gật đầu: "Cũng được."
Từ khi lên núi đến giờ bọn họ chưa từng nghỉ ngơi, lại trải qua một trận chiến ác liệt, xác thật hiện tại không gắng gượng nổi nữa.
Cát Tú Nhiên nhìn Cá Voi Mặt Cú nằm một đống, cảm thấy khó xử: "Bây giờ mang nó theo như thế nào?"
Tuvi của Trư Bà Long biến mất, hiện tại chỉ bằng con cá sấu cỡ thường còn dễ áp giải, nhưng nguyên hình của Cá Voi Mặt Cú vô cùng khổng lồ, muốn dọn dẹp cũng không phải chuyện dễ.
"Để đó cho tôi." Tiết Trầm nói, đi đến trước Cá Voi Mặt Cú bấm tay làm phép, cá quái vốn lớn như ngọn đồi nay nhỏ lại chỉ bằng bắp tay.
Cậu chạy tới lùm cây hái vài nhánh cỏ dại làm dây thừng, lòng vòng qua thân mình Cá Voi Mặt Cú, nhẹ nhàng xách nó lên: "Được rồi đấy."
Mọi người: "..."
Hình ảnh này vô cùng thân thuộc, đây không phải tư thế xách cá của người mua hàng ở chợ hải sản hay sao?
Đường đường là yêu quái nhập như trái phép từ vực biển sâu phương Bắc, vào tay Tiết Trầm cũng chẳng khác nào con cá trắm cỏ, thậm chí tạo cảm giác giây tiếp theo sẽ trực tiếp nằm trong nồi hấp sả gừng.
Tiết Trầm vẫn bình tĩnh như thể chẳng có gì kì quái, thuận tay đưa cá trắm cỏ... à không, Cá Voi Mặt Cú cho Giản Lan Tư, cười tủm tỉm: "Đàn anh, cá này."
Giản Lan Tư lặng lẽ tiếp nhận: "... Cảm ơn."
Anh chợt nhớ trước đó Tiết Trầm từng tò mò hương vị của Cá Voi Mặt Cú, lại hỏi: "Lúc về có muốn cắt một ít làm sashimi không, hay là dùng nấu canh?"
"Thôi bỏ đi." Tiết Trầm ghét bỏ nhìn cá quái, "Thứ này cũng không làm canh đầu cá nấu đậu phụ được."
Cá khác có thể lấy đầu nấu đậu phụ, nhưng con quái vật này lại có đầu chim, nấu canh cũng chẳng ăn nổi.
Những người khác nhìn bọn họ thảo luận vấn đề ăn quái vật, đồng loạt cảm thấy bối rối.
Trư Bà Long cũng nghe đến run rẩy, hoảng sợ khóc thành tiếng: "Hu hu hu hu. tôi không dám nữa, đừng ăn tôi mà..."
Hòa thượng chùa Lan Tế: "..."
Đây vẫn là con yêu quái không thèm để ai vào mắt xưa kia ư?
Đoàn người xách Cá Voi Mặt Cú và Trư Bà Long chuẩn bị quay về, vừa di chuyển đột ngột nghe thấy âm thanh "ầm ầm" vang lên, cùng lúc đó mặt đất dưới chân chấn động.
"Sao lại thế này?" Có người hỏi.
"Không phải là động đất chứ?"
Bọn họ hoang mang nhìn bốn phía xung quanh, có người tinh mắt phát hiện chỗ khác thường, lập tức chỉ về dãy núi gần đó: "Không ổn, là sạt lở đất!"
Mọi người nhìn theo, dựa vào ánh trăng trông thấy cảnh tượng trước mắt, đồng loạt biến sắc.
Không biết từ khi nào ngọn núi gần đó nứt ra một khe hở, đất đá cuồn cuộn như lũ bất ngờ lăn về phía bọn họ.
"Tại sao lại như vậy?" Sắc mặt Cát Tú Nhiên tái nhợt.
"Còn không phải do cá sấu tinh gây ra hay sao." Tiết Trầm thuận miệng đáp.
Trư Bà Long vừa dâng lũ vừa điên cuồng hất đuôi, yêu quái trời sinh có sức lực mạnh mẽ, vài đường móng vuốt đủ khiến đất trời rung chuyển, có lẽ ngọn núi này không đủ vững chắc nên đã bị Trư Bà Long đập tan.
Nghĩ đến đây, Tiết Trầm lại đánh Trư Bà Long hai phát: "Yêu quái chỉ biết hại người."
Những người còn lại không bình tĩnh để gây phiền phức cho Trư Bà Long như vậy.
Sạt lở đất đâu phải trò đùa, ở trong nước bọn họ còn có cách sinh tồn, nếu bị đất đá chôn sống thì hoàn toàn bó tay chịu trói rồi.
"Mọi người chạy mau!" Cẩn Nhất kêu lên.
Chưa cần ông nhắc bọn họ đã vội vội vàng vàng kéo nhau tháo chạy, nhưng sức lực cạn kiệt, vài người còn bị thương, vả lại đi đâu để tránh sạt lở bây giờ.
"Đừng chạy, không kịp đâu." Tiết Trầm nhìn đất đá cuồn cuộn kéo đến, khoảng cách thực sự quá gần, trong điều kiện bình thường còn chưa chắc trốn được nói gì đến sức cùng lực kiệt.
"Sao có thể như vậy!" Trương Đỉnh Ngọc gấp giọng nói.
Bọn họ vất vả lắm mới tìm được đường sống từ tay yêu quái, nếu bị đất đá chôn sống thì quá oan uổng rồi.
Còn không bằng hi sinh khi đổ máu một trận quyết liệt.
Những người khác tiếp lời, "Dù chỉ còn một tia hi vọng sống cũng không được từ bỏ..."
Tiết Trầm không đáp, chỉ liếc nhìn Dư Yên Sơn: "Cá chép hoa, mày biết phải làm thế nào chứ?"
Dư Yên Sơn đột nhiên bị điểm danh, chớp chớp mắt gượng cười: "Tôn giá, kẻ hèn này không hiểu ý của ngài..."
Cát Tú Nhiên cũng thắc mắc: "Nó chỉ là một con cá thì có thể làm gì?"
"Nó biết nhiều thứ lắm đấy." Tiết Trầm cười lạnh một tiếng, tiếp tục nhìn Dư Yên Sơn, "Mày muốn tự hiện nguyên hình hay để tao đánh cho ra nguyên hình?"
Dư Yên Sơn: "......"
Một lát sau, nó thở dài nhận mệnh: "Thì ra tôn giá đã phát hiện nguyên hình của kẻ hèn này..."
Tiết Trầm "Ừ" một tiếng, "Cá chép hoa tu ngàn năm cũng chẳng thể lớn như vậy."
Cát Tú Nhiên mơ hồ không hiểu: "Là sao, nguyên hình của nó không phải cá chép hoa à?"
"Không phải." Dư Yên Sơn lắc đầu, bất đắc dĩ cười khổ, "Đáng tiếc, linh khí nhân gian hiện tại không đủ để tiểu nhân trở lại nguyên hình."
"Vấn đề nhỏ." Tiết Trầm sớm đã tính đến chuyện này, ngừng lời bấm quyết niệm chú, "Tao giúp mày một tay."
Hồn phách của cậu sắp hồi phục, hơi thở thần rồng càng mạnh mẽ hơn.
Long khí dừng trên người Dư Yên Sơn, nó vô cùng kinh ngạc cúi bái thật sâu: "Đa tạ long quân!"
Vừa dứt lời, nó xoay tròn tại chỗ hóa ra bản thể. Mọi người trông thấy lập tức trợn trừng mắt không dám tin.
Đây là một con cá khổng lồ tuyệt đẹp.
Thân cá chừng mười thước, vẻ ngoài giống cá voi, lớp da màu lam nhạt ánh tím, vây cùng đuôi uyển chuyển lay động như dải lụa mỏng mềm mại, ở trong bóng đêm tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt thu hút sự chú ý của mọi người.
Đuôi cá khẽ vung vẩy bay lên bầu trời, rõ ràng không có nước lại tựa như đang bơi trong lòng đại dương.
Kiến thức của Trương Đỉnh Ngọc uyên bác, giật mình nhận ra sinh vật trước mắt quý hiếm đến nhường nào, há hốc miệng: "Là, là... là cá côn núi!"
Những người khác vừa nghe đã ngây dại, "Cá côn núi?"
"Đó không phải dị thú trong truyền thuyết hay sao?"
Tương truyền Côn Bằng là loài cá lớn xuất hiện tại Trung Quốc cổ xưa, được ghi chép trong cuốn 《 Liệt Tử - Thang Vấn》, sách nói: "Ở phương Bắc hoang dã có một cái biển gọi là "Ao trời", trong biển có một con cá chiều ngang rộng mấy ngàn dặm, không biết chiều dài là bao nhiêu, gọi là cá Côn".
Cá Côn núi là thế hệ sau của cá Côn trong truyền thuyết, dùng gió và hơi nước làm đồ ăn, có thể bơi lội trên không trung và xuyên mình qua dãy núi hùng vĩ.
Loài dị thú này cực kỳ hiếm thấy, vừa sinh ra đã sở hữu tu vi, ẩn náu kín đáo mà tu luyện, vậy nên chỉ người có duyên mới gặp được.
Mấy trăm năm qua chưa con người nào từng tìm thấy tung tích cá Côn núi, đến nỗi ai ai cũng cho rằng loài thú này chỉ là truyền thuyết mà thôi.
Trăm triệu lần không ngờ, Dư Yên Sơn chính là một con cá Côn ẩn náu tại vùng Tiểu Lan Vĩ.
"Mọi người lên đây nào." Cá Côn nói tiếng phàm nhân, "Tôi chở mọi người đi."
Cá côn có thể bơi trong gió, lao vun vút qua dãy núi trùng điệp, đương nhiên có nó thì không cần lo lắng bị đất đá chôn vùi.
Đây mới đúng là "Sông khuất núi trùng ngờ tắt lối/ Liễu xanh hoa thắm lại thôn xa!"
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, không chần chừ nhanh chóng trèo lên.
Tiết Trầm nhìn con cá khổng lồ, lại nhìn số lượng người đông đúc trên lưng nó, đùa một câu dở tệ: "Thật nhiều Trang Chu!"
(*) Trang Chu – nhà triết học lỗi lạc thường dùng hình ảnh các loài cá để gửi gắm bài học nhân sinh, tác giả cuốn "Nam Hoa Kinh". Chương đầu đầu tiên trong "Nam Hoa Kinh" ông viết về loài cá Côn có thể bay lượn tự do trong gió, rồi ông lại nhắc đến Liệt Tử cưỡi gió mà bay thật nhẹ nhàng khoan khoái, nhưng điểm chung giữa cá Côn và ông Liệt Tử là phải đợi trời trở gió mới có thể bay lượn, khi thân thể phải phụ thuộc vào vật chất thì chưa gọi là tự do, là tiêu dao. Tui nghĩ tác giả nói câu đùa của Tiết Trầm dở tệ vì Tiết Trầm nhớ sai chi tiết: (1)Người được nhắc tới trong chương sách là Liệt Tử chứ không phải Trang Chu, (2) Liệt Tử cưỡi gió mà bay chứ Liệt Tử không cưỡi cá Côn. Hiu hiu đoạn này tui đã cố đọc sách của Trang Chu để giải thích theo ý hiểu của tui, hi vọng là không khiến mọi người hoang mang, ai có ý kiến khác thì bình luận cho tui biết với nha! Triết học đúng là cách hành hạ tinh thần văn minh nhất mà T.T
- ---------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trầm: Một cá Côn không thể chở nhiều Trang Chu như vậy, báo cáo vi phạm.
Dư Yên Sơn: Hiện tại tôi đã có tư cách trở thành thú cưỡi chuyên dụng chưa?
Trầm: Ông đây đi taxi.