Sau Khi Tốt Nghiệp Tôi Làm Long Vương

Chương 39: Chương 39: Cấm chế trên vòng ngọc bích




[ Anh Trầm tiêu chuẩn kép quá đi! ]

Mọi người không có cách nào nhìn thẳng Tấn Cửu Hằng... Đường đường xưng danh ông chủ lớn của Hỉ Lan, bây giờ điều đầu tiên chú ý tới lại là vấn đề thu lệ phí.

Người ta dù sao vẫn còn độ tuổi sinh viên, có thể lấy từ ông bao nhiêu tiền!

Chẳng sai khi nói người càng giàu càng keo kiệt.

Đương nhiên bọn họ chỉ oán trách trong lòng, đâu dám hé miệng.

Nhất là Dương Băng làm sao còn bận tâm đến chuyện bên A có keo kiệt hay không, chỉ kích động hỏi Tiết Trầm: “Vị bạn học này, ý của cậu là trên người tôi có thứ gì không sạch sẽ đúng chứ?”

Ngay lúc này, nam thanh niên có gương mặt phương Tây cũng hơi nhíu mi, mở miệng nói: “Không phải mùi của con người.”

Giác quan kị sĩ rất nhạy cảm, Giản Lan Tư thoáng cái đã nhận ra điểm khác biệt, đồng thời cũng ngửi được mùi dị thường bị át bên dưới hương nước hoa gay gắt.

Hiện tại, Tấn Cửu Hằng đầy tín nhiệm đối với bọn họ, vừa nghe vậy cũng biết phỏng chừng chuyện này rất phức tạp, không tiếp tục bài trừ mùi sặc sụa trên người Dương Băng nữa mà mời bọn họ ngồi xuống: “Lại đây, nói rõ một chút nào, cô Dương làm sao vậy?”

Dương Băng tốt xấu gì cũng nổi tiếng trong giới, gặp qua không ít người quyền quý, giai thoại cũng được nghe kể rất nhiều, vẫn biết rằng người giàu có đều lén lén lút lút tạo quan hệ với các đại sư.

Nói thẳng ra hai người này tuổi tác không tính là lớn, nhưng nếu Tấn Cửu Hằng đã bày tỏ lòng cung kính như vậy, cô cũng không dám tỏ thái độ mà lập tức nhường lại ghế sofa, dù chỉ làm một động tác nhỏ nhưng cũng đủ để mùi nước hoa trên người tản ra bốn phía.

Dương Băng không khỏi xấu hổ, có phần luống cuống: “Xin lỗi.”

“Không sao.” Giản Lan Tư rất có phong thái của một quý ông, anh xua tay, “Cô ngồi xuống đi, không phải lỗi của cô.”

Lúc này Dương Băng mới ngại ngùng ngồi xuống, những người còn lại vây quanh bốn phía bàn trà.

Vừa ổn định vị trí, trên mặt mọi người không kiềm được để lộ ra biểu cảm kì dị, lúc nãy đứng cách xa bọn họ chỉ ngửi thấy mùi nước hoa, bây giờ ngồi bên cạnh Dương Băng, rõ ràng nhận ra dưới sự che dấu của mùi hương nồng nặc, mơ hồ tràn ra luồng hơi thở hôi thối dị thường.

Nếu không phải Tiết Trầm nói rõ đây là mùi ma quỷ, không trực tiếp xuất phát từ Dương Băng, chỉ sợ hình tượng nữ thần đã sớm sụp đổ nặng nề.

Lúc này Dương Băng cũng không giấu diếm, đỏ mắt hỏi: “Xin hỏi trên người tôi rốt cuộc có thứ gì vậy? Cậu có thể giúp tôi giải quyết nó không?”

Rồng đều kiên nhẫn với mỹ nhân, ánh mắt Dương Băng đỏ lên, giọng Tiết Trầm nhất thời ôn hòa rất nhiều: “Đừng nóng vội, trước tiên cô nói xem, tình huống của cô phát sinh thế nào?”

Trong lòng Trình Hàm mất cân bằng, thấp giọng chửi mắng cùng người bên cạnh: “Má nó, anh Trầm tiêu chuẩn kép quá đi, thái độ dành cho mỹ nhân tốt như vậy!”

Giản Lan Tư ngồi bên cạnh cậu ta: “...”

Giản Lan Tư không để ý tới Trình Hàm, chỉ thản nhiên nhìn Tiết Trầm một cái, sắc mặt có chút vi diệu.

Anh chưa từng đón nhận thái độ khó chịu của Tiết Trầm, cậu vẫn luôn rất tốt với anh, chỉ là lúc này, trong lòng quả thật có chút không thoải mái.

Dương Băng nhận khăn giấy mà chị Trịnh đưa tới, chấm chấm lệ rơi nơi khóe mắt, sau đó mới nhỏ giọng kể lại chuyện kỳ lạ phát sinh trên người mình.

Theo như lời Dương Băng nói, chuyện kỳ lạ xảy ra vào cuối tuần trước, sau khi tham gia sự kiện của cửa hàng Hỉ Lan, không còn lịch trình nào khác thì cô trực tiếp trở về nhà nghỉ ngơi, không ngờ mới ngủ được một lúc đột nhiên có mùi hôi thối nơi nào đó bốc lên.

Lúc đầu cô còn tưởng trong phòng có thứ gì đang phân hủy, nhưng tìm một vòng cũng không thấy, cuối cùng mới phát hiện mùi hôi thối kia phát sinh từ chính cơ thể mình.

Cả người Dương Băng choáng váng, vội vàng chạy đi tắm rửa, nhưng kỳ lạ là dù kì cọ thế nào, dùng đến hết cả lọ sữa tắm, thì mùi hôi thối kia vẫn không có cách nào tẩy sạch nổi, hơn nữa càng ngày càng trở nên rõ ràng.

Dương Băng không khỏi hoài nghi vấn đề xảy ra với cơ thể mình, ví dụ như đột nhiên mắc bệnh hôi nách gì gì đó, nghĩ đến khả năng này, cả người cô thiếu chút nữa sụp đổ.

Cô vốn đi theo hình tượng trong sáng thanh thuần, nếu chuyện hôi nách lộ ra, hình tượng kia xác định tuột dốc không phanh.

May mà hai ngày kế tiếp không có lịch trình nào khác, cô lén lút đến bệnh viện tư nhân kiểm tra, chỉ là khám tổng quát từ đầu đến chân một lần, bệnh viện cũng không thể tìm ra vấn đề.

Ngược lại cô còn bị paparazzi chụp ảnh, đăng lên mạng dẫn đến dân tình bàn tán xôn xao.

Cũng may trước đây hình tượng của cô luôn tốt đẹp, đối tượng hợp tác khá nhiều, mọi người đều hiểu rõ sự tình nên mới không nghe đám truyền thông đưa tin.

Chỉ là Dương Băng biết, nếu không nhanh chóng giải quyết vấn đề này thì chỉ một thời gian nữa thôi, rất nhanh cô sẽ mang tiếng “thối“.

Chẳng nói đâu xa, sự kiện ở trụ sở chính Hỉ Lan hôm nay khiến cô vô cùng khó xử, không có cách nào khác ngoài xịt thẳng lên người mấy loại nước hoa có mùi thơm nồng nhất, khó khăn lắm mới che được mùi hôi thối kia.

Nhưng sau khi dùng phương pháp đó, mùi hương trên người cô cũng khiến người khác kinh sợ.

Trước lúc đám người Tấn Cửu Hằng vào cửa, Dương Băng chỉ vừa mới thú nhận tình trạng của mình với chị Trịnh, đang thương lượng khi hoạt động hôm nay kết thúc lập tức đến bệnh viện tốt nhất trong nước làm kiểm tra.

Không ngờ cậu thanh niên đi theo Tấn Cửu Hằng lại nhạy bén như vậy, thoáng cái đã phát hiện điều dị thường trên người Dương Băng.

Càng không nghĩ, cậu nhận ra rằng mùi hương trên người Dương Băng vốn không xuất phát từ cơ thể cô.

Dương Băng còn đang lo lắng, tốt xấu gì hiện tại cũng vớt vát được chút mặt mũi rồi, không khỏi nhìn Tiết Trầm tràn đầy chờ mong: “Bạn học, tôi thực sự dính phải thứ gì đó không sạch sẽ sao?”

Người trong giới giải trí không ít thì nhiều sẽ mê tín dị đoan, chị Trịnh vừa nghe sự việc liên quan đến ma quỷ, không khỏi lo lắng: “Vậy Dương lão sư có gặp nguy hiểm không?”

Tiết Trầm lắc đầu: “Không có gì nguy hiểm.”

Mặc dù trên người Dương Băng là mùi hôi thối của ma quỷ, nhưng không chí mạng. Tất nhiên, “không chí mạng” tức tính mạng được bảo đảm an toàn; chỉ là nếu chậm chạp giải quyết vấn đề, sát thương lớn nhất sẽ đánh thẳng vào sự nghiệp của Dương Băng.

Tấn Cửu Hằng nghe xong vô cùng ngạc nhiên, trong giới này ông ta gặp khá nhiều chuyện kỳ lạ, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói ma quỷ chỉ bốc mùi chứ không nguy hiểm, tò mò hỏi: “Vậy Dương lão sư đã đụng phải loại tà ma gì?”

“Tạm thời chưa nhìn ra.” Tiết Trầm nói, chưa tìm được nguồn gốc, chỉ dựa vào việc phán đoán hơi thở thì rất khó xác định.

Dương Băng vừa nghe xong, khóe mắt lại đỏ lên: “Phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ không có cách giải quyết hay sao?”

“Đừng lo.” Tiết Trầm không thể nào để mỹ nhân rơi lệ, nhẹ nhàng trấn an cô: “Chúng ta nghĩ cách khác.”

Giản Lan Tư ở bên cạnh không nhịn được lại nhìn cậu một cái.

Dương Băng cũng biết hiện giờ sốt ruột là vô dụng, đành gật đầu cảm ơn Tiết Trầm: “Vậy thì phiền cậu rồi.”

Lúc này nhân viên công tác gõ cửa tiến vào, nhắc nhở hoạt động tuyên truyền sắp bắt đầu, mời Dương Băng chuẩn bị xuất phát.

Dương Băng khó xử nhìn Tấn Cửu Hằng: “Ông chủ Tấn, tôi...”

Tấn Cửu Hằng ngửi mùi hương trên người Dương Băng quả thật thấy rất đau đầu, rầu rĩ nói: “Nếu cô Dương cứ như vậy mà đi ra ngoài, có lẽ không thích hợp.”

Giới truyền thông thường mượn gió bẻ măng, hôm nay Dương Băng mang theo mùi hương nồng nặc này tham dự sự kiện, chắc chắn đám người kia sẽ khẳng định chuyện Dương Băng hôi nách là sự thật.

Hỉ Lan phỏng chừng cũng theo đó mà trở thành trò cười.

“Vấn đề này không lớn.” Tiết Trầm nói, “Trước hết tôi có thể áp chế mùi hương này, ngăn nó lan tỏa.”

“Thật sao?” Dương Băng mừng rỡ: “Vậy thì tốt quá!”

Cho dù thế nào, cô có thể chống đỡ qua hoạt động ngày hôm nay chính là điều may mắn nhất.

Chị Trịnh nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dẫn Dương Băng đi thay quần áo: “Vậy chúng ta đổi bộ đồ khác nhé.”

Nước hoa đã bám vào quần áo, muốn bớt mùi hương thì đầu tiên phải thay đổi trang phục, cũng may đoàn đội của Dương Băng chu toàn, hoạt động lần này chuẩn bị thêm hai bộ đồ khác.

Lát sau, Dương Băng thay quần áo xong thì ra khỏi phòng thay đồ, do dự một lúc mới cứng ngắc tiến lên phía trước.

Cùng lúc đó, sắc mặt những người ở đây đều trở nên khó tả.

Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ trước, nhưng mùi hương trên người Dương Băng vẫn khiến họ chấn động.

Cuối cùng bọn họ cũng hiểu vì sao Dương Băng tình nguyện mang theo mùi nước hoa đáng sợ kia, chính là không dám để ai ngửi thấy mùi hôi thối trên người.

Đây không đơn thuần là một mùi khó chịu, mà nó để lộ ra hơi thở mục nát âm u, khiến người ta cảm giác vô cùng không thoải mái.

Chỉ có Tiết Trầm và Giản Lan Tư giữ thái độ y như cũ, không tái mặt vì sự dị thường của Dương Băng.

Tấn Cửu Hằng cũng cảm thấy bội phục, thầm nghĩ: Không hổ là người có thể kiếm nhiều tiền từ mình như vậy!

Sự hờ hững của bọn họ giúp Dương Băng thả lỏng đôi chút.

Cô vội vàng nhìn Tiết Trầm: “Xin hỏi tiếp theo tôi cần làm gì?”

Tiết Trầm không trả lời cô, đột nhiên lộ ra ánh mắt kỳ quái, ánh mắt đó dừng trước ngực Dương Băng, hỏi ngược lại: “Vòng cổ cô đeo từ đâu mà có?”

“Hả?” Dương Băng có chút không hiểu, theo bản năng sờ sờ sợi dây chuyền trước ngực mình: “Cái này do bộ phận quan hệ công chúng của Hỉ Lan tặng tôi.”

Dương Băng là người phát ngôn cho Hỉ Lan, tập đoàn đã tặng cô ấy một vài đồ trang sức làm quà mừng hợp tác.

Lần này tham gia hoạt động, trang sức cô đeo cũng là thương hiệu Hỉ Lan.

Nhưng trang sức phải hòa hợp với trang phục, lúc trước Dương Băng đeo một sợi dây chuyền khác, hiện tại đã thay quần áo nên cô cũng đổi vòng cổ mới.

Sợi dây chuyền này làm từ ngọc bích, thiết kế tương đối đơn giản cổ điển, có kết cấu rất đẹp. Lúc Dương Băng nhận được món quà cũng cảm thấy thích thú; vậy nên trong sự kiện lần này, cô đặc biệt chọn một bộ có thể phối hợp hài hòa với nó.

Không ngờ rằng Dương Băng vừa nói xong, Tấn Cửu Hằng lập tức nhíu mày: “Đây không phải sản phẩm của Hỉ Lan.”

Dương Băng sửng sốt: “Sao có thể chứ, đây chính là quà Hỉ Lan tặng tôi, còn gói cùng những thức khác một chỗ... A, không đúng.”

Cô đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt trở nên trắng bệch: “Tôi nhớ ra rồi, sợi dây chuyền đặt trong chiếc hộp nhỏ cùng với một đôi bông tai.”

Cô nói lời này, người ngoài nghề nghe sẽ không hiểu nhưng Tấn Cửu Hằng và chị Trịnh thường xuyên tiếp xúc với trang sức ngay lập tức phát hiện ra.

Đồ trang sức rất đắt tiền, bao bì thiết kế cũng cực kỳ sang trọng, nhất là thương hiệu cao cấp Hỉ Lan chỉ đóng gói riêng lẻ chứ không bao giờ để chung một hộp quà như vậy.

Trang sức theo bộ chắc chắn có nhưng sẽ sử dụng chiếc hộp lớn hơn.

Mà Dương Băng lại nói sợi dây chuyền gói cùng đôi bông tai trong hộp nhỏ, điều này rõ ràng không đúng với phong cách của Hỉ Lan.

Dương Băng ý thức được điều này, căng thẳng nhìn Tiết Trầm: “Có phải vấn đề nằm ở sợi dây chuyền không?”

“Ừ.” Tiết Trầm gật đầu, nhìn chiếc vòng cổ như có điều muốn nói, “Nó dường như đã bị hạ cấm chế.”

Dương Băng không hiểu hàm ý trong lời nói của cậu, nhưng cũng biết đây chẳng phải điều tốt gì, lúc này sợ tới mức vội vàng tháo sợi dây chuyền xuống định vứt đi.

“Đưa cho tôi.” Tiết Trầm nhận lấy, lại nhìn Dương Băng, “Ném đi cũng vô dụng, cô đã động đến cấm chế của người khác rồi, nếu không giải quyết triệt để nguồn gốc, mùi hôi thối này vẫn bám theo cô thôi.”

“Nhưng tôi không làm cái gì cả.” Dương Băng thiếu chút nữa khóc ra tiếng: “Rốt cuộc là ai gửi cho tôi? Người đó cố tình hại tôi sao?”

“Không biết có phải cố ý hãm hại hay không,“ Ngón tay Tiết Trầm vân vê vòng cổ, hai con mắt sáng lên, “Nhưng người này vô cùng hào phóng, ngọc bích tốt như vậy cũng nỡ lấy ra dùng, thật giàu có!”

Những người khác: “...”

Bây giờ là lúc quan tâm tới điều này hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.