[ Nhóm đạo trưởng không khỏi lã chã rơi lệ. ]
Giọng nói của vị "Rồng mẹ" này ngọt ngào quyến rũ, nhưng nội dung câu chuyện phóng túng chẳng hề chọn lọc, một nhóm đại sư nghe thấy bối rối không dám nhìn.
May mà không gian tăm tối cản trở khả năng trông thấy mặt nhau, nếu không thì thực sự xấu hổ.
Chỉ có Tiết Trầm bình tĩnh như cũ, còn vui vẻ chế nhạo Dư Yên Sơn: "Cá chép hoa, hóa ra mày cũng được đề cử vào hàng ngũ bạn trai của yêu quái, sao mày không dứt khoát theo cô ta luôn đi, vừa ăn sung mặc sướng vừa không cần lăn lộn tranh đoạt địa bàn."
Sắc mặt Dư Yên Sơn đen xì, nhanh chóng ngẩng đầu ưỡn ngực đầy khí phách: "Tôi tu luyện ngàn năm một lòng hướng đạo, sao có thể vì cái lợi trước mắt mà đánh mất bản thân!"
"Tu luyện ngàn năm?" Tiết Trầm cười sâu xa, "Không ngờ tuổi của mày lớn như vậy đấy."
Dư Yên Sơn lảng tránh ánh mắt, cười gượng vài tiếng: "Dùng biện pháp tu từ phóng đại mà thôi... Đương nhiên tôi chỉ là con cá chép hoa nhỏ bé."
"Tao thấy mày không nhỏ lắm đâu." Tiết Trầm chẳng hề quan tâm, lấy khuỷu tay huých huých nó, "Tránh ra chỗ khác, đừng có ngăn cách giữa tao và đàn anh."
Trong vô thức cậu đã hình thành thói quen sóng vai bên cạnh Giản Lan Tư, hình người của cá chép hoa rất to lớn, lúc chạy đến trốn sau lưng cậu đã đẩy Giản Lan Tư lùi xa một khoảng, thật sự khó chịu.
Giản Lan Tư cảm thấy Tiết Trầm đang tiến về phía mình, khóe miệng không tự giác nhếch lên, trường kiếm bảo hộ trước Tiết Trầm: "Cậu cẩn thận một chút, đừng cách tôi quá xa."
"Anh phải cẩn thận mới đúng." Tiết Trầm nghiêm túc nhắc nhở, "Đàn anh, đến con cá chép hoa này mà yêu quái cũng không buông tha, có khi chẳng thèm kén chọn đâu, đẹp như anh càng dễ gặp nguy hiểm, ngàn vạn lần phải ưu tiên bảo vệ bản thân thật tốt."
Giản Lan Tư: "......"
Dư Yên Sơn:?? Nó đã làm gì sai! Nó cũng đâu kém cỏi như vậy?!
Tầng mây u ám trên bầu trời ngày càng dày đặc, sương đen bao phủ bốn phía không thể nhìn rõ năm ngón tay, độ ấm trong không khí đột ngột giảm mạnh.
Vài đạo sĩ tu vi còn yếu không nhịn được chà xát cánh tay.
Tuy rằng chưa chính thức giao chiến, nhưng chỉ riêng việc đối phương triển lãm năng lực đã khiến người ở đây không dám coi thường.
Một đạo trưởng lớn tuổi nghiêm nghị nói: "Yêu nghiệt phương nào còn không mau hiện thân!"
Rồng mẹ căn bản không bị khiêu khích, thậm chí đắc ý cười ha hả: "Ta đang ở trước mặt các ngươi đấy thôi, có bản lĩnh thì tìm ta đi."
Giọng điệu cô ta kiêu ngạo vô cùng, khiến người nghe tức đến ngứa răng mà không thể làm gì được.
Bốn phía thực sự quá tối, bọn họ thậm chí không nhìn rõ người bên cạnh, nói gì đến việc tìm ra yêu quái ẩn nấp kín đáo.
Có lẽ Rồng mẹ cũng nắm chắc điểm này nên mới thoải mái chế nhạo người tu hành, đùa giỡn bọn họ làm niềm vui.
"Bùng" một tiếng vang nhỏ, ngọn lửa từ đâu đột ngột bốc cháy xua tan khoảng không tăm tối.
Trương Đỉnh Ngọc kẹp một lá bùa vàng trên tay, ngưng thần bấm quyết niệm chú: "Thiên địa huyền tôn, vạn khí bổn căn, quảng tu ức kiếp, chứng ngã thần thông——" (*)
(*) Trích Kim Quang thần chú
Chú quyết vừa dứt thì ngọn lửa trên lá bùa bốc lên mạnh mẽ, cắn nuốt màn sương đêm, tiếng lửa "lách tách" kêu vang.
Pháp thuật Huyền môn mượn linh khí đất trời, lá bùa mang nguyên tố lửa có thể thiêu hủy tà ma uế khí.
Màn sương đen quanh người Trương Đỉnh Ngọc phai nhạt đi đôi chút, lờ mờ có thể thấy thân hình.
"Ồ đạo sĩ già cũng bản lĩnh phết đấy, vậy mà có khả năng thiêu đốt hơi thở của ta." Rồng mẹ hơi kinh ngạc nhưng không hề khẩn trương, thản nhiên cười duyên dáng, "Nhưng chẳng qua chỉ là lá bùa lửa, đừng mơ phá được pháp trận này."
Tựa như cố ý khiêu khích, cô ta dứt lời thì màn sương quanh thân Trương Đỉnh Ngọc vừa tan rã đã chậm rãi tụ lại, thậm chí dày đặc đến mức sắp hóa thành hình thù.
Người tu hành ở đây coi như có tên có tuổi trong đạo giới, hiện tại cũng không nhịn được mà rùng mình.
Linh khí đất trời trong thời kì mạt pháp, yêu quái nhân gian đã sớm không thể tùy ý tu tinh, hiện tại có khả năng tạo pháp trận ba phòng hai sảnh đã tính là tu luyện thành công rồi.
Vậy mà Rồng mẹ thành thạo khống chế phạm vi rộng lớn, điều này hoàn toàn vượt xa dự tính của bọn họ.
Cảm thấy da đầu có chút tê dại, không biết là lạnh hay đang sợ hãi.
Mấy hôm nay Giản Lan Tư gặp không ít yêu quái Trung Quốc, chỉ là tình hình hiện tại vẫn nằm ngoài dự đoán của anh, thị lực vốn rèn luyện cực tốt từ nhỏ đến lớn giờ phút này không nhìn được bất kì thứ gì.
Đây cũng chưa tính là kinh hoàng, nhưng vẫn có đôi phần xa lạ.
Khuôn mặt anh lạnh nhạt vô cảm, theo bản năng đưa tay không cầm kiếm mò mẫm khoảng trống bên cạnh, vừa vặn nắm được một cổ tay nhỏ bé.
Xương cổ tay cân xứng, đoạn xương tròn hơi nhô ra, là đôi tay Giản Lan Tư vô cùng quen thuộc.
Của Tiết Trầm.
Tiết Trầm theo thói quen nắm bàn tay Giản Lan Tư, giọng điệu ân cần săn sóc: "Đàn anh đừng sợ, có tôi ở đây rồi."
Giản Lan Tư: "..."
Anh đâu có sợ.
Nhưng thôi bỏ đi, không quá quan trọng.
Anh suy nghĩ một chút, cười nhẹ đáp lời: "Ừ, không sợ."
Cát Tú Nhiên chưa có nhiều kinh nghiệm nên khó tránh khỏi lo lắng trong lòng, tiến đến gần Trương Đỉnh Ngọc nhỏ giọng hỏi: "Sư phụ, hiện tại chúng ta phải làm gì?"
Vẻ mặt Trương Đỉnh Ngọc nghiêm trọng, cố gắng bình ổn tâm trí: "Đại trượng phu đương nhiên xả thân vì nghĩa, đệ tử Huyền môn chúng ta sao có thể bị yêu quái dọa sợ..."
Thanh âm trầm thấp quyết đoán làm đáy lòng Cát Tú Nhiên vững vàng không ít.
Tiếng cười của Rồng mẹ lại vang lên, giọng điệu hết sức khiêu khích: "Đạo sĩ thối, ta không tin lá bùa vô dụng kia phá vỡ được pháp trận của ta..."
Lời còn chưa dứt, một luồng sáng chói lóa đột ngột lóe lên trong bóng đêm, thậm chí có sức xua tan màn sương mù dày đặc mạnh hơn cả bùa lửa, lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Rồng mẹ rõ ràng khựng lại, lời đang nói bỗng dưng bị cắt đứt.
"Đây là cái gì?" Những người khác kinh ngạc không kém, thậm chí ai đó bật thốt một tiếng hô.
Chẳng biết từ khi nào Tiết Trầm đã nắm trong tay viên ngọc trai to bằng đầu ngón cả, luồng ánh sáng mạnh mẽ xác thật xuất phát từ đó.
"Minh châu đại nguyệt!" Sau thời gian im lặng ngắn ngủi, giọng điệu của Rồng mẹ không còn kiêu ngạo như trước, nhiều thêm vài phần kiêng kị, "Không ngờ đạo sĩ nhân gian còn có loại bản lĩnh này, thì ra ta đã coi thường các ngươi rồi."
Những người từng nghe qua pháp thuật Minh châu đại nguyệt đều cảm thấy kinh ngạc.
Không chỉ vì pháp thuật này yêu cầu tuvi rất cao, mà nhiều năm trước đây nó đã thất truyền trong nhân gian, nghe nói chỉ còn ghi chép trong tư liệu về tộc Rồng.
Trương Đình Ngọc vui mừng xúc động: "Tiểu Tiết không hổ là truyền nhân long!"
Những người khác đồng loạt bừng tỉnh: "Thì ra là do Phục Ba Long Quân truyền dạy."
"Phục Ba Quân quả là vị thần hào phóng."
Tiết Trầm mặt không đổi sắc, cậu biết gặp tình huống không tiện nói thật thì chỉ cần giữ im lặng, nhóm đạo trưởng lớn tuổi sẽ tự tìm ra câu trả lời hợp lí.
Thực sự thông minh.
Rồng mẹ không hiểu rõ tình huống nhưng vẫn bắt được đoạn thông tin quan trọng: "Thằng nhóc này có thể sử dụng pháp thuật chân long truyền thụ?"
Tiết Trầm lười giải thích, chỉ trào phúng nói: "Yêu quái hiểu gần đúng rồi đấy, hiện tại tự mình đầu hàng hay để ông đây đánh cho đầu hàng?"
Giọng điệu của cậu rất thản nhiên, tựa như đang tán gẫu câu chuyện xảy ra hàng ngày.
Rồng mẹ tác oai tác quái trên núi, lần đầu tiên đụng phải người còn kiêu ngạo hơn cô ta.
Cô ta giận dữ cười ha hả một trận, lúc sau mới tặc lưỡi lên tiếng: "Kể cả ngươi có thể mượn long lực thì đã làm sao? Ngươi cho rằng pháp thuật Minh Châu Đại Nguyệt yếu xìu đó có thể phá pháp trận của ta à?"
Pháp thuật Minh Châu Đại Nguyệt đúng là hiếm thấy, ánh sáng tỏa ra có lực xuyên thấu xua tan yêu khí cực mạnh, viên ngọc trai trên tay Tiết Trầm to bằng đầu ngón cái, tạo một quầng sáng bao bọc toàn thân cậu.
Nhưng cũng chỉ là thân thể nhỏ bé của con người mà thôi.
Phạm vi trận pháp của Rồng mẹ quá lớn, vừa che trời vừa che núi, màn sương mù dày đặc bao phủ toàn bộ hồ sâu cùng mảnh đất trống bên trên.
Một viên ngọc trai nho nhỏ muốn phá vỡ bức màn bóng đêm rộng lớn hiển nhiên là bất khả thi.
Các đạo trưởng cũng hiểu rõ vấn đề này, nhưng so với lá bùa lửa chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn ngủi đã tiện hơn rất nhiều rồi.
Dù gì Trương Đỉnh Ngọc cũng là ngôi sao sáng trong Huyền môn, thời điểm mấu chốt bình tĩnh vô cùng, trầm giọng nói: "Hôm nay số đạo sĩ tới đây đông đảo như vậy, ta không tin mọi người hợp lực vẫn không phá được tà thuật của ngươi."
Tiết Trầm lại chẳng vừa lòng, nhíu mũi ghét bỏ nói: "Yêu quái này lớn thật, một viên chắc chắn không đủ."
Trương Đỉnh Ngọc cho rằng cậu trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn, bị Rồng mẹ đả kích lòng tự trọng, mặc kệ như vậy cũng không ổn nên nhanh chóng trấn an: "Tiểu Tiết đừng lo lắng, chỉ cần cậu duy trì pháp thuật đại nguyệt, kết hợp với đạo sĩ chúng tôi chắc chắn phá được trận..."
Các đạo trưởng khác đồng loạt gật đầu: "Đúng vậy."
"Tiểu Tiết đừng nóng vội."
"Cậu ổn định pháp thuật là được, phần còn lại giao cho chúng tôi."
Ý nghĩ của Tiết Trầm đương nhiên khác bọn họ: "Không, tôi nghĩ có cố cũng chẳng được."
Rồng mẹ thấy bọn họ xung đột lập tức vui vẻ, thoải mái cười to: "Đạo sĩ thối, ai cũng biết chiêu này vô dụng, các ngươi đừng cưỡng ép tên nhóc kia nữa, hiện tại tâm lý người trẻ mong manh dễ vỡ, không cẩn thận trở nên nóng nảy thì chút ánh sáng yếu ớt này cũng chẳng duy trì nổi đâu..."
Lời còn chưa dứt, luồng ánh sáng trắng trên tay Tiết Trầm tỏa ra càng mạnh mẽ hơn, lại thêm vài khoảng sương mù đen tối bị xuyên thấu phá vỡ.
"Một viên không đủ thì thêm viên nữa." Tiết Trầm ung dung nói, thuận tay giao một viên ngọc cho Giản Lan Tư, "Đàn anh, tặng anh cái này."
Giản Lan Tư cười cười tiếp nhận, "Cảm ơn."
Các đạo trưởng:?
Rồng mẹ:??!
Nhà ngươi tưởng pháp thuật minh châu đại nguyệt là mặt hàng cần đẩy mạnh tiêu thụ trên thị trường sao? Tùy tiện lôi thêm một viên cũng dễ dàng thế à?
Mẹ nó sao nhà ngươi không dứt khoát nói đến đoạn mua viên thứ hai được giảm nửa giá đi?
Rồng mẹ phỏng chừng tức giận không ít, dừng một lúc lâu mới nặng nề mở miệng, giọng điệu mắng chửi thều thào như vừa phun mất nửa bình máu: "Hai viên ngọc trai thì làm sao! Pháp trận của ta bao phủ cả ngọn núi, có bản lĩnh thì chiếu sáng toàn bộ xem nào!"
"Cần gì phải làm thế." Tiết Trầm vừa nói vừa móc một con trai sông to bằng bàn tay từ túi áo ra.
Con trai sông mang theo luồng yêu khí nhàn nhạt, ngoài vấn đề đó thì mọi chuyện đều bình thường.
Rồng mẹ đột nhiên tức cười: "Muốn dùng thứ này đối phó ta sao? Con trai bé bằng cái mắt muỗi còn chẳng đủ cho ta lót dạ..."
Tiết Trầm không chờ cô ta nói xong, cánh tay vung lên ném trai tinh về phía trước, miệng niệm thần chú: "Xuất chiến đi, pick-up* trai tinh!"
(*)皮卡(Pick Up): tên gọi một chiếc xe tải hạng nhẹ, phương tiện chở khách, chở hàng, trong văn cảnh Tiết Trầm coi trai tinh như chiếc xe chuyên chở ngọc.
Con trai rơi xuống mặt rất, nguyên hình đường kính hơn hai mét xuất hiện trước mắt mọi người.
Ngay lập tức vỏ trai mở ra, tựa súng máy bật công tắc phun hàng loạt viên ngọc nhiều chẳng đếm xuể, nở rộ trong không trung như pháo hoa giao thừa.
Cùng lúc, Tiết Trầm bấm tay niệm thần chú, "Minh châu đại nguyệt."
Pháp thuật theo ngôn ngữ mà đến, trôi nổi giữa không gian thắp sáng vô số ngọc trai.
Chỉ trong thoáng chốc ánh sáng bừng lên mạnh mẽ vô cùng!!
Màn sương đêm dày đặc bị ánh sáng trắng xuyên thấu, pháp trận của Rồng mẹ tan biến, đầm nước đen cùng bãi đất trống một lần nữa hiện rõ trước mắt mọi người.
Phát triển này thực sự ngoài dự đoán.
Rồng mẹ càng không nói nên lời, rơi vào trầm mặc lâu thật lâu.
Những người khác đồng thời:?!!!
Cốt truyện thật sự có thể diễn biến như vậy sao?!! Đây là loại bóng Pokemon ma thuật đời mới à?
Không phải chứ, kỹ thuật Minh Châu Đại Nguyệt còn có cách ứng dụng thế này? Trước mắt bọn họ ít nhất cũng tới mấy trăm viên ngọc trai chứ chẳng đùa đâu?
Nếu không phải mua viên thứ hai được giảm nửa giá thì chắc chắn cậu ta càn quét từ thị trường bán sỉ?
Mọi người đều là đạo sĩ tu luyện cực khổ, vì cái gì loại kỹ thuật đơn giản của Tiết Trầm lại hữu dụng đến thế?
Các đạo trưởng không khỏi rơi lệ, sinh ra hoài nghi sâu sắc với tuvi của chính mình.
Trên bãi đất trống, trai tinh phun ngọc xong thì khép vỏ lại hóa thành hình người, cúi mình vái chào Tiết Trầm, nịnh nọt: "Tôn giá ngài xem, đây là tôi thành tâm vì ngài sản xuất ngọc trai, rất thích hợp cho ngài tô điểm giang sơn thêm phần tươi đẹp."
Tiết Trầm: "..." Những phương diện khác Xa Bích Quân đều làm tốt, chỉ có tật nịnh hót quá phiền.
Ngọc trai sáng như trăng rằm giữa đêm tối, phá vỡ pháp trận của Rồng mẹ, cảnh tượng dần dần hiện rõ trước mắt mọi người.
Chỉ thấy trên mặt hồ nước đen nhiều thêm một hình bóng thiếu nữ yểu điệu mỹ miều.
Thiếu nữ có chiếc cằm nhọn, đôi mắt to tròn, nhìn qua vô cùng quyến rũ.
Cô ta ung dung đánh giá người trên bờ, rõ ràng khuôn mặt tươi cười nhưng vẫn khiến đối phương phải cảnh giác.
Đây chính là "bạn gái qua mạng" đã bắt lão tứ, đồng thời chủ mưu nhiều vụ án mất tích ở Phù Thành.
Trong lòng Tiết Trầm sớm đã có dự đoán, không hề bất ngờ mà quay sang nhìn hòa thượng chùa Lan Tế.
Vẻ mặt Cẩn Nhất nghiêm trọng, chắp tay trước ngực đọc một câu Phật hiệu, âm thanh nặng nề: "Quả nhiên là Trư Bà Long."
Ông vừa dứt lời thì mọi người lập tức kinh hãi, đồng loạt nhìn qua: "Thật sự là Trư Bà Long ư?"
Dư Yên Sơn cũng nhịn không được "Đệt" một tiếng: "Hóa ra là như vậy, tôi biết ngay mà!"
Khoảng thời gian gần đây Tiểu Lan Vĩ diễn ra đủ mọi thứ chuyện kì lạ.
Người xưa không rõ chân tướng tôn vinh thờ phụng Trư Bà Long như loài rồng thực thụ, con yêu quái này cũng ý vào tuvi bắt chước từ long tộc mà tác oai tác quái.
Trư Bà Long vốn sinh sống núi Lan Quang, sau khi chạy trốn khỏi chùa Lan Tế thì không đi xa mà trở về địa phương quen thuộc.
Hơn nữa to gan lớn mật tự đặt cho mình danh dưng mẹ Rồng.
Trư Bà Long trời sinh có trí tuệ, hơn hai trăm năm trước là yêu quái thống trị một phương, huống chi ngày nay Tiểu Lan Vĩ chỉ lắt nhắt vài con yêu quái tu tinh thành công, cả ngọn núi căn bản nhanh chóng trở thành địa bàn của cô ta.
Cô ta cắn nuốt vô số sinh linh, chỉ rắn và lợn rừng thoát khỏi kiếp nạn, đơn giản bởi Trư Bà Long do rắn và heo nái giao hợp sinh ra, cả hai giống loài này đều tính là đồng loại.
Trư Bà Long căn bản không để ý tới người khác, ánh mắt khăng khăng nhìn Tiết Trầm, hờn dỗi nói: "Ngươi thật quá đáng, bắt nạt bạn trai ta thành như vậy còn phá vỡ cả pháp trận, thực sự khiến người ta khó chịu, nhưng mà..."
Cô ta cười duyên hai tiếng, uyển chuyển đổi chủ đề, "Ta thấy vẻ ngoài của ngươi khá đẹp mắt nên sẽ cho ngươi một cơ hội, chỉ cần theo ta làm bạn trai thứ 16, ta sẽ tha cho một mạng."
"Bạn trai thứ 16?" Tiết Trầm chấn động, "Thậm chí xếp đằng sau cá chép hoa?"
Dư Yên Sơn hoảng sợ xua tay liên tục: "Đừng tính tôi, tôi đâu có đáp ứng."
Sắc mặt Giản Lan Tư lạnh lùng, tiến lên hai bước chắn phía trước Tiết Trầm, mũi kiếm Thẩm Phán Hoa Tường Vi chĩa thẳng vào mặt Trư Bà Long: "Nói bậy nói bạ."
"Ngươi thật hung dữ." Trư Bà Long nhìn anh một cái, "Cùng là người nước ngoài mà chẳng lịch thiệp bằng bạn trai ta."
Nói tới đây, đôi mắt cô ta nhìn xuống dưới đáy hồ nước, "Ồ" một tiếng, nhướng mày nói, "Hình như bạn trai ta sợ ngươi."
Ánh mắt Giản Lan Tư thâm sâu: "Nó sợ là đúng rồi"
"Ha ha ha ha ha." Cá sấu Dương Tử đột nhiên cười điên cuồng, "Đó là trước kia, hiện tại đã thay đổi rồi."
Tiết Trầm ngạc nhiên nói: "Tại sao vậy, lá gan của nó phát triển ư?"
Trư Bà Long: "..."
Người này tuy đẹp trai nhưng tính cách thực sự khó chịu.
Cô ta hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Hiện tại tên đó được ta che chở."
"Thế cơ à?" Tiết Trầm tức cười gác tay lên vai Giản Lan Tư, "Đàn anh cũng có tôi che chở đấy thôi."
Giản Lan Tư không nhịn được nhìn cậu một cái, cảm thấy bản thân cần phản bác vài lời nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Trư Bà Long: "..."
Cô ta cảm thấy kỳ quái vô cùng, đây là lần đầu tiên có người không đặt mình vào mắt, giận dữ muốn chứng tỏ giá trị nhan sắc cho Tiết Trầm xem, lạnh lùng cười một tiếng: "Vậy để xem ngươi có bảo vệ nổi tên ẻo lả kia giống như ta che chở bạn trai không nhé."
Cô ta nói xong thì thổi một luồng hơi vào hồ nước.
Hơi thở xẹt qua mặt nước, dậy lên một trận cuồng phong.
"Mọi người cẩn thận!" Cẩn Nhất lớn tiếng nhắc nhở, "Đây là yêu khí của Trư Bà Long."
Cùng lúc đó, giữa đáy đầm nước đen nổ một tiếng Rầm thật lớn, con quái vật khổng lồ mang theo tầng tầng bọt nước nhảy lên giữa không trung.
Đó là một con cá vô cùng quái dị, chiều cao gần 10 mét, đầu cú mèo kết hợp với thân cá voi, hai mắt hung dữ, há miệng sâu không thấy cuống họng.
Đúng là nguyên hình của Cá Voi Mặt Cú.
Chẳng qua đây không phải điều khiến mọi người giật mình.
Sắc mặt Trương Đỉnh Ngọc biến đổi: "Tại sao Cá Voi Mặt Cú lại biết bay?"
Tuy con quái vật có đầu chim, nhưng thân vẫn mang các đặc điểm loài cá, nguyên hình sinh trưởng trong nước, sau khi biến hóa sẽ đi bộ trên đất bằng, sao có thể bay giữa không trung.
Trừ khi...
"Đương nhiên là năng lực do ta cung cấp." Trư Bà Long đắc ý nhìn Giản Lan Tư, "Ngươi đoán xem, hiện tại bạn trai ta còn sợ ngươi không?"
Giản Lan Tư lạnh lùng nhìn Cá Voi Mặt Cú đang lắc lư giữa không trung.
Kỵ sĩ chưa bao giờ sợ quái vật, mặc dù đấu trường trên biển thì bọn họ vẫn dũng cảm xung phong... Nhưng đây là lần đầu anh đụng phải Cá Voi Mặt Cú biết bay.
Cá biết bay, thật quá đáng.
Dù vậy tinh thần kỵ sĩ kiên cường không cho phép anh lùi bước.
Anh giơ Thẩm Phán Hoa Tường Vi trước mặt, thân kiếm tỏa ánh sáng nhẹ nhàng: "Không quan trọng."
"Phẩm chất của ngươi rất cứng cỏi..." Trư Bà Long có chút bất ngờ, "Nhưng cũng vô dụng thôi, bạn trai ta biết bay."
Cô ta quay sang khiêu khích Tiết Trầm, "Thế nào, còn bao bọc được cái tên công tử ẻo lả này nữa không?"
Tiết Trầm suy nghĩ một lát: "Có thể."
Giản Lan Tư đang nghiêm túc tìm cách đối phó với Cá Voi Mặt Cú, sau lưng đột ngột phát lạnh, Tiết Trầm không hề báo trước đã dán vào lưng anh, một tay ôm eo một tay nắm bàn tay cầm kiếm.
Yết hầu Giản Lan Tư căng chặt, trái tim không chịu không chế mà đập rộn ràng.
Tiết Trầm làm gì vậy? Sao lại đột ngột chạy đến ôm anh?
Anh đang muốn dò hỏi, lại nghe Tiết Trầm mở miệng trước: "Đàn anh, để tôi dạy anh bộ môn nghệ thuật truyền thống của Trung Quốc."
Giản Lan Tư:?
Trong lòng anh còn thắc mắc nhưng luôn tín nhiệm vô điều kiện với Tiết Trầm, lập tức gật đầu.
Trư Bà Long tức cười châm chọc: "Ngươi che chở tên ẻo lả bằng cách đó sao? Ấp ấp ôm ôm? Dùng thân làm lá chắn?"
Vừa nói xong đã thấy trường kiếm rời khỏi tay Giản Lan Tư, Tiết Trầm ôm anh nhanh nhẹn nhảy lên thân kiếm.
Bị một sức lực vô danh điều khiển, Thẩm Phán Hoa Tường Vi nâng Tiết Trầm và Giản Lan Tư bay lên giữa không trung, đối diện với Cá Voi Mặt Cú.
Trư Bà Long:??
Những người khác đứng dưới đất bằng:???
Tiết Trầm ôm eo Giản Lan Tư từ phía sau, gác cằm lên vai anh cười "hì hì", "Đàn anh, chiêu này gọi là Ngự kiếm phi hành (*)"
(*) Ngự Kiếm Phi Hành là kỹ năng dẫm lên kiếm mà bay trên bầu trời.
----------------------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Trầm: Mất phong độ, hiện tại phải dùng đến kiếm mới có thể bay, trước kia bổn long đều cất cánh tại chỗ.