[ Ngài ấy vừa mới xuất đạo ]
Sự việc phát triển ngoài dự kiến của mọi người, anh con lai và hai vị đạo trưởng nhất thời ngơ ngẩn.
Một lúc lâu sau, người con lai phục hồi tinh thần trước, vẻ mặt có chút bối rối: “Chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiết Trầm mắt lạnh nhìn “Từ Nhân Thành” đang quỳ gối trước mặt mình, cười như không cười: “Việc này cần hỏi một chút vị “ Long Vương bệ hạ” đây”
Một tiếng gọi “Long Vương bệ hạ” này nghe mà âm dương quái khí(*), ý vị trào phúng mười phần.
(*) Âm dương quái khí: thái độ kỳ quặc, ăn nói lạnh lùng vô lý, cay độc và châm biếm, không thể đoán định được.
“Từ Nhân Thành” lập tức giận dữ: “To gan, dám vô lễ với bổn vương......”
Gã vừa nói vừa giãy dụa, nhưng mới cựa quậy thân thể một chút đã lập tức bị một luồng uy lực mạnh mẽ đè ép tới mức không ngẩng đầu nổi.
“Từ Nhân Thành” hoảng hốt, cho đến lúc này, gã rốt cuộc nhận ra thứ lực lượng đang áp chế mình là gì.
“Mày, mày, mày......”, “Từ Nhân Thành” kinh ngạc nhìn Tiết Trầm, giọng điệu vô thức suy yếu, “Mày thực sự có thể mượn được lực lượng chân long?”
Giữa đất trời này, chỉ chân long có năng lực trời sinh áp chế thủy tộc như vậy.
Tiết Trầm hỗn loạn thở một hơi, chống vào vách giếng đứng lên, từ trên cao nhìn xuống “Từ Nhân Thành”, khó chịu nói: “Làm sao? Ông có ý kiến gì?”
Cậu cũng rất uất ức được không!
Nếu không phải tình huống không cho phép, hiện tại Tỉnh Long Vương này sẽ không chỉ nhìn thấy lực lượng chân long cỏn con, mà là sức mạnh thực thụ của một con rồng.
Tuy chỉ như vậy thôi cũng đã đủ khiến Tỉnh Long Vương này kinh hãi rồi.
Mạt pháp của nhân gian, đã không biết bao nhiêu năm rồi gã không gặp qua người có thể mượn được lực lượng chân long thuần tuý như thế.
Bởi vì lúc này hồn phách của Tiết Trầm bám vào thân thể người thường, Tỉnh Long Vương chỉ coi cậu là con người trần tục, cho rằng cậu dựa vào tu vi mượn được lực lượng chân long, lại không mảy may nghi ngờ đó là sức lực của chính Tiết Trầm.
Tỉnh Long Vương sau khi khiếp sợ nhanh chóng thay đổi thái độ, có giác ngộ hoàn toàn mới, ngoan ngoãn mười phần mà cúi đầu lạy: “Kẻ hèn này không dám có ý kiến, kẻ hèn chỉ là rất lâu không được nhìn thấy uy lực chân long, nhất thời quá mức kích động, mong tôn giá (*) chớ nên trách tội.”
(*) tôn giá: là cách xưng hô cung kính với người đối diện, theo tiếng Việt thì “tôn giá” có nghĩa là lệnh ông, quan ông, quý ngài.
Nhìn thấy Tỉnh Long Vương vừa rồi còn khí thế mười phần lúc này lại cung kính như thế, cứ một câu lại một câu “Kẻ hèn này”, mấy người bên cạnh không khỏi hoảng hốt: “......”
Cát Tú Nhiên nắm bắt được tin tức mấu chốt từ trong cuộc nói chuyện của bọn họ, hơi giật mình, rốt cuộc hiểu ra: “Ông là Tỉnh Long Vương của giếng Long Tuyền này?”
Vậy thì hết thảy mọi chuyện đã rõ ràng, lí do thần chú đuổi quỷ không có tác dụng đối với “Từ Nhân Thành” là vì gã vốn dĩ không phải yêu tà quỷ mị.
Gã đã được hưởng cung phụng của nhân gian, từng bảo hộ bách tính một phương, trên phương diện nào đó, coi như là thần linh của nơi này, chỉ cần gã không rơi vào ma đạo, giết hại sinh linh, chú thuật đuổi quỷ tự nhiên vô dụng.
Cũng vì điều này, Trương Đỉnh Ngọc mới không tra ra được tà ma trú ngụ nơi đây.
Nếu đêm nay là Trương Đỉnh Ngọc làm phép, dựa vào tu vi của ngài ấy có thể kịp thời phát hiện được chỗ dị thường, đổi pháp thuật khác để chiến đấu.
Nhưng người đến lại là Cát Tú Nhiên, tu vi cậu ta còn thấp, nhất thời bị vẻ bề ngoài đánh lừa.
Thật sự mà nói, Tỉnh Long Vương này cũng không quá mạnh, chẳng qua là không dùng đúng phương pháp mới suýt nữa để gã trên cơ.
Nghe thấy Cát Tú Nhiên nói, con ngươi “Từ Nhân Thành” xoay mấy lần nhanh như chớp, lắc đầu như trống bỏi: “Không không không, ở trước mặt uy lực chân long, tại hạ không dám xằng bậy nhận mình là Long Vương.”
Cát Tú Nhiên nghi hoặc: “Vậy ông là ai?”
Sau đó nghe được Tiết Trầm cười nhạo một tiếng: “Chẳng qua chỉ là một con cóc mà thôi.”
Theo lời của cậu, thân thể “Từ Nhân Thành” mềm nhũn, một sợi hồn phách mỏng manh từ bên trong anh ta bay ra ngoài.
Quả nhiên là một con cóc cả người mọc đầy mụn nhọt, con cóc kia xoay một vòng tại chỗ, hóa thành hình người, lại là một người thanh niên mặc quan phục cổ đại.
Thanh niên cung kính cúi đầu với Tiết Trầm: “Kim Vọng Nguyệt trông coi giếng Long Tuyền thuộc núi Lan Quang gặp qua tôn giá, không biết tôn giá thỉnh mượn lực lượng của vị long quân nào ạ?”
Số lượng Long Vương trong tam giới không ít, gã chỉ đang cố gắng nhận thức bề trên, đề phòng trường hợp vái nhầm rồng.
Tiết Trầm cũng biết được tâm tư của gã, chỉ hơi lặng lẽ ngẫm nghĩ, nói: “Phục Ba Quân.”
Phục Ba là tự (*1) trong tộc của cậu, nhưng sau khi cậu lột xác vẫn luôn tu luyện trong kết giới, cơ bản không ra ngoài xã giao, danh hào(*2) này chưa từng dùng qua, số người biết đến cực ít.
(*1) tên tự: là tên đặt dựa vào tên vốn có, còn được gọi là tên chữ, dùng để kiêng tránh tên húy. Tên tự thường có liên quan tới tên húy, tức là tên thật do cha mẹ đặt cho mình khi mới sinh ra, một người có thể có nhiều tên húy, thường được người ta kiêng không gọi đến
(*2) danh hào: tên
Lấy ra làm vỏ bọc che chắn ngược lại không tồi.
Kim Vọng Nguyệt quả nhiên không biết, nghi hoặc hỏi: “Danh hào của vị long quân này...... Tại hạ dường như chưa từng nghe qua.”
Tiết Trầm tư thái bình tĩnh: “Chưa từng nghe qua cũng phải, ngài ấy vừa mới xuất đạo.”
Kim Vọng Nguyệt bừng tỉnh, huyết mạch Long tộc lớn mạnh, chi thứ đông đảo, mỗi năm đều có Long tộc mới ra đời, người cai quản vùng nước ở các nơi cũng thường xuyên thay đổi.
Gã bị nhốt ở giếng Long Tuyền này lâu như vậy, Long tộc nhiều thêm vài vị long quân cũng không kỳ quái.
Kim Vọng Nguyệt thực nhanh chóng tiếp nhận giả thiết này, nịnh nọt nói: “Kính xin tôn giá truyền lời vấn an của hạ quan đến với Phục Ba Quân.”
Tiết Trầm lười biếng mà giơ tay lên: “Đã nhận được.”
Kim Vọng Nguyệt: “......”
Cậu là người truyền lời thay cho tôi cơ mà, đã nhận được là cái quỷ gì!
Ba người bên cạnh nhìn Kim Vọng Nguyệt hèn mọn nịnh nọt ở trước mặt Tiết Trầm như thế, nhất thời cứng họng không nói nên lời.
Đặc biệt là Trương Đỉnh Ngọc đạo trưởng vội vàng chạy tới, càng cảm thấy mình xuất hiện là thừa thãi rồi.
Trương Đỉnh Ngọc yên lặng thu kiếm gỗ đào, ho nhẹ một tiếng, lúc này mới nghiêm mặt hỏi Kim Vọng Nguyệt: “Nếu ông là Tỉnh Long Vương của nơi này, lẽ ra phải bảo hộ bách tính một phương, cớ sao cố ý gây thương tổn cho công nhân vô tội?”
Kim Vọng Nguyệt vốn dĩ không thèm để ý Trương Đỉnh Ngọc, vừa quay đầu lại bắt gặp ánh mắt của Tiết Trầm.
Tiết Trầm nhìn hồn phách nhàn nhạt của gã, như có điều suy ngẫm: “Chân thân của ông làm sao vậy?”
Kim Vọng Nguyệt là con cóc hóa hình, lại từng nhận được cúng bái đèn nhang, dưới tình huống bình thường thì hồn phách không nên mờ nhạt như thế.
Kim Vọng Nguyệt nghe vậy thì môi run run, ngập ngừng nói: “Tôi...... Tôi chỉ không muốn bọn họ lấp giếng mà thôi.”
Gã đã bị Tiết Trầm áp chế, lại bị nhìn thấu chân thân, biết trước rằng không có cách nào giấu giếm được nữa, đơn giản cắn răng một cái, cúi đầu nói rõ mọi việc một năm một mười: “Tôi vốn là kim thiềm(*) tu luyện ở sông Kháng Dương, sau khi đắc đạo làm hầu thần của Kháng Dương giang Long Vương, cũng từng có một thời vẻ vang được trọng dụng.”
(*) Kim Thiềm (tiếng Trung: 金蟾; bính âm: jīn chán; nghĩa đen: “Cóc vàng”) hay còn gọi là Thiềm Thừ, là một linh vật được ưa chuộng sử dụng để cầu tài lộc trong phong thủy của Trung Hoa và Việt Nam.
Khi nhắc đến quá khứ, gương mặt Kim Vọng Nguyệt còn lộ vẻ hoài niệm.
“Hơn 70 năm trước, trong lòng đất của núi Lan Quang đột nhiên có một viên long châu hiện thế, lúc ấy Trung Quốc vừa mới trải qua mười bốn năm kháng chiến, dân chúng lầm than, Thiên Đình thương hại chúng sinh, quyết định lưu lại viên long châu này, trợ giúp nhân gian hồi phục, an ủi sinh linh.”
“Long châu xuất hiện ở nhân gian, cần phải có người trông nom, tại hạ may mắn được Long Vương của sông Kháng Dương coi trọng, tiếp nhận công việc, trở thành kẻ bảo hộ miệng giếng này......”
Nói là trông coi giếng nước, thực tế chính là trông coi viên long châu nằm dưới đáy giếng, đây vốn là công việc mà biết bao thuỷ tộc các nơi cầu còn không được, vừa nhẹ nhàng lại có thể tiếp xúc gần với long châu, dựa vào tinh hoa của long châu mà tu luyện.
Không chỉ như thế, bởi vì có long châu, chất nước ngầm ở vùng núi Lan Quang tốt vô cùng, thôn dân bản địa không rõ nguyên nhân, chỉ nói là Long Vương phù hộ, liền đặt tên miệng giếng này là giếng Long Tuyền, cũng lập thần vị ở bên cạnh giếng, cúng bái “Tỉnh Long Vương”, chỗ hương khói này tự nhiên được Kim Vọng Nguyệt hưởng dụng.
Kim Vọng Nguyệt cũng nở mày nở mặt trong thủy tộc nhỏ một thời gian.
Không ngờ hai mươi năm trước, có một lần Kim Vọng Nguyệt ra ngoài dự tiệc, khi trở về, viên long châu kia bị trộm mất.
Long châu từ đây không rõ tung tích, chất nước ngầm ở núi Lan Quang cũng không còn như trước kia, Long Vương sông Kháng Dương tức giận, phá huỷ chân thân của Kim Vọng Nguyệt, đóng đinh hài cốt của gã ở dưới giếng, chỉ chừa lại hồn phách canh giữ ở nơi này, làm bạn cùng giếng Long Tuyền.
Chỉ khi nhận được sự khoan thứ của Long Vương sông Kháng Dương, hoặc là toàn bộ thôn dân bản địa tha thứ cho Kim Vọng Nguyệt, gã mới có thể giải trừ cấm chế, rời khỏi nơi này.
Nhưng thời thế đổi thay, thôn dân dần dần không còn tới đây múc nước, giếng Long Tuyền cũng trở nên khô cạn, hai mươi năm trôi qua, mọi người sớm đã quên nơi này từng thờ cúng qua một vị “Tỉnh Long Vương”, làm sao còn nói đến chuyện tha thứ.
Như vậy cũng được, chỉ cần giữ lại được hồn phách, Kim Vọng Nguyệt còn có thể cầu nguyện có một ngày Long Vương sông Kháng Dương nguôi giận giải trừ cấm chế cho gã.
Nhưng trăm triệu lần không nghĩ tới, gã không chờ được Long Vương, lại phải đón công ty khai phá.
Hai năm trước tập đoàn Vân Giác nhắm trúng chân núi Lan Quang mà khai phá làng du lịch, di dời thôn dân đi còn không nói, hiện giờ còn muốn lấp miệng giếng Long Tuyền.
Hài cốt Kim Vọng Nguyệt còn ở đáy giếng, nếu để cho bọn họ lấp giếng, xáo trộn nền đất ở trên hài cốt của gã, hài cốt sẽ vỡ nát, hồn phách cũng bị hôi phi yên diệt (*).
(*) Dùng để chỉ sự biến mất rất danh như bụi, như khói. Hình dung một vật hay điều gì đó biến mất quá nhanh trong thời gian ngắn. Bắt nguồn từ tác phẩm “Viên giác kinh”: “Thí như toản hỏa, lưỡng mộc tương nhân, hỏa xuất mộc tẫn, hôi phi yên diệt.“.
Cho nên, Kim Vọng Nguyệt bắt đầu hành trình chống lại công ty khai phá.
Hiện giờ hồn phách gã suy yếu, ban ngày chỉ có thể giở chút trò nhỏ, nhưng buổi tối khi ánh trăng xuất hiện, sức mạnh của gã sẽ tăng lên.
Buổi tối ngày hôm trước, gã nhập vào thân thể một công nhân gác đêm, gã vốn là một con cóc, sau khi bám vào con người cũng giữ thói quen nhảy như một con cóc, vừa lúc một công nhân khác đi tiểu đêm xa xa nhìn thấy, liền cho rằng là cương thi quấy phá.
Thật là một phen hiểu lầm.
Nghe Kim Vọng Nguyệt kể xong, mấy người còn lại hai mắt nhìn nhau, nhất thời đều thổn thức.
Không nghĩ tới đáy giếng Long Tuyền nho nhỏ này, còn lưu giữ một chuyện xưa như vậy.
Kim Vọng Nguyệt nước mắt nước mũi giàn giụa, chỉ hận không thể đi ôm cái đùi lớn Tiết Trầm: “Tôn giá, nếu ngài có thể mượn được sức mạnh của Phục Ba Quân, chắc chắn ngài và long quân có quan hệ thân thiết, thỉnh ngài cầu khẩn long quân giúp tại hạ, thỉnh long quân giải trừ cấm chế cho tại hạ, tại hạ không muốn bị tan biến đâu huhu——”
Tuy rằng không biết Phục Ba Quân kia có thân phận địa vị gì ở Long tộc, nhưng đã là chân long, nói không chừng cũng có năng lực giải trừ cấm chế.
Kim Vọng Nguyệt quyết không buông tha bất kì cơ hội nào.
Tiết Trầm nhất thời im lặng, rất muốn nói tình huống hiện tại của Phục Ba Quân cũng không tốt hơn bao nhiêu so với gã đâu.
Tiết Trầm tiếc nuối buông tay: “Xin lỗi, tôi nghĩ Phục Ba Quân không giúp được ông.”
Kim Vọng Nguyệt: “...... Cậu có thể đi hỏi tại sao Phục Ba Quân lại cự tuyệt tôi được không?”
Tiết Trầm mặt không đổi sắc: “Đã hỏi rồi.”
Kim Vọng Nguyệt: “......”
Người này sao lại vô lại như vậy!
Gã đã muốn phát cáu, nhưng thật sự đánh không lại Tiết Trầm, càng sợ đắc tội Phục Ba Quân, nhất thời hậm hực.
Ngược lại Trương Đỉnh Ngọc chỉ hơi trầm tư, nói: “Các hạ lo lắng hài cốt bị hủy, chúng ta tuy rằng không thể giúp giải trừ cấm chế, nhưng có thể bảo tồn hài cốt cho ngài, chờ thời cơ đến là được, chỉ thỉnh ngài chớ tiếp tục gây loạn, quấy nhiễu công nhân, ngài cảm thấy thế nào?”
Kim Vọng Nguyệt có thể thế nào, át chủ bài hiện tại đã bị lật, nếu không đáp ứng, vạn nhất công ty khai phá tàn nhẫn, trực tiếp nghiền hài cốt ra thành tro, vậy thì gã hết đường cứu chữa.
Đây cũng là nguyên nhân ngay từ đầu gã không muốn hiện ra chân thân, lỡ như nhân phẩm không tốt gặp công ty khai phá quyết liệt, gã không còn cơ hội đàm phán.
Kim Vọng Nguyệt ủ rũ cụp đuôi, buồn bã gật đầu: “Vậy thì được.”
Tốt xấu cũng bảo vệ được hài cốt, coi như là trong hoạ có phúc.
Câu chuyện đến đây thì khép màn, thầy trò Trương Đỉnh Ngọc vội vàng nâng Từ Nhân Thành đã té xỉu dậy, bấm chú ngữ một lúc, lúc này Từ Nhân Thành mới chậm rãi tỉnh lại.
Từ Nhân Thành sau khi bị nhập hồn hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, vừa mở mắt đã oa oa kêu loạn.
Cát Tú Nhiên phí một ít công phu giúp anh ta bình tĩnh lại, sau đó đơn giản kể lại sự tình một lần.
Từ Nhân Thành nghe nói là Tỉnh Long Vương gây loạn ở nơi này, lại nghe nói Tỉnh Long Vương đã đền tội, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Biết Tiết Trầm chế phục được Tỉnh Long Vương càng vô cùng cảm kích, lập tức vọt tới trước mặt Tiết Trầm, nắm lấy tay cậu lắc mạnh: “Bạn học, lần này may mắn có cậu ra tay, nếu không, hậu quả thật không dám tưởng tượng.”
Anh ta nhất thời kích động, ngực không khỏi gồ lên, không nhịn được phun ra một chút máu.
Từ Nhân Thành ngược lại bình tĩnh, một bên tự gọi 120 cho mình, một bên sợ hãi nói: “Tỉnh Long Vương ra tay thật tàn nhẫn, đánh tôi thành cái dạng này.”
Những người khác: “......” Mọi người một lời khó nói hết mà nhìn về Tiết Trầm, lại dùng ánh mắt ngắm cái hố mới được tạo ra trên mặt đất.
Kim Vọng Nguyệt xác thật có đánh Từ Nhân Thành mấy quyền, nhưng e là thương tổn trên người Từ Nhân Thành chủ yếu đến từ một quyền kia của Tiết Trầm.
Tiết Trầm thần sắc thản nhiên, giống như không nhìn thấy ánh mắt của những người khác, gật đầu nói: “Không sai, Tỉnh Long Vương thật quá đáng.”
Xã hội này, đánh người là phạm pháp.
Cái nồi này Kim Vọng Nguyệt xác định phải đội rồi.
- ------
Tác giả có lời muốn nói:
Giám đốc Từ: Còn may là có Tiết Trầm, bằng không tui sẽ bị đánh chết.
Tiết Trầm: Không có chi, rồng ở nhân gian cũng nên tuân thủ pháp luật.
Cóc thành tinh: Muốn nói lại thôi.jpg