Tương Trọng Kính kéo Dịch Quận Đình ra phía sau mình, đỡ để tiểu ngốc tử này chẳng hiểu rõ vì sao bị tiểu rắn độc kia giết chết.
Tấn Sở Linh chân không chạm đất tới trước mặt Tương Trọng Kính, lí nhí: “Tương ca ca.”
Tương Trọng Kính nhẹ nhàng xốc một góc khăn che mặt lên, cười với hắn, ôn nhu nói: “A linh.”
Tấn Sở Linh sửng sốt, trên mặt mừng như điên.
Quả nhiên, Túc Tàm Thanh kia nói Tương Trọng Kính không muốn thấy hắn, đều là gạt người.
Tương Trọng Kính bảo hộ hắn nhiều năm như vậy, sao có thể sinh oán sinh hận với hắn?
Dịch Quận Đình mở to mắt nhìn thiếu niên trước mặt không khác gì so với độ tuổi của mình.
Người này chính là...... Yêu tộc tông chủ Tấn Sở Linh?
Sao không giống với kẻ điên trong lời đồn kia nha?
Tương Trọng Kính đem khăn che mặt treo trên hoa tai, tay phải tùy ý nắm lấy cổ tay trái, nhìn như là bạn cũ gặp lại, kỳ thật mọi thời khắc đều cảnh giác, nếu Tấn Sở Linh ra chiêu, y sẽ lập tức phóng Tam Canh ra ngoài cắn người.
Tấn Sở Linh giơ tay lau đi nước mắt trên mặt, thanh âm vừa mềm mại lại vừa ôn nhu, so với 60 năm trước chưa thành niên kỳ thật không có chút khác biệt nào.
“Ca ca.” Tấn Sở Linh sợ hãi muốn kéo tay y, “Ta biết sai rồi, ngươi tha thứ cho ta được không?”
Tương Trọng Kính hơi nhướng mày: “Ngươi không phải tới giết ta sao?”
Sắc mặt Tấn Sở Linh nháy mắt trắng bệch, vội vàng nói: “Sẽ không! Ta sẽ không tổn thương ngươi!”
Nói xong, trên khuôn mặt mỹ diễm chợt hiện lên một tia hung ác: “Túc Tàm Thanh đả thương ngươi?”
Tương Trọng Kính còn chưa kịp trả lời, Tấn Sở Linh lập tức khôi phục bộ dạng nhu nhược của tiểu liên hoa, ủy khuất nói: “Mới vừa rồi ta đi tìm Túc Tàm Thanh, còn suýt nữa bị hắn đả thương.”
Tương Trọng Kính: “......”
Tương Trọng Kính xem thế là đủ rồi, nhiều năm như vậy qua đi, đầu óc Tấn Sở Linh càng bệnh nặng hơn, người khác không trả lời, chính hắn cũng có thể tự mình đối thoại đến nửa canh giờ.
So với Túc Tàm Thanh, Tấn Sở Linh thực dễ đối phó, ít nhất sẽ không giống Túc Tàm Thanh, không nói hai lời liền rút kiếm ra chém.
Thanh âm Tương Trọng Kính càng ngày càng ôn nhu: “Ngươi mới vừa nói ngươi biết sai rồi, là sai ở đâu?”
Tấn Sở Linh thấy trên mặt Tương Trọng Kính không hề có vẻ chán ghét thù hận, thậm chí nhìn không ra có chút hiềm khích nào với hắn, trong lòng càng ngày càng thoả mãn.
Đôi mắt Tương Trọng Kính tựa như phảng phất một tầng ánh sáng lưu li mông lung, suýt nữa thì Tấn Sở Linh đã sa vào vẻ ôn nhu của người kia, cơ hồ là cầm lòng không đậu mà mở miệng nói: “Năm đó ca ca không có ký khế ước sinh tử với ác long, vì ngàn năm trước phong ấn đã thất truyền.”
Tương Trọng Kính nhẹ nhàng cười, y vươn tay sờ sờ khuôn mặt Tấn Sở Linh, dịu dàng nói: “A linh quả thực rất thông minh, đến phong ấn thất truyền cũng có thể tìm ra.”
Lời này quá mức quen thuộc, Tấn Sở Linh hoảng hốt như trở về 60 năm trước, mỗi lần hắn nghiên cứu hay chế tạo ra phong ấn mới hoặc phá vỡ phong ấn trên những quyển sách cổ cũ nát, Tương Trọng Kính luôn ôn nhu nhìn hắn, xoa đầu khen ngợi hắn.
Ánh mắt Tấn Sở Linh trông mong mà nhìn y, giống như một hài tử đợi trưởng bối tán thưởng.
Ngón tay Tương Trọng Kính vuốt khuôn mặt hắn dời xuống một tấc, cuối cùng rơi trên cổ Tấn Sở Linh, nhẹ nhàng gõ hai cái lên trên huyết mạch, ngữ khí như ma mị mê hoặc nhân tâm, lẩm bẩm: “Cho nên, chỉ vì các ngươi nghi kỵ vô cớ, Tương ca ca đáng bị phong ấn 60 năm sao?”
Vẻ mặt vui mừng của Tấn Sở Linh sững lại, hơi lạnh thấu xương từ phía sau lưng bò lên, cơ hồ muốn đông cứng cả người hắn.
Tương Trọng Kính vừa dứt lời, căn bản không thèm nhìn sắc mặt Tấn Sở Linh, chỉ thấy Quỳnh Nhập Nhất trong hình dạng như một cây trâm không biết từ khi nào đã xuất hiện trong tay Tương Trọng Kính, vỏ kiếm bị Tương Trọng Kính dùng ngón út nhẹ nhàng bắn ra, rơi trên mặt đất.
Hàn quang chợt lóe, Tấn Sở Linh không chút nghĩ ngợi lập tức né tránh, nhưng đã chậm.
Máu tươi của yêu tu từ huyết mạch trên cổ hắn trào ra, mùi hương đặc biệt tản ra xung quanh.
Tấn Sở Linh không che lại máu tươi đang chảy ra, chỉ mở to đôi mắt kinh ngạc nhìn về phía Tương Trọng Kính.
Trên má Tương Trọng Kính bị vương dính hai giọt máu, y giơ tay gạt đi, lưu lại vết máu không quá rõ ràng.
Dịch Quận Đình phía sau y đã bị dọa đến ngây người, tóm lấy tay áo Tương Trọng Kính, bộ dạng như đi vào cõi thần tiên.
Từ khi Tương Trọng Kính xuất kiếm khiến Tấn Sở Linh bị thương lui về phía sau, chỉ trong giây lát, Dịch Quận Đình không nghĩ vẻ thân mật tựa như đối đãi với tình nhân mới vừa rồi của Tương Trọng Kính đột nhiên không chút do dự xuống tay như vậy.
—— nếu không phải Tấn Sở Linh nhanh chóng lui về sau, có khả năng cổ hắn sẽ bị nhất kiếm kia tước đi.
Tấn Sở Linh không thể tin mà nhìn Tương Trọng Kính, môi run nhẹ: “Ca ca?”
Tương Trọng Kính vốn không nhìn hắn, ngược lại rũ mắt nhìn thoáng qua tay áo bị máu bắn lên, “Chậc” một tiếng, nhỏ giọng nói thầm: “Đợi lát nữa Mãn Thu Hiệp lại muốn dong dài.”
Tấn Sở Linh gắt gao nắm tay, móng tay cơ hồ đâm vào lòng bàn tay, vẻ vô hại nhu nhược đáng thương bỗng lúc này có chút quái dị, tựa hồ mang theo điểm hung ác nham hiểm, lại bị hắn mạnh mẽ áp chế xuống.
“Ca ca......” Hắn gắt gao che lại cổ, nước mắt ào ạt rơi xuống, “Ngươi......”
“Nếu ta ký thiêm khế với ác long, các ngươi sẽ lập tức ta phong ấn sao?” Dáng vẻ ôn nhu của Tương Trọng Kính đã rút hết sạch, y lạnh lùng nhìn Tấn Sở Linh, trong mắt đều là vẻ chán ghét, “Trở về tra cho rõ năm đó mấy lão bất tử của tam môn rốt cuộc đã làm cái gì, ta không cần lời xin lỗi treo trên miệng các nguòi, nó chỉ làm ta càng ghê tởm các ngươi.”
Tấn Sở Linh lảo đảo một cái, suýt nữa ngồi bệt dưới đất, mặt hắn thất hồn lạc phách, tựa hồ không nghĩ tới Tương Trọng Kính sẽ nói ra những lời này với hắn.
Tương Trọng Kính nhét Quỳnh Nhập Nhất vào trong tay áo, rồi tóm chặt lấy tay Dịch Quận Đình, không thèm nhìn Tấn Sở Linh liền bước về phía trước.
Tấn Sở Linh một mặt nước mắt, đang muốn đi theo, trong lúc vô ý thấy năm ngón tay của Tương Trọng Kính nắm lấy cổ tay Dịch Quận Đình, lập tức sững người tại chỗ.
Tương Trọng Kính vẫn luôn đối xử đặc biệt với riêng hắn, thế mà cũng có một ngày lại đối xử thân mật với một người xa lạ như vậy.
Tay......
Con người tràn đầy nước mắt của Tấn Sở Linh trong giây lát bị nhuộm màu đỏ tươi, vô số sát ý nảy lên trong lòng, lệ khí vừa rồi liều mạng mới áp chế được chợt phóng xuất ra.
Chỉ trong khoảnh khắc, thân hình mảnh khảnh của thiếu niên hóa thành nam nhân cao lớn, thần sắc âm lãnh mà nhìn về cổ tay Dịch Quận Đình.
Bỗng Dịch Quận Đình cảm thấy cánh tay có chút lạnh, đột nhiên cảm giác có người xuất hiện ở trước mặt mình có khí tức mỏng manh, ôm hắn vào lòng.
Phịch một tiếng trầm đục, bụi bặm trên khu đất hoang bị đánh bay, bốn phía mờ mịt.
Dịch Quận Đình sửng sốt, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy lòng bàn tay đang ôm mình lạnh lẽo, không giống người sống.
Hắn hơi hơi ngửa đầu, đập vào mi mắt đầu tiên chính là cảnh xúc xắc điên cuồng xoay tròn, tiếp theo đó là khuôn mặt không đứng đắn của Quỳnh Nhập Nhất.
Dịch Quận Đình ngẩn người.
Quỳnh Nhập Nhất một tay ôm Dịch Quận Đình, một tay hướng về phía trước, y phục tung bay, tư thái tiêu sái ngăn cản yêu lực cường hãn của Tấn Sở Linh phóng lại đây
Hắn nhướng đôi lông mày mảnh mai, cười cười nói: “Tấn Sở tông chủ, thẹn quá thành giận thì thật không thú vị, có thù oán gì thì đi tìm chủ nhân ta, giận chó đánh mèo, trút lên đầu một tiểu hài tử thì có bản lĩnh gì?”
Dịch Quận Đình: “......”
Tương Trọng Kính: “......”
Thật không hổ danh là Nhập Nhất.
Dịch Quận Đình vội vàng đứng dậy từ trong lòng hắn, lúc này mới ý thức được mới vừa rồi Tấn Sở Linh muốn giết mình, mà Quỳnh Nhập Nhất luôn khi dễ hắn lại vì hắn chắn một kích.
Tầm mắt Tương Trọng Kính lãnh đạm nhìn về phía Tấn Sở Linh, trong mắt tất cả đều là chán ghét.
Sau khi Tấn Sở Linh lấy lại tinh thần lập tức hối hận, hắn tiến về phía trước một bước, lúng túng nói: “Trọng Kính, ta không cố ý.”
Tương Trọng Kính căn bản không muốn dây dưa với hắn, kiểm tra Dịch Quận Đình không bị thương, liền xoay người rời đi.
Chỉ là lúc này y không tiếp tục nắm tay Dịch Quận Đình nữa.
Dịch Quận Đình ngây ra một hồi lâu, mới phản ứng lại, bị suy nghĩ thiếu chút nữa mình đã bị giết làm cho kinh hồn.
Quỳnh Nhập Nhất cười tủm tỉm nắm tay Dịch Quận Đình, vừa đi vừa nói: “Tới, chọn đại hay chọn tiểu?”
Dịch Quận Đình vốn sợ hãi nhìn hắn, cuối cùng cũng có một chút thay đổi trong cách nhìn của mình đối với người này.
Hắn đang muốn mở miệng, Tương Trọng Kính liền lạnh lùng liếc mắt một cái: “Nhập Nhất.”
Quỳnh Nhập Nhất vội vàng im lặng.
Sau nhiều năm bị quên lãng ở bên ngoài, thiếu chút nữa hắn đã quên mất không thể nói bất cứ vấn đề nào liên quan đến đánh cược ở trước mặt chủ nhân trước, nếu không ắt sẽ bị hành hạ.
Ba người thuận lợi rời đi, Tấn Sở Linh phát điên bên kia không biết vì sao không còn đuổi theo.
Sau khi vào cửa thành, Dịch Quận Đình thử thăm dò quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện bạch y thiếu niên kia vẫn như cũ ngơ ngác đứng tại chỗ, dáng người mảnh khảnh, dường như một cơn gió cũng có thể cuốn hắn đi.
***
Sau 60 năm, cuối cùng Quỳnh Nhập Nhất lại nhìn thấy ánh mặt trời, nhìn đến trần thế xung quanh ầm ĩ, đôi mắt sáng lên ngó trái ngó phải, cả người đều không che được nỗi phấn khởi.
Tương Trọng Kính theo Dịch Quận Đình đến địa điểm báo danh của Ngự thú đại điển, Quỳnh Nhập Nhất nổi điên chạy khắp thành, cách một lúc lại xách theo một đống đồ vật trở về, ánh mắt trông mong muốn Tương Trọng Kính chọn cái nào đẹp nhất.
Tương Trọng Kính cái nào cũng chưa chọn, liền tẩn cho hắn một trận.
Quỳnh Nhập Nhất: “......”
Sau một hồi, Quỳnh Nhập Nhất đã chơi chán rồi, đi bộ đến trước mặt Tương Trọng Kính, cợt nhả nói: “Chủ nhân, tính tình Tấn Sở Linh kia không phải loại dễ dàng từ bỏ, ngươi xác định hắn sẽ không tiếp tục làm phiền đến ngươi sao?”
Tương Trọng Kính nhìn thấy cách đó không xa trước cửa phủ đệ là một hàng dài, liền biết đó là nơi báo danh, tùy ý đáp: “Hắn sẽ tiếp tục, nhưng sẽ không dùng đến miếng da đó nữa.”
Quỳnh Nhập Nhất khẽ nghiêng đầu, không rõ nguyên do.
Ba người đi chưa được mấy bước, đột nhiên có một hài tử phấn điêu ngọc trác nhảy nhót chạy tới, khi đi ngang trước mặt Tương Trọng Kính, bỗng chân trái đá chân phải, bang một tiếng khuôn mặt liền hôn thổ địa, hồ lô đường trong tay rơi trên chiếc giày không nhiễm một hạt bụi của Tương Trọng Kính.
Hài tử cố nén nước mắt, giãy giụa bò dậy, hơi hơi ngửa đầu, trên cổ lộ ra vết thương chưa kịp khép miệng.
Hắn thấy hồ lô dính trên giày Tương Trọng Kính, vội vàng không ngừng nức nở nói: “Ca ca, thực xin lỗi.”
Tương Trọng Kính: “......”
Mặt Tương Trọng Kính vô biểu tình, một chân đem tiểu hài tử vừa mới nâng đầu lên, một lần nữa giẫm về mặt đất.
Tấn Sở Linh: “......”
Người chung quanh: “......”
Quỳnh Nhập Nhất ôm chặt eo Tương Trọng Kính tuyệt vọng nói: “Chủ nhân! Chủ nhân bình tĩnh! Đang ở bên ngoài!”
Tương Trọng Kính bị kéo trở về, khuôn mặt âm trầm còn muốn đá thêm mấy cái, nhưng luôn với không tới chỉ có thể từ bỏ.
Chờ hất Quỳnh Nhập Nhất ra rồi đứng vững lại, lúc này mới ý thức được tất cả tu sĩ xung quanh đều dùng một loại ánh mắt nhân tra (đồ đê tiện) nhìn y.
Tương Trọng Kính: “......”
Bên tai nghe được người bên cạnh đang sôi nổi nghị luận.
“Người đó đúng là nhân tra, ai dám tiểu nhân như vậy tra tấn hài tử giữa đường giữa phố?”
“Nhìn nhân mô cẩu dạng, không nghĩ tới lại là vẻ đạo mạo ngụy quân tử!”
“A Xì!”
Tương Trọng Kính: “......”
Tấn Sở Linh cũng bị dọa rồi, không nghĩ tới Tương Trọng Kính chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn, đã vậy còn vì đạp hắn mà bị nhiều người mắng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, vội vàng bò dậy, hung hăng nhìn đám người chỉ chỉ trỏ trỏ mà rít gào nói: “Nhìn cái gì mà nhìn?! Còn hồ ngôn loạn ngữ ta sẽ cắt lưỡi các ngươi!”
Mọi người thay hắn ra mặt: “......”
Không biết tốt xấu!
Tấn Sở Linh vốn không quan tâm người khác chỉ trỏ đối xử hắn như thế nào, vội đi lấy lòng mà muốn nhìn mặt Trọng Kính.
Nhưng khi quay đầu, Tương Trọng Kính đã sớm không biết đi đến nơi nào.
Tấn Sở Linh: “......”
Khi chạy trốn, vẻ âm trầm xưa nay chưa từng có hiện lên trên mặt Tương Trọng Kính, y mang sắc mặt này đi theo Dịch Quận Đình đến một chỗ hẻo lánh, dựa vào quan hệ của Lâm Giang Phong đi cửa sau báo danh.
Cố Tòng Nhứ nói: “Ngươi làm sao nhận ra hắn?”
Tương Trọng Kính xoa giữa mày: “Ta thiếu chút nữa đã quên. Năm đó khi cùng Tấn Sở Linh kết thân, tuy rằng chưa kết đạo lữ khế, nhưng có Liên lí kết của Yêu tộc.”
“Liên lí kết?”
* Liên lí kết (连理结) hay liền cành kết: theo mình hiểu một vật biểu trưng cho hôn nhân
“Ừm.” Tương Trọng Kính nói, “Cũng không khác với hôn ước ở phàm thế lắm, rất dễ thực hiện nhưng phá vỡ là xong.”
Y thở dài, vẫn là cảm thấy có điểm phiền, rõ ràng không muốn có quan hệ dính dáng đến Tấn Sở Linh, nhưng liên lí kết còn đó, sau Ngự thú đại điển, y vẫn phải đến Yêu tộc một chuyến.
Cố Tòng Nhứ nghĩ nghĩ, mơ hồ nghĩ lại cái tên “Liên lí kết” dễ nghe này căn bản không phải thứ tốt đẹp gì, thường là dùng cho người bị biến thành lô đỉnh.
Hắn nhíu mày nói: “Ngươi có thù oán với Yêu tộc?”
Nếu không vì cái thanh danh vang dội Kiếm Tôn vì sao Yêu tộc lại chịu kết thân với nam nhân? Hay là một loại biện pháp làm nhục?
“Không.” Tương Trọng Kính cười nhìn về phía cách đó không xa, một đám thiếu niên mặc y phục của đệ tử Khứ Ý Tông, rất có hứng thú nói, “Là Khứ Ý Tông có thù oán với ta.”
“Không phải lúc trước ngươi là đệ tử Ý Tông đệ tử à?”
Tương Trọng Kính lắc đầu: “Ta chỉ là một thanh kiếm của Khứ Ý Tông.”
Kiếm sinh phản cốt, Khứ Ý Tông tất nhiên không thể giữ lại nữa.
Tương Trọng Kính đứng ở một góc, nhìn đám thiếu niên Khứ Ý Tông hi hi ha ha báo danh xong, lúc này mới xoay người rời đi.
Lăn qua lộn lại hơn nửa ngày, khi Tương Trọng Kính mang theo Quỳnh Nhập Nhất trở lại Vô Tẫn Lâu, Mãn Thu Hiệp đã đứng ngồi không yên, đang trút giận lên một con rối gỗ.
Nhận thấy Tương Trọng Kính vừa đến cửa, Mãn Thu Hiệp lập tức từ cao lầu nhảy ra, nhẹ nhàng đáp xuống, nôn nóng nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi không trở lại.”
Tương Trọng Kính bật cười: “Không phải ngươi nói chữa tay giúp ta sao?”
Mãn Thu Hiệp cảnh giác nhìn thanh kiếm bên hông y, nói: “Ta giúp ngươi chữa tay, hồi phục ngươi liền muốn đi sao?!”
Tương Trọng Kính cổ quái nhìn hắn: “Ở trong lòng ngươi, ta chính là loại người vong ân phụ nghĩa như vậy sao?”
Mãn Thu Hiệp nghĩ nghĩ, Tương Trọng Kính tuy rằng có thù tất báo tàn nhẫn độc ác, nhưng trước nay đều là tích thủy ân dũng tuyền báo (ơn nhỏ bằng một giọt nước, hồi báo bằng cả dòng suối mạnh mẽ), chính mình giúp y nhiều như vậy, không có đạo lý chữa khỏi tay liền bị đạp.
Lúc này Mãn Thu Hiệp mới yên lòng, vui vẻ ra mặt mà kéo khăn che mặt của y nén đi, chưa kịp vào cửa đã giơ tay thay đổi một thân xiêm y cho y, dây cột tóc lại lần nữa bay lên vòng vài vòng, còn thay đổi cả vật trang sức trên tóc.
Tương Trọng Kính: “......”
Tương Trọng Kính liền thở dài bất lực, tùy ý Mãn Thu Hiệp đùa nghịch mình.
Sau khi Mãn Thu Hiệp no nhãn phúc ròi, kéo y đi đến ao trì đã sớm chuẩn bị tốt thảo dược, nói: “Ở chỗ này chờ ta.”
Dứt lời, nhảy nhót chạy đi.
Trong hồ, khí nóng tràn ra lan tỏa khắp căn phòng, Tương Trọng Kính cởi áo ngoài ra ném ở một bên, dựa vào giường nhắm mắt sắp xếp lại ký ức trong đầu.
Rất ít khi Cố Tòng Nhứ chủ động mở miệng, đột nhiên nói: “Ngươi đã tìm ra cách phá vỡ Liên lí kết?”
Đôi mắt Tương Trọng Kính không mở, lười nhác lên tiếng.
Cố Tòng Nhứ do dự một lát, nói: “Ta có thể xoá bỏ ấn ký yêu tu lưu lại.”
Tương Trọng Kính nghe vậy, câu môi cười, thần thức chìm vào thức hải, nhìn cách cự long cách đó không xa: “Ồ? Đây muốn ta trả giá cái gì hả?”
Xoá bỏ ấn ký yêu tu lưu lại không dễ dàng như thuần phục tuyết lang, Cố Tòng Nhứ không có khả năng dễ nói chuyện như vậy, chủ động giúp mình.
Cố Tòng Nhứ ngẩn người.
Tương Trọng Kính biến sắc trầm ngâm suy nghĩ, tri kỷ mà giúp hắn ra đề nghị: “Muốn ta giao luôn tay phải cho ngươi?”
Cố Tòng Nhứ hóa thành hình người, đối mặt với đôi mắt đầy bỡn cợt của Tương Trọng Kính, một hồi lâu mới trầm giọng nói: “Nhân loại các ngươi, dù làm bất cứ chuyện gì đều phải tính toán như vậy sao?”
Tương Trọng Kính xoa cằm, híp mắt nói: “Trên đời này không thể có chuyện vô duyên vô cớ xuất hiện thiện ý, cho dù có cũng không nên rơi xuống người ta, ta không có khí vận tốt như vậy.”
Trong lòng Cố Tòng Nhứ có chút hụt hẫng, một hồi lâu giống như giận dỗi mà lạnh lùng nói: “Được, vậy giao tay phải ngươi cho ta.”
Không cần như vậy, thật sự không cần!
Sau khi có được hắn sẽ coi như móng heo mà gặm, gặm, gặmmm!
Tương Trọng Kính ý vị thâm trường mà cong môi, thực vừa lòng chính mình đoán đúng lòng muông dạ thú của Cố Tòng Nhứ.
Chỉ là y tuy cười, đáy mắt lại không có độ ấm.
Tương Trọng Kính lạnh nhạt mà nghĩ, như vậy mới đúng.
Có yêu cầu trả giá, mới có thể làm y an tâm.
Hai người còn chưa có thoải hiệp xong, Mãn Thu Hiệp đã bay nhanh trở về, trong tay cầm một loạt ngân châm.
Tương Trọng Kính bị hắn bắt cởi quần áo đẩy xuống ao trì, trong hồ trộn lẫn vô số linh dược, khi nước tràn lan từng cơn thấm vào kinh mạch Tương Trọng Kính, lại có từng trận đau nhức nổi lên.
Cố Tòng Nhứ còn ở trong thức hải ngồi trong một góc giận dỗi, nhận thấy Tương Trọng Kính khác thường, vội mở mắt.
Kinh mạch khắp người Tương Trọng Kính đều bị linh dược cưỡng chế khai thông, thái dương y đều là mồ hôi lạnh, nhưng trên khuôn mặt kinh diễm lại không nhìn ra một chút dấu vết, chỉ giống như ngâm nước nóng bình thường.
Mãn Thu Hiệp si mê mà ngắm nhìn, dù thống khổ, gương mặt này vẫn như cũ không khiến hắn thất vọng, vẫn là dáng vẻ đẹp đến câu nhân đó.
Hắn trầm mê sắc đẹp, mãi đến khi Tương Trọng Kính khẽ nhíu mày, Mãn Thu Hiệp mới phản ứng lại, vội vàng đem ngân châm trong tay giống như mưa rơi trát lên tay trái đang rũ xuống của Tương Trọng Kính rũ.
Trong nháy mắt, kinh mạch đau nhức chợt nổ tung, dù Tương Trọng Kính có thể nhẫn đau đến đâu cũng nhịn không được khẽ rên một tiếng.
Ở trong thức hải, vô số ký ức phủ bụi phảng phất như bức hoạ lần lượt xuất hiện, Cố Tòng Nhứ kinh ngạc nhìn vào dòng ký ức trôi qua như nước chảy, đang muốn mở miệng, đột nhiên dư quang gào thét quét qua ký ức của một sợi thần hồn quen thuộc.
Đồng tử Cố Tòng Nhứ co rút lại.
Mảnh ký ức kia không giống với những mảnh còn lại, giống như bị ai đó mạnh mẽ nhét vào, mơ hồ có thể nhìn thấy bên trong là hình bóng của một nam nhân vận hồng y đang ngồi trên một cái cây khô, vạt áo bị gió thổi qua tung bay không ngừng.
Một hắc tiểu long cuộn trên nhánh cây khô, rồi vòng nửa vòng qua người hồng y nam nhân, đem đầu ngả trên đầu gối y.
Nam nhân rũ mắt nhẹ nhàng vuốt ve đầu tiểu long, trên mặt tràn đầy vẻ ôn nhu.
Y nhẹ nhàng mở miệng, nói ra một câu in sâu vào tâm hồn Cố Tòng Nhứ.
“Cứ gọi ngươi, là Tòng Nhứ đi.”