Sau Khi Trầm Oan Giải Tội

Chương 20: Chương 20: Theo khuôn phép




Sau khi tuyết lang cùng Tương Trọng Kính ký thiêm khế, vẫn luôn vùi trong khế văn ngủ say, đây vẫn là lần đầu bị triệu hồi.

Hình thể nó khổng lồ, vừa xuất hiện liền chiếm hơn nửa đài tỷ thí, khiến toàn bộ thạch đài đều bị chấn động tạo ra vài vết rạn.

Nếu Tương Trọng Kính thả ra sớm hơn một chút, sợ là vừa xuất hiện đã có thể đè cả đống người thành thịt nát.

Quần chúng đang theo dõi cùng các tu sĩ trong giới tử nhã đều kinh ngạc nhìn tuyết lang vừa xuất hiện.

Linh thú tuyết lang đã ít lại càng ít, thường là phàm thú thì không thể nhập đạo, ai cũng đều biết người duy nhất có tuyết lang chính là Túc Tàm Thanh Túc thủ tôn, vậy vật kia từ đâu ra?

Mọi người đều kinh nghi không thôi, không ngừng thăm dò trung tâm đài tỷ thí.

“Tuyết lang? Khi nào Cửu Châu lại có tuyết lang lớn như vậy?”

“Không phải chỉ có Túc thủ tôn mới có tuyết lang sao? Mấy ngày trước ta còn ở bí cảnh đã nhìn thấy, rất uy phong.”

“Trên móng vuốt tuyết lang của Túc thủ tôn không phải có một vết sẹo sao? Tuyết lang kia...... A!”

Có người mắt tinh phát hiện ra cái gì đó, hít hà một hơi, chỉ vào móng vuốt tuyết lang: “Tuyết lang kia cũng có vết sẹo!”

Một lời này vừa nói ra đã kích lên hàng ngàn tầng sóng, tầm mắt mọi người đều hướng vào móng vuốt của tuyết lang kia.

“Thật sự là tuyết lang của Túc thủ tôn?!”

“Chẳng lẽ người mang khăn che mặt là Túc thủ tôn?”

“Nói hươu nói vượn, Túc thủ tôn đang ở kia, mắt mù à?”

Túc Tàm Thanh còn ở ngoài đài tỷ thí, nhưng hồng y nam nhân kia lại đem tuyết lang triệu ra, mà tuyết lang cao ngạo lại như Thiên Lôi của hắn sai đâu đánh đó, rõ rang là tư thế cung kính.

Mọi người mơ hồ phát hiện ra dường như chính mình đã biết cái gì đó, trên mặt kinh nghi liên tục.

Túc thủ tôn lợi dụng chức quyền làm người gian lận?

Hay là tuyết lang của hắn đã nhận người khác làm chủ?

Bất luận là nguyên nhân gì, đối với thủ tôn tam giới đều có thể hủy diệt thanh danh của hắn.

Trong nhất thời, bởi vì tuyết lang xuất hiện, toàn bộ khán đài đều phấn khởi, ngay cả mấy người trên đài tỷ thí cũng hai mặt nhìn nhau, không biết phải làm sao cho phải.

Ở vị trí cao nhất của giới tử nhã các, tu sĩ ở cùng một chỗ với Túc Tàm Thanh cũng nhìn ra điểm không đúng, tầm mắt lén lút nhìn về phía Túc thủ tôn.

Sắc mặt Túc Tàm Thanh cực kỳ khó coi, không biết là vì vết thương chưa lành đau đớn khó nhịn hay sao mà hắn nắm chặt thành quyền, tầm mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tuyết lang to lớn phía dưới, rồi đưa mắt đến hồng ảnh quen thuộc bên cạnh tuyết lang.

Sau khi biết người nọ là ai, Túc Tàm Thanh nhẹ nhàng nhắm mắt, nuốt ngụm máu đã dâng đến yết hầu xuống.

Lúc sinh tử khế với tuyết lang bị chấn nát, Túc Tàm Thanh đã mơ hồ đoán được Tương Trọng Kính muốn làm gì, nhưng hắn vẫn mang một tia hi vọng cuối cùng, hắn cảm thấy Tương Trọng Kính sẽ không tàn nhẫn như vậy, không chừa lại chút tình cảm nào cho hắn.

Mà hiện tại, Tương Trọng Kính không chỉ làm vậy, mà còn xé thể diện của hắn ra, hung hăng giẫm đạp lên mặt đất.

Túc Tàm Thanh ôm ngực, suýt nữa đứng không vững.

Đúng rồi, hắn luôn hiểu, Tương Trọng Kính luôn là người sát phạt quả quyết tàn nhẫn độc ác, người khác đối tốt với y, y sẽ đem gai nhọn trên người thu lại không chừa một cái, nhưng với kẻ thù, một chút nhân từ cũng không cho.

Môi Túc Tàm Thanh tái nhợt, cười thảm một tiếng, dường như tự ngược mà bức bách chính mình đem tầm mắt nhìn người trên đài tỷ thí.

Tương Trọng Kính rất vừa lòng với phản ứng của đám người xung quanh, y giơ tay sờ đầu ngốc lang, hơi ngửa đầu về hướng Túc Tàm Thanh giương khoé môi, xốc một góc khăn che mặt lên, lộ ra nụ cười kiêu căng lạnh lùng.

Y biết, Túc Tàm Thanh sẽ thấy.

Túc Tàm Thanh giống như trúng một kích, hơi lảo đảo lùi nửa bước.

Một tu sĩ vội tiến lên đỡ hắn: “Thủ tôn?”

Sắc mặt Túc Tàm Thanh trắng bệch như tờ giấy, thoát khỏi tay người nọ, không nói một lời xoay người rời đi.

Bóng dáng chật vật xưa nay chưa từng có.

Tu sĩ muốn dìu hắn đối mặt với các tu sĩ khác, từ trong mắt đối phương nhìn ra sự khiếp sợ.

Đường đường là thủ tôn tam giới, tu vi đã đến đỉnh, vậy mà thật sự bị người khác đoạt sinh tử khế linh thú?!

Đối với Túc Tàm Thanh tâm cao khí ngạo mà nói, đây chính là sự nhục nhã lớn nhất.

Ở đây có bạch y tu sĩ đã sớm nhìn không thuận mắt Túc Tàm Thanh, khó có cơ hội thấy được bộ dạng chật vật này của hắn, âm dương quái khí nói: “Xem ra thủ tôn tam giới bất quá cũng chỉ được như thế, có thể dễ dàng bị người đoạt linh thú như vậy.”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết nên tiếp lời như thế nào.

Cũng may bạch y tu sĩ kia cũng không mong có người phụ họa mình, quay người đi ra ngoài.

Ở lối ra của đài tỷ thí, Tống Hữu Thu đang phát tờ rơi của Tống Táng các cho người đi đường, mặt trên viết mấy chữ rồng bay phượng rất to.

“Tống Táng Các, quản linh cữu và mai táng, bao người vừa lòng, ba người đưa tiễn một người giữ quan tài”

Bạch y tu sĩ đi lên trước, Tống Hữu Thu tiếp nhận bao thư hắn đưa cho, nhướng mày nói: “Có đại sự, muốn nghe hay không.”

Tống Hữu Thu có tiếng là người loan tin của tam giới, tin tức mà hắn có được chưa đến nửa ngày, đều có thể bị rải khắp Cửu Châu, ai ai cũng biết.

Tống Hữu Thu đang quảng bá dịch vụ mới của Tống Táng Các, nghe vậy vội nói: “Được a được a, ta thích nhất là nghe đại sự.”

Bạch y tu sĩ cười lạnh một tiếng, đem sự việc trên đài tỷ thí thêm mắm thêm muối kể lại.

Tống Hữu Thu trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới Tương Trọng Kính lại quyết liệt như vậy, một con đường sống cũng không để lại cho Túc Tàm Thanh.

Từ trong tay áo bạch y tu sĩ lấy ra một đống ngọc thạch, nói: “Nửa ngày, được không?”

Tống Hữu Thu vừa tiếp nhận, vừa cười tủm tỉm nói: “Ta khuyến mãi thêm cho ngài. Cho ta hai canh giờ, ta là có thể khiến nơi hẻo lánh thôn nhỏ nhất trấn nhỏ nhất Cửu Châu cũng có thể biết Túc thủ tôn một đêm ngủ với bao nhiêu người, nếu ngài muốn truyền đến Vân Trung Châu cũng không thành vấn đề.”

Bạch y tu sĩ: “......”

Lớn thật, nhưng không cần.

Tống Hữu Thu kiếm được bội tiền, tâm tư mỹ mãn mà nhét lại đống tờ rơi của Tống Táng Các vào trong tay áo, bắt đầu đi truyền tin tức.

“Được rồi.” Trong lòng Tống Hữu Thu tính toán, “Đến lúc đó còn có thể đi tìm Tương kiếm tôn tranh công.”

Không tồi không tồi.

Trên đài tỷ thí, tuyết lang hung tàn của Túc thủ tôn vừa xuất hiện, có thể nhận ra các thí sinh khác đều không phục, nhưng cũng không dám trực tiếp tiến lên, liền liên tiếp nhận thua.

Tương Trọng Kính không chiến mà thắng.

Mọi người tản đi, Tương Trọng Kính đem tuyết lang thu hồi về, thong thả đi tìm Mãn Thu Hiệp.

Bước chân y nhẹ nhàng đạp lên bậc thang, tiếng ầm ĩ của biển người chung quanh liền biến mất, tựa như bị thủy triều cuốn trôi, chỉ còn lại mặt nước lặng lẽ như u đàm.

Tương Trọng Kính đứng trên mặt nước, tựa hồ đã sớm đoán trước, y không sợ hãi, hơi ngẩng đầu, cười nói: “Túc thủ tôn là đến trả thù?”

Thần sắc Túc Tàm Thanh hờ hững, nói: “Không phải.”

Tương Trọng Kính nghiêng đầu: “Hay là đến xin lỗi?”

Túc Tàm Thanh ngẩn ra.

Đây là tiểu thế giới của Túc Tàm Thanh, nếu chủ nhân của nó không thu về, y vĩnh viễn cũng không thể ra được.

Cũng may Tương Trọng Kính biết được đoạn thời gian trước Túc Tàm Thanh đuổi theo mình không phải để đuổi giết, mà là sau khi hiểu ra chân tướng muốn bồi thường.

Tương Trọng Kính không chút hoang mang vòng quanh Túc Tàm Thanh hai vòng, cười nói: “Lần trước Túc thủ tôn đến Vô Tẫn Lâu tìm ta, rõ ràng đã có cơ hội, tại sao không nói cho ta ngươi đã sớm biết chân tướng năm đó?”

Túc Tàm Thanh không biết nên trả lời như thế nào.

“À.” Tương Trọng Kính thế hắn trả lời, “Túc thủ tôn xấu hổ khi thừa nhận sai lầm của mình, đúng không?”

Túc Tàm Thanh lẩm bẩm nói: “Không đúng.”

Hắn chỉ là không thể thừa nhận chuyện Tương Trọng Kính dùng ánh mắt oán hận nhìn hắn.

Nhưng dù hắn không nói, Tương Trọng Kính vẫn chán ghét và oán hận hắn như cũ.

Túc Tàm Thanh do dự hồi lâu, mới gian nan mở miệng: “Ta chỉ là muốn...... Bồi thường ngươi.”

“Bồi thường?” Tương Trọng Kính như nghe được chuyện buồn cười nhất thiên hạ, y lau đuôi mắt vì cười mà đẫm ướt, nhẹ nhàng tới gần Túc Tàm Thanh, ôn nhu nói, “Được nha.”

Trong mắt Túc Tàm Thanh cuối cùng cũng có ánh sáng, dường như muốn hỏi y cần gì.

Tương Trọng Kính hạ giọng, không chút để ý nói: “Muốn bồi thường, vậy đưa long cốt cho ta.”

Túc Tàm Thanh cứng đờ.

Nhìn phản ứng này của hắn, Tương Trọng Kính liền biết đáp án, y vươn tay nhẹ nhàng ấn lên vai Túc Tàm Thanh, cười nói: “Nhìn xem, Túc Tàm Thanh, ngươi chính là như vậy.”

“Từ nhỏ đã được bồi dưỡng để ngồi vào vị trí thủ tôn tam giới, phải theo khuôn phép, bảo thủ không chịu thay đổi. Ở thế giới của ngươi, không chấp nhận được một chút sai lầm.” Tương Trọng Kính thong thả nói, “Giống như ta năm đó, ngươi ngộ nhận vì ta giết đệ tử tam môn, cho nên chẳng thể dung ta.”

Túc Tàm Thanh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, hắn không thể phản bác được lời của Tương Trọng Kính.

“Ta nên cảm tạ ngươi lúc trước đã không dùng kiếm đâm thủng Nguyên Anh của ta, mà lưu lại một mạng cho ta trong thạch quan.” Tương Trọng Kính ấn bờ vai của hắn dạo quanh người hắn, “Đây có lẽ là sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ngươi, cho nên hiện tại mới rơi vào kết cục này.”

“Ta nói đúng không?”

Túc Tàm Thanh cơ hồ cắn răng nhả ra từng chữ: “Đúng vậy.”

“Rõ ràng biết, ta có tuyết lang trong tay, không thể nghi ngờ ta là khôi thủ của Ngự thú đại điển.” Tương Trọng Kính lại hỏi, “Sớm hay muộn long cốt cũng là của ta, bây giờ ngươi đưa cho ta, hay chờ ta đoạt giải nhất mới đưa thì có gì khác biệt?”

Đối với những người khác mà nói, sẽ chẳng có chút khác biệt nào.

Nhưng đối với Túc Tàm Thanh, lại chạm đến điểm mấu chốt của hắn.

Cả đời hắn tuân theo quy củ, dù có là Tương Trọng Kính cũng không thể khiến hắn phá vỡ nguyên tắc.

Tương Trọng Kính biết tính cách của Túc Tàm Thanh, nên trước nay đều không có bất cứ hy vọng gì, y cười nhạo một tiếng, nói nhỏ bên tai Túc Tàm Thanh: “Nếu ngươi bồi thường không được, thì còn giữ ta lại chỗ này làm gì?”

Bàn tay nắm chặt của Túc Tàm Thanh đột nhiên buông ra, u đàm chung quanh cũng tiêu tán trong giây lát, lại lần nữa trở về đài tỷ thí ầm ĩ.

Tương Trọng Kính cũng không thèm nhìn hắn, xoay người liền đi.

Túc Tàm Thanh gian nan gọi: “Trọng Kính.”

Tương Trọng Kính vẫn không quay lại, giống như không hề nghe thấy, mà lúc này một nữ tu dung mạo mỹ mều một thân y màu vàng đột nhiên đứng dậy, trong mắt là sự ái mộ mà nhìn Tương Trọng Kính, sợ hãi nói: “Đạo hữu, ta có thể cùng ngươi......”

Nữ tu diện mạo như hoa tu, nhu nhược đáng thương, làm hồn phách nam nhân cũng bị câu đi, hận không thể dính lấy Tương Trọng Kính.

Tương Trọng Kính lại không cho người ta cơ hội nói chuyện, giơ tay đẩy mạnh khiến nữ tu lảo đảo ngã xuống đất.

Tương Trọng Kính mặt vô biểu tình: “Cút ngay.”

Nước mắt nữ tu ào ạt rơi xuống.

Tu sĩ bên cạnh thấy thế lập tức nổi giận, chỉ vào y mắng: “Ngươi là kẻ nào?! Đứng lại cho ta!”

“Nhân tra!”

“Nữ tu” —— Tấn Sở Linh thấy Tương Trọng Kính lại bị mắng, tức giận đến dậm chân, hung tợn nhe răng mắng tu sĩ đang chửi người: “Câm mồm! Các ngươi mới là nhân tra!”

Chúng tu sĩ: “......”

Tương Trọng Kính lười quản cục diện rối rắm kia, cũng không thèm quay đầu mà rời đi.

Đi đến nửa đường, dường như nhớ lại điều gì đó, Tương Trọng Kính nói: “Ngươi mất bao nhiêu đoạn long cốt?”

Cố Tòng Nhứ vừa nhớ tới chuyện này liền thấy xương cốt đau nhứt: “Không nhớ rõ, nhưng chỉ cần ngươi tìm được một đoạn, ta có thể hóa nhân thân, đến lúc đó sẽ trả lại tay trái cho ngươi.”

Cuối cùng tâm tình Tương Trọng Kính cũng tốt hơn một chút.

Cố Tòng Nhứ nghĩ đến lập tức có được long cốt, cũng không khỏi có chút đắc ý: “Đợi long cốt trở về, đừng nói một Túc Tàm Thanh, cho dù là mười người cũng có thể đánh ngã.”

“Thật lợi hại.” Tương Trọng Kính khen hắn, sau đó nghiêm túc nói, “Cho nên chân long đại nhân lợi hại, tìm được Liên lí kết rồi?”

Cố Tòng Nhứ: “......”

Cố Tòng Nhứ đang muốn tức giận đến ngậm cái đuôi, đột nhiên cảm giác được trong thức hải rộng lớn có ấn ký phóng ra linh lực, hắn lập tức chui vào thức hải, trong giây lát liền ngậm lấy Liên lí kết mà mình khốn khổ tìm kiếm mấy ngày nay.

Văn phù kia giống như nhánh cây, mặt trên còn có mầm.

Lần này đến đuôi Cố Tòng Nhứ cũng đều nhếch lên tới: “Xem! Ta tìm được rồi!”

Tương Trọng Kính biết Liên lí kết đột nhiên có động tĩnh, hẳn là Tấn Sở Linh sẽ lại lần nữa ngụy trang thành bộ dạng khác tới tìm mình, lập tức cười lạnh một tiếng nói: “Vậy trước cứ ngậm lấy, chờ Tấn Sở Linh lại đuổi theo, thì phá nát nó ngay trước mặt hắn.”

Cố Tòng Nhứ vội ngoan ngoãn ngậm chặt.

Một hồi lâu sau, ác long mới phản ứng lại.

Không đúng, vì sao ta phải nghe lời như vậy?!

Đúng lúc này, đôi mắt Tống Hữu Thu lóe ra ánh sáng như muốn ăn thịt người từ nơi gần đó chạy tới, trong tay còn cầm một xấp giấy lắc lắc không ngừng.

Tương Trọng Kính nhận định Tấn Sở Linh lại đến, lập tức không chút nghĩ ngợi, bóp chặt cổ Tống Hữu Thu đang chạy tới tranh công, quật thật mạnh, cái lưng của Tống Hữu Thu trực tiếp đập xuống, ngã thật mạnh trên mặt đất.

Tống Hữu Thu: “???”

Tống Hữu Thu: “......”

Tác giả có lời muốn nói:

Cố Tam Canh: Gâu gâu gâu?!

Tống Hữu Thu: Meo meo meo?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.