Túc Tàm Thanh còn chưa rút kiếm ra được nửa tấc, chỉ là tay vừa chạm đến chuôi kiếm, Tương Trọng Kính đang ngủ say bỗng chốc mở mắt, không còn bộ dạng bị siết đến mê man kia.
Hoa U Hỏa từ trên tai thoáng ra, như du long giao nhau theo động tác nâng tay phải của Tương Trọng, năm ngón tay Tương Trọng Kính nắm thành quyền, U Hỏa vừa lúc dừng ở lòng bàn tay y, hóa thành một trường kiếm dài bằng lửa.
Kiếm Túc Tàm Thanh còn chưa rơi xuống người Cố Tòng Nhứ, Tương Trọng Kính nửa ngồi dậy, mặt vô biểu tình mà đưa mũi kiếm vào cổ Túc Tàm Thanh.
Túc Tàm Thanh cứng đờ.
Nhìn qua Tương Trọng Kính cực kỳ thanh tỉnh, kỳ thật trong óc là một mớ hỗn độn.
Y hờ hững nhìn nam tử trước mặt người đầy sát khí, thầm nghĩ “Người này là ai? Ta đang làm gì?”
Hai người nhìn nhau.
Rất nhanh, Tương Trọng Kính đã tỉnh táo hoàn toàn, sau khi nhận ra Túc Tàm Thanh cơ hồ không cần nghĩ ngợi, cánh tay vừa chuyển, nắm lấy trường kiếm hung hăng chém xuống, không một chút lưu tình.
Đồng tử Túc Tàm Thanh có rút, linh lực hộ thể chớp mắt xuất hiện trước khi thanh kiếm dừng trên người hắn, lập tức đánh nát thanh trường kiếm của Tương Trọng Kính thành nhiều đốm lửa nhỏ.
Tương Trọng Kính biết tu vi của Túc Tàm Thanh, cũng không cảm thấy một kích này có thể giết được hắn, kiếm bị đánh nát thành từng ngọn lửa nhỏ lả tả rơi xuống, y vung tay lên, chúng liền hóa thành U Hỏa dừng ở hai vai.
Y từ trên giường đứng dậy, trường thân ngọc lập*, con ngươi lạnh băng mà nhìn Túc Tàm Thanh.
* “Trường thân ngọc lập”: câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, “ngọc lập” hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.
“Túc Tàm Thanh, ngài hiện tại đường đường là thủ tôn tam giới,” Tương Trọng Kính nhìn kiếm trong tay hắn còn chưa thu, trào phúng nói, “Hơn nửa đêm sấn sổ vào phòng ngủ của tiểu nhân đánh lén, không khỏi quá mất mặt sao.”
Túc Tàm Thanh nhíu mày: “Ta không muốn đả thương ngươi.”
Tương Trọng Kính cười như không cười: “Chẳng lẻ ngài tính toán dùng kiếm giúp ta cắt móng tay sao?”
“……” Túc Tàm Thanh trầm giọng nói, “Mới vừa rồi, ta thấy……”
Ác long kia có ý đồ gây rối ngươi……
Lời còn chưa dứt, Túc Tàm Thanh mới phát giác ra con rồng quấn trên người Tương Trọng Kính đã biến mất từ lúc nào.
Túc Tàm Thanh: “……”
Hiện tại Túc Tàm Thanh có mười cái miệng cũng không thể nói rõ, huống chi hắn vốn dĩ không giỏi biện giải, mày nhăn hết cỡ, chẳng biết giải thích thế nào.
Thấy một bộ dáng này của hắn, Tương Trọng Kính càng tin người này đến đây là để diệt khẩu.
Kiếm của Tương Trọng Kính không còn ở bên người, chỉ dựa vào linh lực của U Hỏa chắc cũng không thể thoát khỏi tầm tay Túc Tàm Thanh, nhưng y cũng không chật vật chạy trốn, miễn cho kẻ thù chế giễu mình.
Y xua đi hai ngọn U Hỏa dán trên người mình, duỗi tay lấy vò rượu trên tiểu án uống một ngụm.
Tương Trọng Kính bình thản như vậy khiến cho Túc Tàm Thanh có chút khó xử, hắn thu hồi kiếm trong tay lại, đang muốn mở miệng dò hỏi sự tình của ác long kia, rồi lại không biết nên mở lời như thế nào.
Túc Tàm Thanh vốn ít nói, nghẹn nửa ngày mới nặn ra được một câu: “Ta từ Lâm Giang Phong đến đây.”
Tương Trọng Kính còn đang chờ Túc Tàm Thanh ra chiêu, không nghĩ tới lại chờ được một câu không đầu không đuôi này, y nhíu mày nói: “Cho nên?”
“Dịch Quận Đình nói tay trái ngươi còn bị thương.”
Tương Trọng Kính không rõ nguyên do: “Tay của ta năm đó còn không phải bị thủ tôn tự mình phế bỏ sao, ngài không nhớ rõ?”
Sắc mặt Túc Tàm Thanh cực kỳ khó coi, môi hắn run nhẹ, khó khăn nói: “Đừng gọi ta như vậy.”
Cho dù là ánh mắt lạnh lẽo hay cách xưng hô xa lạ kia của Tương Trọng Kính, đều làm Túc Tàm Thanh cảm thấy đau khổ không còn chỗ dung thân.
“Ha.” Tương Trọng Kính chỉ nghĩ hắn không thích ngữ khí âm dương quái dị của mình, lại chuyển thái độ.
Tương Trọng Kính nhìn hắn cong mắt cười, nụ cười như 60 năm trước thoáng qua, tựa như thời gian chưa bao giờ trôi đi, quen thuộc mà gọi hắn: “Tàm Thanh.”
Y tuy cười, nhưng đáy mắt lại không có một chút độ ấm.
Chỉ có vẻ châm chọc.
Túc Tàm Thanh ngẩn ra, thần sắc so với vừa nãy càng tái nhợt hơn, hắn nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục nhìn ánh mắt trào phúng của Trọng Kính.
“Ngươi không cần tới tìm Mãn Thu Hiệp.” Túc Tàm Thanh thấp giọng nói, “Ta giúp ngươi chữa trị vết thương của kiếm ý.”
Hắn biết Tương Trọng Kính phải cố gắng chống đỡ độ si mê của Mãn Thu Hiệp, cũng biết nếu không phải bất đắc dĩ, Tương Trọng Kính sẽ không đến Vô Tẫn Lâu chịu đựng sự quấn quýt của Mãn Thu Hiệp.
Tương Trọng Kính nghe vậy sửng sốt một hồi lâu, mới cười nói: “Không dám làm phiền thủ tôn, con người của ta vẫn rất quý mạng.”
Túc Tàm Thanh bỗng chốc mở mắt, không thể tin tưởng nói: “Ngươi cho rằng……”
Lúc này Túc Tàm Thanh rốt cuộc cũng hiểu được, Tương Trọng Kính chạy trốn hắn không phải bởi vì oán hận, mà là sợ hắn sẽ giống như 60 năm trước tàn nhẫn hạ sát mình.
Trái tim Túc Tàm Thanh thắt chặt, chỉ một câu “Ta không muốn hại tính mạng của ngươi” nhất định phải nói ra, nhưng trong khoảnh khắc muốn buột miệng thốt ra, hình ảnh Tương Trọng Kính 60 năm trước cả người tắm máu bị phong ấn vào thạch quan chợt hiện lên trước mắt.
Trong nháy mắt, có rất nhiều lời giải thích đều không thể nói ra.
Tâm trạng Túc Tàm Thanh càng ngày càng tệ, dường như chìm vào tuyệt vọng.
Tương Trọng Kính sống sờ sờ bị phong ấn suốt 60 năm, sợ hãi bọn họ, ghi hận bọn họ, không phải rất bình thường sao?
Nếu đặt chính mình vào hoàn cảnh đó mà suy nghĩ một chút, nếu như hắn là người gặp sự tình này, nếu trong tay có kiếm, khẳng định sẽ lập tức chém qua đây.
—— mới vừa rồi khi Tương Trọng Kính nhận ra hắn, cũng thật sự nhất kiếm bổ xuống, không chút lưu tình.
Túc Tàm Thanh không nghĩ Tương Trọng Kính lại sinh ra hiểu lầm với mình, nhưng càng nghĩ càng không biết nên làm sao với Tương Trọng Kính, 60 năm qua, tất cả đều là do hắn và Tấn Sở Linh vô tri mắt mù.
Lúc này, Túc Tàm Thanh mới phát giác, Tương Trọng Kính có khi đang nhìn hắn, có khi đang nhìn rượu, nhưng dư quang trước sau đều từ thanh kiếm trên eo mình dời đi.
Y ngồi bên bàn, tư thế thoạt nhìn lười biếng, nhưng eo căng chặt, hai ngọn U Hỏa trên thân kiếm có lẻ bị y ảnh hưởng, tựa như nếu hắn di chuyển lại đây, ngọn lửa sẽ lập tức lao ra đốt hắn thành tro bụi.
Trên dưới cả người Tương Trọng Kính đều là thái độ phòng bị địch nhân, trong khi đáy mắt càng không thể che giấu được vẻ chán ghét.
Túc Tàm Thanh như lạc vào hầm băng.
Đúng lúc này, ngoài cửa mơ hồ có tiếng bước chân lén lút truyền đến, là Mãn Thu Hiệp lại vào phòng ngắm Trọng Kính.
Tốc độ Tương Trọng Kính cực nhanh, y không muốn tiếp tục chịu đựng vẻ mặt đáng ghét của Túc Tàm Thanh, trực tiếp giơ tay, trong U nháy mắt Hỏa bay đến cửa, đốt cháy cửa gỗ thành tro.
Mãn Thu Hiệp cong eo lén lút đang định đẩy cửa ra: “……”
Mãn Thu Hiệp đang muốn giải thích, chợt quét qua một bên thấy Túc Tàm Thanh cả người lạnh lẽo, lập tức như con thỏ lẻn đến trước mặt Tương Trọng Kính, một tay kéo Tương Trọng Kính ra phía sau mình, lạnh lùng nói: “Đêm hôm khuya khoắc ngươi đến chỗ này làm gì? Vô Tẫn Lâu là nơi ngươi muốn đến liền đến sao?!”
Tương Trọng Kính che lại tay trái thoáng đau nhứt, trong mắt đều là chán ghét.
Túc Tàm Thanh đau đớn nhìn ánh mắt này, lảo đảo lui về phía sau nửa bước, sau một hồi mới khổ sở nói: “Kiếm của ngươi…… Ở Song Hàm Thành.”
Tương Trọng Kính nhíu mày, không rõ hắn có ý gì.
Túc Tàm Thanh không nhiều lời, dường như hốt hoảng rời đi.
Mãn Thu Hiệp thấy hắn nhảy xuống cao lầu, vội vàng gọi người đến gia cố cấm chế trong Vô Tẫn Lâu, lại tóm chặt Tương Trọng Kính, nhìn từ trên xuống dưới thật nhiều lần, xác định một cộng lông một sợi tóc của y cũng không bị hao tổn nào lúc này mới hoàn toàn thở một hơi nhẹ nhõm.
Tương Trọng Kính mặt vô biểu tình ngồi trên ghế uống rượu, thoạt nhìn cực kỳ không vui.
Mãn Thu Hiệp vốn không muốn nhìn thấy biểu tình này của hắn, ở một bên vội vàng nói: “Ngươi đừng nóng giận, cười một cái.”
Tương Trọng Kính hờ hững nói: “Nếu ngươi thiếu chút nữa bị giết, ngươi còn có thể cười rộ lên không?”
Mãn Thu Hiệp: “Nếu ngươi là người muốn giết ta, ta sẽ mỉm cười xuống hoàng tuyền.”
Tương Trọng Kính: “……”
Tương Trọng Kính không nhịn nỗi, tay chống trán nở nụ cười.
Mãn Thu Hiệp đưa đôi mắt nhìn thẳng người trước mặt, mới vừa rồi chỉ thoáng nhìn Túc Tàm Thanh nên không đả thương đến đôi mắt, lúc này lại hận không thể đem đôi mắt dán lên mặt Tương Trọng Kính.
Ngón tay Tương Trọng Kính nhẹ nhàng gõ lên bàn, ngọn lửa bên cạnh cũng học động tác của y nhảy lên nhảy xuống.
Lần này Túc Tàm Thanh có chút cổ quái.
Nếu hắn thật sự muốn giết mình, chỉ cần tuỳ ý đả động vào vết thương từ kiếm ý trên tay trái, sẽ lập tức khiến kinh mạch cả người y đứt gãy mà chết.
Nhưng hắn lại không động thủ, thậm chí còn là một bộ dạng đã chịu đả kích rất nặng.
Tương Trọng Kính uống vào mấy ngụm rượu, dưới chân có chút mềm nhũn, y ghé vào mặt bàn, hơi rũ mắt, lâm vào trầm tư.
Mãn Thu Hiệp vuốt thẳng mái tóc rối bù của y, tùy ý hỏi: “Có muốn ta giúp ngươi không?” . truyện xuyên nhanh
Tương Trọng Kính không biết có phải đã uống quá nhiều hay không, bỗng cười rộ lên, cảm giác lâng lâng làm đôi mắt y bị bao phủ bởi một tầng hơi nước, nhẹ nhàng nháy mắt, giọt nước từ đuôi mắt liền rơi xuống.
Y lười biếng nói: “Ta sẽ tự báo thù cho chính mình.”
Mãn Thu Hiệp nhìn đến ngây người, một hồi lâu mới nói: “Hiện tại ngươi đánh không lại hắn, làm sao báo thù?”
Tương Trọng Kính uống say, chính mình lại cười một hồi, mới chống tay đứng dậy, trong tay đưa ra, hai ngọn U Hỏa trên vai lập tức phi chui xuống dưới giường, lập tức kéo một vật đầy lông biết bay trở về.
Mãn Thu Hiệp tập trung nhìn vào đó, hoá ra là tuyết lang luôn bên cạnh Túc Tàm Thanh một tấc cũng không rời.
Đại khái tuyết lang nhận lệnh không được đả thương Tương Trọng Kính, dù bị U Hỏa bó trọ kéo lại vẫn duy trì hình dáng nửa người nửa yêu uy mãnh như cũ, nhưng khi nhìn thấy Tương Trọng Kính lại “Uông” một tiếng lấy lòng.
Bị chủ nhân bỏ quên ở nơi này, vậy mà nó còn lấy lòng Tương Trọng Kính.
Mãn Thu Hiệp chưa từng gặp qua thái độ nịnh nọt của tuyết lang tâm cao khí ngạo này, kinh ngạc nói: “Đây…… Là tuyết lang của Túc Tàm Thanh?”
Tương Trọng Kính lại câu môi cười: “Rất nhanh sẽ không còn là của hắn.”
Mãn Thu Hiệp: “……”
Thấy Tương Trọng Kính đem tay đặt ở giữa hai hàng lông mày của con ngốc lang này, Mãn Thu Hiệp dường như hiểu được y muốn làm gì, lập tức ngăn cản: “Nó đã kí kết sinh tử khế với Túc Tàm Thanh, trừ phi giải trừ khế ước nếu không không thể tiếp tục nhận chủ. Nếu cứ cố chấp lập khế ước, sợ là thức hải sẽ bị tổn thương.”
Tương Trọng Kính mắt điếc tai ngơ.
Mãn Thu Hiệp có chút sốt ruột, thấy y không nghe, nhanh chóng nắm lấy cổ tay của y: “Ngươi điên rồi sao, một khi thức hải bị phản phệ, nặng thì chết, nhẹ thì ngu dại, ngươi……”
Mãn Thu Hiệp chưa nói xong, đột nhiên cảm nhận được cái gì đó, vẻ nôn nóng trên khuôn mặt giây lát liền rút đi, ngược lại còn hứng thú: “Bất quá, nếu ngươi thật sự bị phản phệ, không phải sẽ để tùy ta an bài sao?”
Tương Trọng Kính: “……”
Tương Trọng Kính buồn bã nói: “Nếu ta phá vỡ khế ước của nó và Túc Tàm Thanh thì sao?”
“Thì thức hải của Túc Tàm Thanh sẽ bị thương nặng đến tám phần.” Mãn Thu Hiệp thuận miệng nói, “Nhưng ngươi cảm thấy khả năng sao, tu vi Túc Tàm Thanh cao như vậy, nếu thật sự bị đoạt linh thú, trong trăm năm sau tam giới Cửu Châu sẽ không thiếu trò cười rồi.”
Tương Trọng Kính nở nụ cười.
Mãn Thu Hiệp buông tay ra, không chỉ không ngăn cản ngược lại còn thúc giục hắn: “Mau, phá khế ước đi.”
Mãn Thu Hiệp thập phần chờ mong kẻ xinh đẹp nhưng ngu xuẩn của mình sẽ không cự tuyệt, trong ánh mắt tất cả đều là ánh sáng mong đợi.
Cố Tòng Nhứ ở trong thức hải một lời khó nói hết: “Người ở bên cạnh ngươi sao không có một ai bình thường vậy?”
Tương Trọng Kính: “……”
Tương Trọng Kính khó có dịp không phản bác được, càng chẳng quản nổi tên điên Mãn Thu Hiệp, nói: “Tam Canh, tới.”
Cố Tòng Nhứ cười lạnh một tiếng: “Ta không phải Tam Canh.”
Dứt lời, từ trong tay áo y vụt ra nửa cái đầu, uy áp của chân long giống như thủy triều, không hề lưu tình vẫy đuôi vọt qua tuyết lang.
Tuyết lang lảo đảo một chút, bốn chân liền duỗi thẳng chụp lên mặt đất.