Edit: 〆Lâm Hạ Linhヤ
Vừa thua lỗ 100 triệu, Giang Vu Tận giờ đây coi mọi thứ đều là tiền, đặc biệt là bức tương vãn sáng bóng trông như một vật có giá trị.
Từ Đồng Quy trầm mặc một lát, cuối cùng lựa chọn không trả lời vấn đề này, quay đầu liếc nhìn ngọn lửa uốn lượn cách đó không xa, nói: “Tôi đi...”
Tiếng bước chân nặng nhẹ không đều liên tục vang lên, trong khi những dân làng khác vẫn đang dập lửa trên núi, thì lúc này bóng dáng của Lý Nhị lại xuất hiện ở cửa.
Sau khi vào cửa thấy hai người, cậu ta rõ ràng có hơi sửng sốt, sau đó cậu ta nhìn về phía chính diện miếu thờ, dùng nạng chỉ về một phương hướng.
Từ Đồng Quy cúi đầu nhìn Giang Vu Tận, động tác hết sức tự nhiên.
Tình huống bây giờ khá kỳ lạ, nhưng Giang Vu Tận cũng không sợ hãi lắm, hơn nữa còn trông rất hứng thú, tiến về phía trước.
Hai người đi theo Lý Nhị đang đi khập khiễng về phía một căn phòng, vừa đi vừa nghe thấy tiếng chìa khóa leng keng va vào nhau.
Cho đến khi bức tượng biến mất khỏi tầm mắt, Lý Nhị cuối cùng mới nói bằng một giọng thô ráp: “Thôn dân đã phát điên vì tin vào con quái vật đó, mấy người không nên đến đây.”
Vào một ngày, đột nhiên có một cái từ đường xuất hiện ở sườn núi, người thợ thủ công trong thôn từ đó cũng nghỉ làm, suốt ngày ở nhà làm ra những bước tượng “Ngài Saka”, anh ta cứ làm không ngừng nghỉ, mệt đến nỗi hốc mắt trũng xuống. Anh ta làm ra những bàn thờ bằng gỗ ở từ đường và đem phát cho mọi người trong thôn, mọi người đều vui vẻ nhận lấy, kể cả cậu ta. Lúc trước mỗi ngày đều giống nhau, không có gì khác thường so với trước đây, nhưng kể từ khi “ Ngài Saka” được thờ cúng mọi thứ dần phát triển theo chiều hướng kỳ lạ.
Một ông chú trong thôn trước chưa từng làm điều gì xấu xa trong đời đã đánh gục một vị khách, đưa anh ta đến bàn hiến tế và còn cười sau khi nghe thấy tiếng hét thấy thanh trong sương mù. Từ đó họ cũng nhiệt tình giữ lại những ai đến làng, trói những người đó trong đêm rồi đặt ở tầng hai một ngôi nhà, chờ đợi lần hiến tế tiếp theo.
Lý Nhị khịt mũi nói: “Bọn họ vẫn tin rằng chỉ cần hiến tế cho Ngài Saka thì bất cứ điều ước gì của họ đều có thể trở thành hiện thực.”
Giang Vu Tận hỏi: “Vậy anh không tin à?”
“Saka nói rằng nó có thể khiến đôi chân của tôi trở lại bình thường.” Lý Nhị nói: “Chân của tôi đã bị tàn phế mấy chục năm nay rồi, tôi biết rất rõ nó có thể hồi phục hay không.”
Giang Vu Tận gật đầu.
Saka có thể mê hoặc tín đồ, nhưng nó lại không có cách nào đối phó với người có ý thức tự chủ mạnh mẽ, và hiển nhiên Lý Nhị chính là người như vậy.
Anh ta không tin Saka, nhưng anh ta sẽ giả vờ tin vì anh ta đã chứng kiến có một người không bị mê hoặc nói rằng mình sẽ báo cảnh sát, sau đó người kia đã bị đưa lên đàn tế.
“Các cậu phải cảm ơn ngọn lửa trên núi.”
Lý Nhị nói: “Sáng nay tôi bảo các cậu rời đi nhưng mấy người không đi, vốn dĩ bọn họ sẽ đến đây vào ban đêm, nhưng bây giờ đã vội vàng đi dập lửa nên mới không có thời gian đến đây.”
Nói rồi anh ta đóng cửa phòng lại, ngồi xổm xuống và gỡ tấm thảm ra.
Dưới tấm thảm là một tấm ván gỗ di động, dưới đó là một con đường dốc thoai thoải, bề mặt lổm chổm vài ba cái ổ gà, và rất nhiều bụi.
Không có ai ở đây xây tầng hầm, ngoại trừ Lý Nhị.
Tầng hầm là do tổ tiên anh ta xây dựng, đã bị bỏ hoang từ lâu, anh ta bình thường buồn chán hiếm khi nói chuyện với người khác, không ai biết nhà anh ta còn có thứ như vậy, là một nơi tốt để giấu người.
Lý Nhị nói: “Buổi tối trong rừng có sói, hiện tại cũng không thể rời đi, mấy cậu ở tạm đây một đêm đi.”
Anh ta nói trước khi lễ tế bắt đầu, khu vực này sẽ có sương mù dày đặc, hơn nữa khi sương mù lan rộng đến cả dã thú trong rừng cũng không dám đến gần. Sương mù dày đặc đến nỗi không thể nhìn thấy những người xung quanh khi đi đường. Bọn họ có thể rời đi vào sáng mai trong lúc sương mù đang lên.
Nguyên nhân, kết quả đều đã được làm rõ.
Tại sao sắc mặt Lý Nhị lại trở nên xấu đi khi lần đầu nhìn thấy hai người họ, bởi vì anh ta biết rằng dân làng lại nhắm đến những người qua đường vô tội, cố ý cho họ căn phòng thô sơ cùng với lời nói không mấy tử tế là để họ rời đi càng sớm càng tốt. Nửa đêm nửa hôm đi tìm họ là vì biết thôn dân sắp đến rồi nên anh ta muốn dẫn họ xuống tầng hầm trốn. Không ngờ lại xảy ra hỏa hoạn, có người gọi anh ta ra dập lửa. Vì đoán rằng những người khác sẽ quay lại đây sau khi dập lửa nên anh ta đã dập lửa một hai lần cho có lệ và rời đi trước, quay lại đưa bọn họ xuống tầng hầm.
Hóa ra là một ông chú tốt bụng.
Giang Vu Tận khoác vai Lý Nhị, xúc động nói: “Chú Lý, chú thật tốt bụng.”
Lý Nhị dường như không thể thích ứng với sự nhiệt tình này, anh ta khẽ mấp máy môi. Sau khi để hai người vào tầng, cánh cửa tầng hầm đóng lại với một âm thanh nhẹ.
Không lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng thôn dân, chắc là hỏi Lý Nhị hai người đã đi đâu.
Trong tầng hầm yên tĩnh, Giang Vu Tận tìm một chỗ ngồi xuống, lấy ra rồi lại cất chiếc điện thoạt di động hết pin vào túi, qua sang hỏi Từ Đồng Quy: “Trong điện thoại của anh có Anipop không?”
Từ Đồng Quy ngước mắt lên, ý tứ rõ ràng.
Thực tế mà nói, nửa đêm trôi qua mà không có gì để giải trí thì quả thực rất khó khăn.
Ngày hôm sau khi trời sáng, sương mù trắng xóa dày đặc trong thôn, trải rộng ra cả một khu vực rộng lớn xung quanh.
Sương mù dày đặc đến mức tuy vẫn có thể nghe thấy giọng nói nhưng lại khó nhìn thấy người, chỉ có thể nhìn thấy những bóng người mơ hồ di chuyển trong sương mù.
Màn sương dày đặc đã loại bỏ hoàn toàn khả năng tìm thấy người.
Trần Cảnh và những người khác chỉ có thể từ bỏ kế hoạch tìm người trước khi hiến tế và lao tới gần bàn thờ ngồi xổm để canh chừng.
Bàn thờ nằm trên một vách đá cạnh chánh điện*. Hôm qua, từ đường đã bị đốt cháy, thôn dân đã dựng một bệ tạm ở đây, làm bằng gỗ tuy hơi thô sơ nhưng vẫn rất chắc chắn, ở giữa có một bệ đá có dấu vết cháy đen do đêm qua, lẽ ra là nơi đặt đồ tế lễ.
Trước khi buổi hiến tế bắt đầu, thôn dân đã lần lượt đến, trong đó có Lý Nhị, người đã bị những thôn dân khác liên tục tra hỏi vào tối hôm qua.
Khoảng cách quá xa, bọn họ không thể nhìn thấy Lưu Thừa có ở trên bệ đá hay không, cũng không biết thời gian cụ thể khi tế lễ bắt đầu, hành động liều lĩnh chỉ khiến thôn dân ở đây cảnh giác, đám người Trần Cảnh cách đó không xa, cuối cùng họ chọn cách lùi lại.
Trần Cảnh nói: “Lúc đó tôi sẽ giữ chân Saka, hai người phụ trách mang Lưu Thừa đi.”
Tiểu Bàn hỏi: “Vậy còn Từ Đồng Quy thì sao?”
Saka ngàn tay được xếp vào loại A+ là bởi vì nó có dã tâm không lớn, chỉ cần cho nó tế phẩm là đủ, cũng sẽ không chủ động tấn công quy mô lớn, cuối cùng đánh giá toàn diện cho ra cấp bậc hiện tại. Nhưng trên thực tế thực lực của nó lại cao hơn nhiều so với các dị chủng A+ thông thường. Đối phó dị chủng cấp độ này đối với bọn họ vẫn khá khó khăn, nhưng nếu là Từ Đồng Quy ra tay thì sẽ khác.
Trần Cảnh nói: “Đừng đặt hi vọng vào người khác.”
Hiện tại không có gió, sương mù trong núi cũng vì vậy mà dường như dâng lên nhanh hơn.
Giữa cuộc trò chuyện náo nhiệt, tiếng cây cối bị đổ ngã vang lên.
Saka xuất hiện.
Trần Cảnh trong nháy mắt di chuyển, hai người Tiểu Bàn cũng nhanh chóng nhảy lên tế đàn, tìm kiếm Lưu Thừa trong sương mù giữa đám đông thôn dân.
Những thứ có hình dạng kỳ dị bò qua trong làn sương dày đặc, những bàn tay thon dài có vảy mảnh lướt qua như lưỡi dao sắc nhọn, tất cả đều đổ rạp.
Trước mặt nó xuất hiện một nhân loại.
Trần Cảnh đạp lên thân cây đã đổ nhảy lên, trong tay xuất hiện một con dao nhỏ, cậu ta dùng lực khéo léo tránh khỏi lớp vảy cắm dao vào da thịt Saka, giẫm lên chuôi dao rồi nhảy lên không trung, kéo theo một sợi dây xích có gai đặc biệt được quấn quanh cổ nó.
Nơi cậu ta móc dây cũng rất vi diệu, Saka điên cuồng vặn vẹo đầu, cố gắng đập cái đuôi to lớn về hướng này, nhưng lại không tới, trong thời gian ngắn bị cầm chân, tiến chẳng được mà lui cũng chẳng xong.
Bên một phía khác, hai người Tiểu Bàn đã tìm thấy Lưu Thừa nằm trên bệ đá, người đầy mồ hôi và cơ thể vẫn đang run rẫy.
Thôn dân nhận thấy sự bất thường nhưng không một ai dám đến gần bàn tế vì sợ bị xem là vật hiến tế nên chỉ có thể đứng xung quanh kinh hãi lắng nghe tiếng gầm gừ của quái vật phát ra từ xung quanh, đồng thời còn phải cẩn thận để vật hiến tế không lợi dụng hỗn loạn để trốn đi, hiện trường rất hỗn loạn.
Tiểu Bàn cõng Lưu Thành trên lưng lướt qua phía trên đầu thôn dân, cậu ta mập mạp nhưng rất nhanh nhẹn, sau khi tiếp đất, cậu ta dễ dàng xuyên qua đám thôn dân đang nhìn trái nhìn phải.
Cuối cùng họ cũng rời khỏi từ đường, đi đến rìa vách đá, tiếng gào của Saka cũng dần dần ly xa, thần kinh Lưu Thành vốn đang trong trạng thái căng thẳng liền thở phào nhẹ nhõm, mí mắt thả lỏng, rũ xuống, mặc dù tay chân vẫn đang bị trói.
Một cái đuôi có vảy màu đen bỗng xuất hiện trong màn sương mù, nhanh chóng quét ngang bầu trời mà không hề báo trước.
Lưu Thừa thậm chí còn không kịp phát hiện ra tới sự dị thường, khi anh ta kịp phản ứng, thân thể đã bay lên không trung.
Anh ta bị ném ra khỏi vách đá.
Tiểu Bàn cõng anh ta cũng bị nước cuốn đi.
_____
Sau đó đối phương cũng không có động tĩnh. Lưu Thừa chỉ nhìn thấy khoảng cách giữa hai người ngày một xa, cho đến khi đối phương bị sương mù dày đặc bao phủ, không còn nhìn thấy được nữa.
Anh ta có thể cảm nhận rõ ràng sinh mệnh bản thân ngày càng nguy hiểm.
Đầu óc trở nên choáng váng, cơ thể cũng yếu ớt, cơn đau dữ dội từ phía sau truyền khắp cơ thể, cơn đau do cơ thể bị xuyên thủng dần dần nhạt đi.
Cậu béo trên vách đá đã bị cô gái túm được, hất tay ném cậu ta trở lại mặt đất, anh ta quay đầu lại đối mặt với những thôn dân chú ý tới âm thanh bên này mà qua đây.
Trong lúc hỗn loạn, có người đứng giữa đám đông, chậm rãi giơ lên khẩu súng trong tay.
Cái đuôi của Saka giãy giụa khắp nơi, phần lớn sương mù dày đặc gần đó cũng bị đánh tan, cũng khiến anh ta có thể nhìn rõ những người phía trên.
Nhắm vào người đang khống chế Saka, ngay trước khi ngón tay anh ta kịp bóp cò, bàn tay cầm súng đã bị giữ lại bằng một lực thô bạo.
Cảm nhận được sức mạnh này dường như có thể dễ dàng nghiền nát xương cốt, mí mắt của anh ta run lên, khi quay đầu lại thứ anh ta nhìn thấy chính là mí mắt rũ xuống của người phía sau.
“Anh không được nhắm vào cậu ta.”
Giang Vu Tận khẽ nói: “Chú Lý tốt bụng.”
“Lạch Cạch --”
Bàn tay thứ hai của Lý Nhị vô thức di chuyển, chiếc nạng trong tay rơi xuống và phát ra tiếng động. Yết hầu của anh ta lăn lên lăn xuống mấy lần, anh ta hỏi: “... Sao cậu lại ra ngoài?”
Ngày hôm qua khi ra khỏi tầng hầm, anh ta chắc chắn mình đã khóa khóa.
Một tiếng “leng keng” vang lên, một chiếc chìa khóa màu vàng xuất hiện trước mắt anh ta.
Lý Nhị sửng sốt một lát, dường như không thể tin được, sau đó anh ta rốt cuộc cũng nhớ tới cái gì đó, hai mắt dần dần mở to.
Sự nhiệt tình tiếp xúc thân thể đột ngột của đối phương hôm qua, không phải vì đối phương là người nhiệt tình.
Khi đó chìa khóa đã bị lấy đi.
Cách đó không xa, Trần Cảnh dường như không thể khống chế được Saka nữa, cậu ta đá chân nhảy ra một khoảng xa.
Giang Vu Tận và Lý Nhị từ từ lui lại, và biến mất trong sương mù dày đặc.
“Cậu đã phát hiện ra từ lâu.” Lý Nhị bị buộc phải lùi lại, đôi mắt mở to, như không thể tin được.
“Làm sao...”
“Anh đang thắc mắc mình sai ở đâu à?”
Không có Anipop trong tay, Giang Vu Tận còn khá vui vẻ khi cùng người khác nói chuyện phiếm, cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có rất nhiều nơi có vấn đề.”
Đầu tiên là điện thờ. Là một người không tin vào Saka nhưng điện thờ nhà đối phương lại sạch sẽ đến lạ thường, không có lấy một hạt bụi nào.
Điểm thứ hai là lối đi ở tầng hầm có độ dốc thoải hơn nhiều so với bình thường. Hơn nữa còn có những vết lỗ chỗ do chiếc nạng đi đường để lại, gần như trái ngược hoàn toàn với câu nói “là do tổ tiên tôi để lại và bình thường không ai sử dụng“.
Điểm cuối cùng là thứ không hợp logic nhất, nếu muốn nhắc nhở họ rời đi thì anh ta có thể trực tiếp nói rõ tình huống khi đưa họ lên tầng hai, cũng có thể trực tiếp đưa họ xuống tầng hầm khi họ từ thôn quay lại vào ban đêm, nhưng anh ta lại chọn vào lúc nửa đêm.
Nếu không có gì bất ngờ, anh ta chắc hẳn đã mang theo khẩu súng này bên mình vào lúc nữa đêm.
Nhìn từ một góc độ khác, toàn bộ sự việc đều gần như trái ngược hoàn toàn với câu chuyện mà Lý Nhị tự bịa đặt.
Lúc gặp nhau khó chịu vì hai người đều là đàn ông nên cảm thấy khó đối phó, lúc lên tầng lời nói thô lỗ thực chất chỉ do càu nhàu, nửa đêm lại đây là vì muốn thừa dịp khi họ chưa kịp phòng hờ. Sau lại vô tình xảy ra một vụ hỏa hoạn, Lý Nhị quay lại, thấy họ đứng ở phòng chính, tưởng họ sẽ rời đi trong hỗn loạn nên lấy cớ nhốt họ dưới tầng hầm, chắc định để họ trở thành vật hiến tế tiếp theo.
Suy cho cùng, kể từ khi tin đồn có người mất tích lan rộng, khách tham quan đến thôn Tùng Sơn ngày càng ít đi, cũng vì vậy mà mỗi cái tế phẩm đều trở nên quý giá.
Nói một cách đơn giản thì đó chỉ là một trong những cách của thôn dân dùng để đánh lừa người ngoài.
Mặc dù biết đó là một cái bẫy, nhưng Giang Vu Tận và Từ Đồng Quy vẫn tiến vào, một người chỉ là làm cho vui, còn người kia lại muốn xem bên trong có Lưu Thừa hay không.
Không còn Trần Cảnh cản trở, chỉ mất một thời gian ngắn, Saka mặc dù bị trì hoãn nhưng cơ bản vẫn không bị thương, nhưng nó còn chưa kịp cử động thì trong tầm nhìn của nó đã lóe lên thứ gì đó, hộp sọ của nó trong nháy mắt vỡ vụn, thân thể cũng bị hất văng một khoảng. Cuối cùng đáp xuống một ngọn núi khác, âm thanh va chạm mạnh liên tục vang vọng trong núi, nhìn xuyên qua sương mù dày đặc, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng sườn núi đối diện.
Là Từ Đồng Quy tới, anh ấy ra tay vẫn rất tuyệt.
Chấn động thị giác quá lớn khiến Lý Nhị ngừng thở trong giây lát, khẩu súng trong tay cũng rơi xuống đất từ lúc nào mà anh ta không hề hay biết.
Tình thế đã hoàn toàn mất kiểm soát, có lẽ vì đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo lại, anh ta hoảng sợ xua tay: “Ngài Saka sẽ không chết, miễn là còn có hoa...”
Anh ta bây giờ quả thực giống một tín đồ sùng đạo, một khi loạn lên liền có thể trực tiếp dâng tất cả thứ mình có cho Saka.
Saka ngàn tay vẫn có ý thức về lãnh thổ, sở dĩ có được ý thức này là vì có những bông hoa đồng hành, chỉ cần nó ở trong phạm vi ban phước của những bông hoa đồng hành, nó có thể lập tức hồi phục một lượng lớn máu. Rất nhiều người không hiểu điều này khi ở trong trò chơi nên họ có thể dàng bị cản trở và rồi bỏ mạng tại đây.
“Là bông hoa màu đen à?”
Giang Vu Tận nói: “Hoa đó hôi quá, tôi nhổ nó lên rồi.”
________________
Tác giả có lời muốn nói: Xin lỗi vì đến muộn, ngày mai gặp lại! Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bình chọn cho mình hoặc tưới dung dịch dinh dưỡng trong khoảng thời gian 2023-05-24 23:38:44 ~ 2023-05-26 00:28:49 ~ Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã ủng hộ, tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ!
Góc nhỏ của editor: Còn đúng một bài kiểm tra, cuối cùng tui cũng lại có thể lười rồi, hơn một tuần ngày nào cũng chỉ ngủ chưa tới 4 tiếng tuy không mệt lắm nhưng tinh thần vẫn rất uể oải