Đêm đã rất khuya, Chử Thiếu Phong đã nhớ không rõ đây là đêm thứ mấy mình mất ngủ.
Hắn nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn trần nhà, rõ ràng thân thể đã thực mỏi mệt, hắn lại không dám ngủ. Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trong đầu lập tức sẽ xuất hiện những hình ảnh đáng sợ không hề muốn nhớ lại.
Hắn còn nhớ rõ cái cảm giác chủy thủ đâm xuyên vào da thịt mang theo hơi thở tử vong lạnh băng, cơn đau cuốn trôi đi ý thức, trong mơ màng hắn nghe được có người ở bên tai không ngừng gọi tên hắn, mà hắn lại bắt lấy tay người nọ, nói rằng tôi hận cậu.
Tôi hận cậu...... Lạc Phàm......
Nếu có kiếp sau...... Chỉ hy vọng không bao giờ gặp lại cậu......
Tư vị bị người âu yếm phản bội, hưởng qua một lần là đủ rồi. Nếu lại một lần nữa, hắn nhất định sẽ không mắc cùng một loại sai lầm đến lần thứ hai.
Chờ hắn lại lần nữa tỉnh lại, đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, hắn đang nằm trên sô pha trong văn phòng, đưa tay che khuất ánh đèn chói mắt phía trên, ngồi dậy, nhìn thân thể hoàn hảo không tổn hao gì, thật lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.
Cửa văn phòng bị đẩy ra, có người đưa tư liệu tiến vào, báo cáo với hắn tình hình công ty vì bị Chử thị tập đoàn chèn ép, công việc kinh doanh không được tốt, rất nhiều công nhân chuẩn bị xin thôi việc.
Chử Thiếu Phong ngẩn người, đột nhiên chồm lên bắt lấy cánh tay người nọ, hỏi: “Hôm nay là ngày mấy?”
Người nọ hoảng hốt, nơm nớp lo sợ trả lời câu hỏi của hắn, Chử Thiếu Phong mới buông lỏng tay ra.
Người kia đi ra rồi, Chử Thiếu Phong đóng cửa lại, khẩn trương trở về trước bàn làm việc, nhìn ngày giờ hiển thị trên máy tính, ngón tay ở trên mặt bàn lung tung gõ gõ, trong chốc lát không thể tiêu hóa sự thật này.
Hắn rõ ràng hẳn phải là người đã chết.
Nhưng hiện tại hắn không chỉ không chết, ngược lại còn về tới hai ngày trước, thời điểm hắn còn sống.
Hắn trọng sinh.
Chử Thiếu Phong vô lực ngã lên ghế phía sau, tay đỡ trán, thần sắc trong mắt nhiều lần biến chuyển, cuối cùng chỉ còn lại một mạt lạnh nhạt.
Hắn còn nhớ rõ chính mình đã chết như thế nào, tự nhiên cũng nhớ rõ người hắn thâm ái kia như thế nào phản bội hắn. Chử Thiếu Phong không tiếng động cười cười, ngay sau đó như phát điên vung tay hất toàn bộ văn kiện trên bàn xuống đất, hắn đứng dậy, kéo kéo cà vạt, bấm điện thoại nội tuyến, yêu cầu trợ lý lập tức chuẩn bị hội nghị cao tầng.
Nếu hết thảy trở lại, như vậy hắn sẽ không lần nữa cho Lạc Phàm cơ hội tổn thương chính mình.
Nếu dựa theo ký ức kiếp trước, lúc này hắn đã cùng Lạc Phàm chia tay, cũng vì duyên cớ đó, hắn cả người chưa gượng dậy nổi, cho nên mới có chuyện hai ngày sau, khi nhận được điện thoại từ bọn bắt cóc, hắn cái gì cũng chưa kịp suy xét, một thân một mình chạy đi cứu người.
Cuối cùng không chỉ phải giao ra chính cái mạng này, còn biết được chân tướng Lạc Phàm rời đi.
Nhưng hiện tại hắn tuy rằng về tới hai ngày trước, trong trí nhớ thân thể này lại không có hình ảnh Lạc Phàm cùng hắn chia tay, có cũng chỉ là khung cảnh buổi sáng khi hắn ra cửa, Lạc Phàm ôm hắn lưu luyến không rời.
Lúc này Lạc Phàm thế nhưng còn chưa có nhẫn tâm rời đi hắn......
Chử Thiếu Phong cảm thấy khó hiểu, hay là nói sau khi hắn sống lại, một ít sự kiện xung quanh cũng thay đổi theo? Đời này Lạc Phàm không phản bội hắn, không rời đi hắn?
Nhưng bưu kiện chứa đầy ảnh chụp thư ký đưa vào văn phòng hắn sau đó đã triệt để khiến ý tưởng này tan thành mây khói.
Những tấm ảnh này hắn đã thấy qua, chính là trước khi hắn chết. Chử Thiếu Phong cầm lên ảnh chụp, cười lạnh, vì ý nghĩ vớ vẩn vừa rồi của chính mình mà thấy buồn cười. Trong lòng hắn còn chờ mong cái gì nữa đây? Những gì Lạc Phàm làm, một khắc trước khi chết kia hắn đã sớm xem đến rõ ràng.
Người hắn vẫn luôn thâm ái, có thể vì tiền phản bội hắn rời đi hắn, mà hắn...... Cho dù là thất vọng tột đỉnh, trong khoảnh khắc nguy hiểm kia hắn vẫn không màng tất cả mà xông lên trước, đem người nọ bảo hộ dưới thân.
Có lẽ lúc nhìn hắn chết, Lạc Phàm còn sẽ cười nhạo một tiếng, cười nhạo thằng ngốc là hắn đi.
Đem ảnh chụp cất vào trong túi, Chử Thiếu Phong đi đến phòng họp, tuyên bố với các đối tác khác chuyện hắn sẽ rời công ty cùng với chuyển nhượng cổ phần. Chử gia sở dĩ chèn ép tâm huyết của hắn là bởi hắn lúc trước vì Lạc Phàm không màng tất cả cùng Chử gia đoạn tuyệt quan hệ, mà hiện tại, hắn sẽ không lại làm chuyện ngu xuẩn đó.
Sẽ không lại vì Lạc Phàm vứt bỏ mọi thứ.
Rời đi Lạc Phàm, trở lại Chử gia, hết thảy đều trở về đúng quỹ đạo.
Buổi tối khi trở về, không ngoài dự đoán thấy được Lạc Phàm giả mù sa mưa. Chử Thiếu Phong mắt lạnh nhìn Lạc Phàm trước mặt giả bộ thực yêu hắn, trong lòng bực bội không thôi. Hắn không có thời gian bồi y chơi loại trò chơi cậu yêu tôi tôi yêu cậu này nữa.
Chử Thiếu Phong không biết vì cái gì một đời này Lạc Phàm còn chưa cùng hắn nháo chia tay, nhưng hiện tại hắn lại chờ không kịp, hắn đã gấp không chờ nổi muốn nhìn đến khi sự thật bị vạch trần, Lạc Phàm còn có thể đem vở kịch này diễn thành thế nào.
Hắn vứt ra ảnh chụp, Lạc Phàm quả nhiên muốn giải thích, Chử Thiếu Phong đầy mặt chán ghét đẩy y ngã trên mặt đất, nhìn đến gạt tàn va đập vào trán Lạc Phàm, hắn trong lòng nhảy dựng, động tác tiếp theo gì đó cũng dừng lại. Tuy rằng hắn muốn cho Lạc Phàm chút sắc mặt để nhìn, lại không hề có ý nghĩ muốn đả thương y.
Nhưng sự đã tới nước này, tiếp tục dây dưa cũng đâu còn ý nghĩa.
Cho nên Chử Thiếu Phong thực quyết đoán quay đi.
Cùng ngày hắn trở về Chử gia, nhận sai với cha mẹ, cũng hứa hẹn sẽ cùng Lạc Phàm đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng trong lòng hắn biết mình còn một việc chưa xử lý xong.
Lúc xuống tay bố trí tất cả, hắn nghĩ đến thực chu toàn, lấy Lạc Phàm làm mồi, đem tập đoàn Vinh Chính cấu kết hắc đạo một lưới bắt hết. Nhưng khi nghe tin Lạc Phàm thực sự bị mang đi, tay hắn vẫn có chút run.
Kiếp trước cũng là một cuộc điện thoại như vậy, hắn không để ý gì cả đơn độc chạy đến cứu người.
Mà một đời này...... Chử Thiếu Phong nhắm mắt lại, giấu đi thần sắc thống khổ, lạnh lùng nói: “Cứ để cậu ta chết đi.”
Lạc Phàm cứu ra được bị trọng thương, hôn mê mấy ngày trời. Chử Thiếu Phong vốn cho rằng chính mình sẽ không lại vì y sinh ra bất luận cảm xúc gì, nhưng khoảnh khắc nhìn đến Lạc Phàm yên lặng nằm trên giường bệnh kia, hắn vẫn là ức chế không được cơn đau sâu trong lòng.
Phân phó hộ sĩ hảo hảo chăm sóc, Chử Thiếu Phong yên lặng ra khỏi phòng bệnh.
Lúc ấy hắn không biết này chỉ cái quay người này, khi hai người gặp lại, bảy năm đã qua đi.
Thương hải tang điền, trong chớp mắt, bọn họ đã thành người xa lạ từng quen biết.
Lựa chọn tới Hải Thành, kỳ thật là tâm tồn một ít may mắn. Nhớ không rõ là ngày nào đó, ngẫu nhiên mở ra một tiết mục trên TV, nghe được tên Lạc Bội Bội, hắn cảm thấy quen tai, liền ngẩng đầu nhìn, kết quả từ trong TV thấy được thân ảnh hắn không tưởng tượng được.
Lạc Phàm.
Khi đó hắn đã thật lâu không có nghe thấy tin tức của y. Lạc Phàm trong TV so với quá khứ gầy hơn rất nhiều rất nhiều, bề ngoài nhưng thật ra không có gì biến hóa. Hình bóng chỉ xuất hiện vài giây, chợt lóe mà qua, Chử Thiếu Phong vội vàng muốn tua lại, lại phát hiện đây là TV, không thể làm gì khác.
Chỉ là một cái thoáng nhìn vội vàng lại có thể khiến thân ảnh đơn bạc đó quanh quẩn mãi trong đầu.
Giống như lại về tới mấy năm khi mới vừa sống lại, ban đêm hắn luôn ngủ không được, uống thuốc, gặp bác sĩ, trị liệu thật lâu mới khá hơn một chút. Khi đó hắn luôn sẽ lặp đi lặp lại giấc mơ thấy Lạc Phàm, mơ thấy những ngọt ngào dĩ vãng, sau đó tất cả lời nói dối bị chọc phá, xuất hiện bộ dáng lạnh nhạt của Lạc Phàm khi phản bội hắn.
So với tiền, Chử Thiếu Phong có tính là gì.
Lời nói lạnh băng trong mộng đều đang cười nhạo hắn.
Vốn cho rằng Lạc Phàm yêu hắn vì chính bản thân hắn, không ngờ lại chỉ là vì tiền tài tục tằn. Một khi Chử Thiếu Phong hắn không có tiền, không có bối cảnh thân gia hiển hách, lập tức cái gì cũng không phải. Mà hiện giờ hắn trở lại Chử gia, kế thừa tập đoàn Chử thị, tiền tài danh lợi địa vị, cái gì hắn cũng không thiếu.
Cũng không biết nếu Lạc Phàm thấy được, có thể nào sẽ hối hận năm đó ánh mắt lại thiển cận như vậy không?
Chử Thiếu Phong nghĩ, quả thực có chút gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy một màn này. Nhất định rất thú vị đi?
Ngày đó gặp lại ở tiệc rượu, hắn đã sớm thấy Lạc Phàm, hắn làm bộ không nhìn thấy y, cố tình để y chạy theo mình một đường.
Hắn muốn nhìn xem khi nào thì Lạc Phàm sẽ kìm nén không được, tự mình dâng tới cửa.
Hắn làm bộ phải rời khỏi, quả nhiên khiến cho Lạc Phàm sốt ruột, chạy tới tới chủ động lôi kéo tay áo hắn. Chử Thiếu Phong quay người lại, ánh mắt đầu tiên nhìn Lạc Phàm sau bảy năm ròng rã, hắn cho rằng bản thân sẽ không có nhiều cảm xúc, lại hiển nhiên là đánh giá cao chính mình.
Hắn đem Lạc Phàm mang tới khách sạn, để tất cả những gì luôn giày vò hắn trong bảy năm phát tiết hết trên khối cơ thể này. Mặc kệ là yêu hay là hận, thân thể Lạc Phàm đối với hắn mà nói, vĩnh viễn không đủ. Có điều, càng chà đạp người dưới thân, trong lòng hắn lại càng phẫn nộ.
Ở tiệc rượu câu dẫn đàn ông thuần thục đến như vậy, ở trên giường lại phóng đãng như vậy, xem ra bảy năm này y trải qua không tồi, kim chủ hẳn rất nhiều đi.
Sau khi kết thúc, hắn cho Lạc Phàm một tấm chi phiếu. Không nói chuyện cảm tình chỉ nói tiền, này còn không phải là điều cậu muốn sao?
Nhưng Lạc Phàm lại đem chi phiếu xé nát.
Chử Thiếu Phong lạnh nhạt cười cười, hỏi y muốn cái gì? Hắn không thích thiếu nợ người khác, đặc biệt là thiếu nợ Lạc Phàm. Nếu Lạc Phàm thỏa mãn được thân thể hắn, như vậy không bằng làm cái giao dịch này đi?
Ba tháng, hắn ở lại Hải Thành ba tháng, chỉ cho phép Lạc Phàm bên cạnh mình ba tháng.
Ngày đó trở về, mở cửa phòng, nhìn thấy Lạc Phàm chuẩn bị một bàn đồ ăn chờ hắn trở về, hắn ngây ngẩn cả người. Khung cảnh giống như lại về tới nhiều năm trước, khi đó lời nói dối còn chưa bị chọc phá, hết thảy đều có vẻ tàn nhẫn lại tốt đẹp.
Hắn nhắc nhở chính mình, đừng lại bị kẻ giả dối này lừa gạt.
Lạc Phàm bất quá chỉ là một công cụ để hắn giải quyết sinh lý mà thôi, không cần thiết lại cùng y chơi cái gì trò chơi tình cảm.
Đêm đó, hắn đem Lạc Phàm ấn trên bồn tắm, nghĩ hung hăng mà thượng y một lần. Hắn cho rằng Lạc Phàm sẽ không cự tuyệt, rốt cuộc cũng chỉ vì tiền không phải sao? Kết quả Lạc Phàm phản kháng thực kịch liệt, bọt nước bị bắn đến đầy đất, nắm tay Lạc Phàm đánh vào lưng hắn, Chử Thiếu Phong cảm giác được trong miệng một trận tinh ngọt, thì ra môi đã bị cắn chảy máu.
Hắn buông Lạc Phàm, thấp giọng nở nụ cười.
Đột nhiên cảm thấy chính mình thế này thực buồn cười, cho rằng có thể dùng tiền đem người lưu lại, lại lần lượt bị cự tuyệt. Em chán ghét tôi đến vậy sao? Lạc Phàm.
Em muốn cứ như vậy rời bỏ tôi sao?
Chử Thiếu Phong trong mắt lộ ra chấp nhất cùng điên cuồng, trước khi hắn chơi đủ, nghĩ cũng đừng nghĩ.
Mang theo Lạc Phàm đi tụ hội, hắn thực ấu trĩ chỉ muốn nhục nhã y một phen, kết quả lại không nghĩ rằng Lạc Phàm tựa hồ giống như cá gặp nước, nhìn Lạc Phàm cùng Triệu Duệ cử chỉ thân mật, Chử Thiếu Phong một ly một chén rượu xuống bụng, trong lòng giống như lửa đốt.
Mấy năm không gặp, thủ đoạn câu dẫn người nhưng thật ra tiến bộ.
Khi người khác tới hỏi hắn, có thể để cho Triệu Duệ chạm vào Lạc Phàm sao? Hắn cười lạnh, lại có cái gì không thể, bất quá là món đồ chơi thôi, có gì quan trọng?
Hắn tâm phiền ý loạn kéo kéo cà vạt, khóe mắt nhìn đến Lạc Phàm cùng Triệu Duệ hôn nhau, tay Lạc Phàm bám trên cổ Triệu Duệ, một chút ý tứ kháng cự cũng không có.
Nhớ tới tối hôm đó, ở trong phòng tắm cầu hoan lại bị hung hăng đẩy, phẫn nộ trong hắn phảng phất có thể đem chính mình đốt cháy. Đi theo Lạc Phàm vào toilet, hắn khóa lại cửa, ở bên trong muốn Lạc Phàm một lần. Nhìn thần sắc thống khổ của y, trong lòng hắn thế nhưng lại không cảm nhận được một tia khoái ý.
Hắn bình phục cảm xúc, ra ngoài tìm Lạc Phàm, lại vừa lúc thấy y đi ra giữa đường cái, xe ầm ầm lao thẳng về phía y, Chử Thiếu Phong sợ tới mức đầy người là mồ hôi lạnh mà xông lên kéo lại Lạc Phàm.
“Cậu đang làm gì?!”
Có lẽ là bởi vì chết qua một lần, Chử Thiếu Phong sợ hãi tử vong hơn bất kỳ ai khác.
Hắn có chút run rẩy, hắn không có nhìn ra Lạc Phàm không đúng, chỉ cảnh cáo nói: “Về sau, đừng làm như vậy.”
Thẳng đến giờ khắc này, hắn mới biết được, hắn thế nhưng sợ hãi mất đi Lạc Phàm. Mặc dù hắn hận y, hắn cũng không thể nhìn y đi tìm chết.
Chử Thiếu Phong nghĩ lại mà sợ, hắn đem tất cả cảm xúc đối với Lạc Phàm biến thành chiếm hữu cùng tra tấn, hắn cảm thấy nỗi đau trong lòng bây giờ vẫn là cần có người cùng gánh chịu đi?
Trần Gia Dự xuất hiện lại quấy rầy trận tuyến của hắn.
Cho rằng chính mình không để bụng, lại vào lúc nhìn thấy Trần Gia Dự mà ghen ghét đến phát cuồng. Hắn biết Trần Gia Dự thích Lạc Phàm, lần đó hắn tận mắt nhìn thấy Trần Gia Dự trộm hôn Lạc Phàm say rượu, hắn tức giận đến mức xông ra đánh gã một trận.
Trần Gia Dự vốn dĩ không nghĩ đến rút lui, cho đến khi nhìn thấy Lạc Phàm uống say mà trong miệng vẫn luôn gọi tên Chử Thiếu Phong, gã mới xám xịt rút lui.
Cho nên lại lần nữa nhìn thấy Trần Gia Dự, Chử Thiếu Phong cố ý ở trước mặt gã làm bộ cùng Lạc Phàm ân ái như lúc ban đầu, dùng ánh mắt cảnh cáo Trần Gia Dự, bọn họ chưa từng tách ra, ai cũng đừng mong chen vào.
Mà Lạc Phàm ba lần bốn lượt không nghe lời, khiến hắn quyết định cho y một chút trừng phạt.
Hắn mang theo Hứa Úy đến trước mặt Lạc Phàm, ở trước mặt y bày ra dáng vẻ quan hệ thực tốt với Hứa Úy, hắn cho rằng nếu Lạc Phàm còn có một chút để ý đến hắn, như vậy hẳn nên sinh khí.
Trên thực tế, biểu hiện của Lạc Phàm cũng làm hắn thực vừa lòng. Nhìn Lạc Phàm bị kích thích lộ ra thần sắc thống khổ, Chử Thiếu Phong một bên đau lòng, một bên sung sướng.
Còn về Hứa Úy, hắn đã sớm quên năm đó vì sao lại thích Hứa Úy.
Hứa Úy trong quá khứ hắn đã quên, mà Hứa Úy của hiện tại muốn cái gì, trong lòng Chử Thiếu Phong lại rất rõ ràng.
Thời gian thay đổi quá nhiều chuyện quá nhiều người, người hắn từng điên cuồng theo đuổi, hiện giờ hắn đã nhớ không nổi, lúc ấy vì sao lại si mê đến vậy.
Đương nhiên, hắn lợi dụng Hứa Úy để kích thích Lạc Phàm, tự nhiên cũng sẽ cho Hứa Úy một chút ngon ngọt.
Đầu tư cho bộ phim mới của Hứa Úy, tham ban đoàn phim, trước mặt mọi người biểu hiện ôn nhu săn sóc, hắn cho Hứa Úy nguyên vẹn kiên nhẫn cùng bao dung, chính là đã lừa gạt mọi người, khiến người khác cho rằng người hắn thích là Hứa Úy.
Ngày sinh nhật Hứa Úy cũng là sinh nhật Lạc Phàm. Hắn còn nhớ rõ khi mới vừa cùng Lạc Phàm ở bên nhau, biết được Lạc Phàm và Hứa Úy có chung một ngày sinh nhật, hắn thực kinh ngạc. Vì sợ Lạc Phàm nghĩ nhiều, hắn cố ý đặt làm một đôi nhẫn theo yêu cầu, mặt trên khắc tên của bọn họ, một chiếc tặng Lạc Phàm, mà chính mình cũng giữ một chiếc có khắc tên y.
Nhẫn bọn họ đeo rất nhiều năm, nói là nhẫn cưới bọn họ tư định chung thân cũng không quá.
Cho nên ngày đó, hắn cố ý lấy ra một chiệc nhẫn nhìn qua có chút tương tự, lại không phải cái hắn đeo trên ngón tay. Hắn làm trò trước mặt Lạc Phàm, đem nhẫn đưa cho Hứa Úy, sau đó vui sướng mà nhìn bóng dáng Lạc Phàm sinh khí rời đi, khóe miệng ngậm cười, hắn nghĩ, cậu rốt cuộc sinh khí, Lạc Phàm.
Nhìn xem, cậu vẫn là để ý tôi.
Sau đó mấy ngày liền hắn không thấy Lạc Phàm, cho đến khi Lạc Bội Bội tới tìm hắn, chất vấn hắn đã đem Lạc Phàm giấu tới chỗ nào. Hắn thực nghi hoặc, hắn vì sao phải giấu Lạc Phàm đi, hắn và Lạc Phàm làm gì, cùng cô gái này có quan hệ gì chứ. Đây là chuyện giữa hắn cùng Lạc Phàm, người ngoài không có quyền nhúng tay.
Chính là hắn nghe được Lạc Bội Bội nói, Lạc Phàm biến mất.
Hứa Úy nói một người lớn như vậy có thể chạy tới chỗ nào, khẳng định sẽ không có việc gì.
Nhưng trong lòng Chử Thiếu Phong lại đột nhiên có chút hoảng, loại cảm giác này rất quen thuộc, hắn biết mình không nên lại vì Lạc Phàm lo lắng, nhưng lúc biết tin Lạc Phàm biến mất hắn vẫn vội vã đặt một vé máy bay trở lại Hải Thành.
Không nghĩ tới chỉ là trên đường đi bị trì hoãn mấy ngày, chờ đến khi trở lại Hải Thành, hắn liền nhận được một cuộc điện thoại mà nằm mơ cũng không nghĩ tới.
Tay hắn run rẩy.
Lạc Phàm bị bắt cóc.
Đáng chết, là ai làm?! Chử Thiếu Phong cưỡng ép chính mình bình tĩnh lại, điều động toàn bộ thế lực của Chử gia ở Hải Thành, không ngờ tra ra được kẻ đứng sau chuyện này là Vinh Mặc, thái tử của Vinh Chính năm đó.
Hắn sắc mặt phát lạnh, thật không nghĩ tới bảy năm trước còn có cá lọt lưới.
Không chút hoang mang bố trí từ đầu tới cuối, làm bộ lẻ loi một mình chạy đến địa phương bọn bắt cóc đã giao hẹn để cứu người. Nhìn cửa kho hàng trước mắt bị đẩy ra, ký ức vốn muốn chôn vùi lại bất chấp tất cả ào ạt nảy lên.
Kiếp trước, trong kho hàng tối tăm, hắn cũng là như thế này xông vào. Vì che chở Lạc Phàm, hắn bị người đánh đến đầu rơi máu chảy cũng không hừ một tiếng. Nghĩ đến kiếp trước, biểu tình của hắn có chút hoảng hốt, lại nhìn đến Lạc Phàm bị người khác đè ở dưới thân, quần áo hỗn độn dáng vẻ chật vật, nắm tay hắn siết lại thật chặt, một đôi con ngươi hung ác nham hiểm đến đáng sợ.
Một quyền đánh tới Vinh Mặc, hắn còn không giải hết hận, trong cơn phẫn nộ hắn không phát hiện nguy hiểm đến từ phía sau. Mãi đến khi Lạc Phàm xô ngã hắn, chủy thủ đâm vào cơ thể y, máu tươi nóng ấm nhỏ xuống mặt hắn, Chử Thiếu Phong phát ngốc.
Lạc Phàm vì hắn chắn một dao này......
Vội vã ôm Lạc Phàm vào trong ngực, Chử Thiếu Phong một tiếng một tiếng mà gọi tên y. Tay hắn run rẩy đến lợi hại, không thể tin được Lạc Phàm thế nhưng sẽ vì hắn mà làm ra chuyện này.
Cái gì là yêu, cái gì lại là hận?
Hồi ức kiếp trước cùng khuôn mặt tái nhợt hiện tại của Lạc Phàm giờ phút này chồng chéo trong đầu hắn, Chử Thiếu Phong đỏ bừng con mắt, không khỏi muốn hỏi bản thân một câu, hắn làm sai sao? Từ khi trọng sinh tới nay hắn làm sai sao?
Vì cái gì không chịu nhìn thẳng vào nội tâm chính mình, lại bị cừu hận che mờ hai mắt. Hắn rõ ràng yêu Lạc Phàm, rõ ràng từ kiếp trước đến kiếp này hắn đều thâm ái Lạc Phàm, vì cái gì không chịu thừa nhận?
Trời cao cho hắn cơ hội sống lại một lần, là để hắn trả thù Lạc Phàm sao?
Vì cái gì hắn không chịu cho lẫn nhau một cơ hội, vì cừu hận mà hết lần này đến lần khác thương tổn Lạc Phàm.
Cho nên nếu Lạc Phàm có thể tỉnh lại, như vậy lần này hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không lại buông tay y ra.
**
Chử Thiếu Phong chạy tới đoàn phim thì trời đã tối. Hứa Úy nhìn thấy hắn nên thực vui vẻ, vội đi tới kéo kéo tay hắn: “Thiếu Phong, sao lại đi lâu như vậy? Người tìm được rồi sao?”
Chử Thiếu Phong không nói một lời vung tay tránh khỏi Hứa Úy, hỏi: “Lạc Bội Bội ở đâu?”
Hứa Úy sửng sốt nhìn gương mặt lạnh nhạt, mạc danh nói: “Anh tìm cô ta làm gì?”
Chử Thiếu Phong không có để ý đến anh ta, mắt thấy Lạc Bội Bội đang bổ trang liền lập tức đi đến chỗ cô, thấp giọng nói: “Tôi có lời cần nói với cô.”
Thời điểm Lạc Bội Bội nhìn thấy Chử Thiếu Phong rất là kinh ngạc, cô không nghĩ tới Chử Thiếu Phong sẽ đến. Nói chuyên viên trang điểm ngừng tay nghỉ ngơi một chút, cô đi theo hắn đi đến một một góc khá xa mọi người, nói: “Vừa lúc, tôi cũng có chuyện cần nói với anh.”
“Chử tổng, tuy rằng tôi không biết anh cùng ca ca là loại quan hệ gì, lúc trước các anh có cái gì yêu hận tình thù, xin nhờ anh, nể mặt thời gian dài như vậy, đừng tiếp tục thương tổn anh ấy có được không?”
Chử Thiếu Phong cười lạnh một tiếng, ở đoạn quan hệ này với Lạc Phàm, hắn tự nhận mình không có làm sai cái gì.
Hắn nói: “Tôi tới tìm cô, chỉ là muốn hỏi rõ ràng, vết sẹo trên tay Lạc Phàm rốt cuộc là chuyện gì.”
Lạc Bội Bội nghe vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi, xoay người muốn rời đi, lại bị Chử Thiếu Phong giữ tay cản lại. Lạc Bội Bội cười cười, cố ý lớn tiếng nói: “Chử tổng, lợi dụng trời tối anh đây là muốn giở trò lưu manh à?”
Dứt lời, nhân viên công tác trên phim trường đều dồn dập nhìn về phía này.
Chử Thiếu Phong đành phải buông lỏng tay ra.
Hắn không nghĩ tới Lạc Bội Bội miệng chặt như vậy, mặc kệ hỏi thế nào cũng không chịu nói. Ngốc ở phim trường mấy ngày, Hứa Úy còn chê cười hắn: “Còn tưởng rằng anh lần này đến đây là tới tìm em, kết quả không nghĩ tới đã thay đổi mục tiêu nhanh như vậy?”
Lời nói trong tối ngoài sáng đều ẩn ý hướng Lạc Bội Bội.
Chử Thiếu Phong mấy ngày này ở phim trường mỗi ngày đều đi theo Lạc Bội Bội, đoàn phim đã sớm lan truyền mấy lời đồn đãi vớ vẩn. Rốt cuộc Lạc Bội Bội phiền không chịu được, hỏi: “Anh rốt cuộc muốn thế nào?”
Chử Thiếu Phong sắc mặt lãnh ngạnh, “Tôi muốn biết chân tướng.”
“Chân tướng?” Lạc Bội Bội nhìn Chử Thiếu Phong, trong mắt có chút mờ mịt. Có đôi khi chân tướng là thứ chính cô cũng không muốn hồi tưởng lại. Như là nghĩ tới cái gì, Lạc Bội Bội chần chờ hỏi: “Ca ca anh ấy bây giờ thế nào?”
Chử Thiếu Phong lắc lắc đầu, “Không tốt lắm.”
Nói, Chử Thiếu Phong đem hành vi khác thường của Lạc Phàm mấy ngày qua nhất nhất đều nói cho Lạc Bội Bội, Lạc Bội Bội nghe xong sắc mặt trắng bệch, toàn thân có chút run rẩy. Thời điểm Lạc Phàm rời đi cũng đã có dấu hiệu phát bệnh, cô lúc ấy còn lo lắng y sẽ tự sát nên mới sắp xếp người một tấc không rời đi theo trông chừng y.
Sau Lạc Phàm trở về Hải Thành, cô ở đây dứt không được công việc quấn thân, cho rằng có Chử Thiếu Phong ở, Lạc Phàm sẽ khắc chế một ít, lại không nghĩ rằng......
So với trong tưởng tượng của cô dường như còn muốn nghiêm trọng hơn......
Cô nắm cổ áo Chử Thiếu Phong gào lên: “Anh ấy đã như vậy, anh còn để lại anh ấy một mình ở Hải Thành, anh có biết hay không như vậy anh ấy sẽ chết?!”
“Cô nói cái gì?” Chử Thiếu Phong đầu óc có chút phát ngốc.
Lạc Phàm sẽ chết, y vì cái gì sẽ chết?
Lạc Bội Bội nói, hốc mắt liền đỏ. Cô nhớ lại năm ấy, Lạc Phàm nằm trong bồn tắm tái nhợt không còn không có chút máu, máu từ trên cổ tay chảy ra đem bồn tắm nhuộm hồng. Cô đúng lúc đi vào phòng tắm, bị một màn này dọa tới mức thiếu chút nữa ngất đi. Gấp gáp gọi 120, bác sĩ đem người cứu lại, nói với cô rằng, chỉ chậm chút nữa thôi người liền không thể cứu.
“Vết sẹo nằm ở nơi đó, ngoài tự sát ra còn có thể có lý do gì.” Lạc Bội Bội nỗ lực làm ngữ khí của mình nghe có vẻ bình tĩnh.
Sự tình qua nhiều năm như vậy, hiện giờ Lạc Phàm còn hảo hảo sống, không có gì so với điều này càng quan trọng.
Chử Thiếu Phong hiển nhiên không nghĩ tới sẽ từ trong miệng Lạc Bội Bội nghe được dạng đáp án này, tuy rằng sớm có chuẩn bị tâm lý, sự thật so với tưởng tượng luôn luôn càng thêm tàn khốc.
Nguyên lai vết sẹo kia, là vết tích lưu lại khi Lạc Phàm tự sát bốn năm trước.
“Ca ca anh ấy bị trầm cảm nặng, mấy năm nay vẫn luôn đều thực hiện trị liệu, vốn dĩ đã có chút chuyển biến tốt đẹp, chính là...... Chính là bởi vì anh xuất hiện......”
Lạc Bội Bội nghẹn ngào, không có nói thêm gì nữa.
Chử Thiếu Phong nghe xong lại sắc mặt trắng bệch, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Tự sát, trầm cảm, sẽ chết, hắn chưa từng đem những từ này đặt ở trên người Lạc Phàm mà liên tưởng. Sau khi trọng sinh, hắn chỉ nghĩ rời xa Lạc Phàm, trả thù Lạc Phàm, lại chưa từng chân chính quan tâm Lạc Phàm.
Rõ ràng có rất nhiều dấu hiệu, chỉ cần hắn cẩn thận một ít là có thể nghĩ đến.
Lần đó ở trong phòng tắm Lạc Phàm kháng cự, còn có đứng ở giữa đường cái không biết né tránh, cùng với người đang hảo hảo lại rớt vào trong nước. Những việc này, hắn chưa từng nghĩ lại.
Hắn không biết chính mình một lần lại một lần làm mấy hành vi trả thù ấu trĩ, lại đem Lạc Phàm từng bước một đẩy mạnh xuống vực sâu.
Lạc Bội Bội lại ở bên tai hắn nói cái gì, hắn không hề nghe vào. Trở lại khách sạn, hắn đặt gấp một vé máy bay trở về, nằm trên giường, nghĩ đến Lạc Phàm, hắn lại như thế nào cũng ngủ không yên.
Một đêm không ngủ, Chử Thiếu Phong lại mã bất đình đề chạy về Hải Thành.
Hắn muốn gặp Lạc Phàm, gấp không chờ nổi mà muốn gặp Lạc Phàm, hắn muốn ôm Lạc Phàm, hảo hảo mà nói với y thực xin lỗi. Mặc kệ chân tướng kiếp trước là cái gì, mặc kệ một đời này Lạc Phàm có phải hay không thật sự yêu hắn, hiện tại hắn chỉ nghĩ hảo hảo yêu thương Lạc Phàm.
Đem tất cả sai lầm bảy năm này hảo hảo mà đền bù.
Chính là khi trở lại chỗ ở, đối mặt phòng ngủ không có một bóng người, hắn ngây ngẩn cả người. Ngô thẩm đi theo phía sau hắn nói: “Lạc tiên sinh hình như là nửa đêm trộm rời đi, những người khác đều không phát hiện.”
Chử Thiếu Phong gật gật đầu, tự nhốt mình trong gian phòng còn tàn lưu hương vị Lạc Phàm.
Lạc Phàm vẫn là đi rồi.
Hắn giữ không được y.
Cho rằng để một đám người theo sát hẳn là y trốn không được đi? Nhưng hắn lại như cũ xem nhẹ quyết tâm rời đi hắn của Lạc Phàm. Nằm trên giường, cảm nhận hơi ấm còn lưu lại trong chăn, hắn nhắm mắt lại, nghĩ thầm đêm nay hẳn là có thể ngủ ngon.
Ngủ một ngày một đêm sau, Chử Thiếu Phong mỏi mệt tỉnh lại.
Lạc Phàm, Lạc Phàm, nghĩ đến Lạc Phàm, hắn lại như cái xác không hồn. Hắn muốn đi tìm Lạc Phàm, rồi lại không dám. Nếu không phải hắn tự cho là đúng thương tổn Lạc Phàm, Lạc Phàm cũng sẽ không rời đi.
Là hắn không tốt nên Lạc Phàm muốn đi, hẳn là phải như vậy.
Tay vò loạn tóc, Chử Thiếu Phong ngồi ở đầu giường, một thân suy sút. Mấy ngày qua, hắn ăn không vô cũng ngủ không tốt, lo lắng Lạc Phàm, nhớ mong Lạc Phàm, không biết Lạc Phàm rời đi hắn đã đến chỗ nào rồi?
Ngô thẩm thật sự nhìn không được, đem người từ trong phòng kéo ra, lấy một chén cơm cho hắn, nhìn hắn từ từ ăn. Thấy hắn hứng thú không cao, Ngô thẩm mở lớn tiếng TV, hi vọng hắn nghe xong tâm tình có thể thoải mái một chút.
Nhưng không nghĩ tới TV vừa mở ra, trong chương trình lại đang phát tin buồn.
Ngô thẩm sửng sốt, đang muốn đổi kênh, Chử Thiếu Phong lại ngẩng đầu nhìn TV, nói: “Ngô thẩm, thẩm tránh ra một chút.”
Ngô thẩm thối lui đến một bên, khó hiểu nhìn TV, mãi đến khi trên TV nhìn thấy Lạc tiên sinh, bà mới bừng tỉnh đại ngộ.
Trong TV đang phát tin tang sự nhà Lạc Bội Bội. “Vài ngày trước, mẫu thân của tiểu hoa đán đang hồng Lạc Bội Bội qua đời, Lạc Bội Bội tạm dừng công tác tại phim trường, vội vàng trở về Hải Thành tổ chức tang sự. Khi phóng viên của chúng tôi phỏng vấn Lạc Bội Bội, cảm xúc của cô thực không ổn định, nhiều lần khóc thất thanh, đông đảo bằng hữu trong vòng đều đến phúng viếng.”
Chử Thiếu Phong đột nhiên đứng dậy.
Người đứng bên cạnh Lạc Bội Bội, mặc một thân tây trang màu đen, sắc mặt tái nhợt tiều tụy, không phải Lạc Phàm còn là ai?!
Mẹ của Lạc Phàm đã mất?
Chuyện khi nào?!
Cho nên Lạc Phàm mới có thể vội vã phải rời khỏi sao? Chử Thiếu Phong tâm nhảy dựng, hắn cầm lên xe chìa khóa đang chuẩn bị ra cửa, lại nghe Ngô thẩm kinh ngạc hô lên một tiếng, hắn quay đầu lại nhìn, vừa lúc thấy trong TV thân ảnh Lạc Phàm vừa rồi còn đang hảo hảo đứng lại đột nhiên ngã xuống hôn mê bất tỉnh.
Một màn này khiến Chử Thiếu Phong đại não trống rỗng. Lúc này hắn một phút đồng hồ cũng chờ không nổi nữa.
Hắn biết Lạc Phàm đang ở chỗ nào, lái xe đuổi tới chỗ đó, hắn nhấn nhấn chuông cửa, không ai đáp lại, gõ cửa cũng không có ai trả lời.
Hắn xoay người đang muốn xuống lầu, lại thấy cửa thang máy mở, Lạc Bội Bội từ bên trong đi ra.
Khi cô nhìn thấy Chử Thiếu Phong, một chút cũng không kinh ngạc, chỉ là lạnh lùng gật gật đầu, nói: “Anh đã đến rồi.”
Chử Thiếu Phong bước đến hỏi: “Lạc Phàm đâu? Cậu ấy thế nào?”
Mắt Lạc Bội Bội có chút hồng, cô nói: “Ca ca ở viện điều dưỡng, tôi trở về lấy chút quần áo để thay đổi, một lát nữa anh cùng tôi đi xem anh ấy đi.”
“Anh ấy rất nhớ anh.”
Chử Thiếu Phong ngẩn người, đi theo Lạc Bội Bội đi viện điều dưỡng trên đường, trong lòng hắn rất là bất an. Hắn không ngừng hỏi: “Lạc Phàm làm sao vậy? Vì cái gì sẽ ở trong viện điều dưỡng?”
Lạc Bội Bội nói: “Tới nơi anh sẽ biết.”
Tới viện điều dưỡng, Chử Thiếu Phong theo Lạc Bội Bội đi về phía phòng bệnh. Trong nháy mắt bước vào, bước chân hắn dừng lại, người nằm ở trên giường bệnh kia, gầy ốm đến mức hắn thiếu chút nữa nhận không ra.
Người này là...... Lạc Phàm?
Ánh mặt trời chiếu vào đôi má gầy gò lõm xuống, môi trắng bệch, ánh mắt mờ mịt nhìn chỗ nào đó, thấy có người vào một chút phản ứng cũng đều không có. Y dựa trên đầu giường, mặc quần áo bệnh nhân, thân mình gầy đến mức giống như tùy thời đều sẽ bị gió thổi ngã, y cũng không hề cử động, trên mặt không có bất luận biểu tình gì, không ai có thể nhìn ra được y đang suy nghĩ cái gì.
Lạc Bội Bội biểu tình mỏi mệt nói: “Sau khi mẹ qua đời, anh ấy cứ như vậy.”
Ngày đó cô đang ở phim trường đóng phim, nhận được điện thoại Lạc Phàm đánh tới, cô quả thực không dám tin tưởng. Lạc Phàm thanh âm thực bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm Lạc Bội Bội cho rằng y là nói giỡn. Nhưng Lạc Bội Bội biết, Lạc Phàm sẽ không lấy loại chuyện này ra đùa giỡn.
Tim cô đập loạn đến lợi hại, cố bình tĩnh chậm rãi nói: “Ca, anh ở nhà...... Ở nhà ngoan ngoãn chờ em trở lại...... Đừng tự mình đưa ra quyết định...... Được không?”
“Em đã không còn mẹ, ca, anh biết, anh là thân nhân duy nhất trên đời của em, cho nên anh không thể giống mẹ bỏ lại em.”
Lạc Phàm bên kia điện thoại cười cười, y nói: “Bội Bội em đang nói cái gì, ca sao có thể bỏ lại em được.”
Lạc Bội Bội nghe y cam đoan, lúc này mới yên lòng. Nhưng mà chờ cô trở lại Hải Thành, nhìn thấy Lạc Phàm, cô mới biết được mình đã nghĩ quá đơn giản.
Cái gì là sống không bằng chết?
Một bên phải xử lý hậu sự, một bên muốn chiếu cố ca ca, Lạc Bội Bội cảm thấy rất mệt. Trong tang lễ, Lạc Phàm rốt cuộc chịu đựng không nổi mà hôn mê bất tỉnh, tỉnh lại sau, y liền bắt đầu không ăn không uống, người khác gọi y cũng không trả lời, cả người cứ ngây dại đờ đãn.
Lạc Bội Bội đưa y vào viện điều dưỡng, tạm thời bỏ xuống công tác, chuyên tâm chiếu cố Lạc Phàm.
Cô cho rằng Chử Thiếu Phong hẳn là sẽ nhanh chóng tìm đến Lạc Phàm, chính là lại đợi vài ngày mới chờ tới Chử Thiếu Phong. Cô nghĩ Lạc Phàm yêu Chử Thiếu Phong như vậy, nhìn thấy hắn lại đây hẳn là sẽ bệnh tình sẽ có chuyển biến tốt đẹp đi?
Cô đưa Chử Thiếu Phong tới trước mặt Lạc Phàm, sau đó đóng cửa phòng bệnh, chỉ để lại hai người bọn họ.
Theo cửa phòng bị đóng lại, Lạc Phàm giống như có điểm ý thức, y chậm rãi quay đầu, nhìn Chử Thiếu Phong. Nhận thấy ánh mắt chờ mong của hắn, y lại chỉ là liếc mắt một cái, lại quay đi.
Chử Thiếu Phong sửng sốt, đi ra phía trước, ngồi xổm trước mặt Lạc Phàm, nắm đôi tay tiêm gầy nhẹ giọng nói: “Lạc Phàm, tôi là Thiếu Phong.”
Lạc Phàm lại giống như không có nghe thấy, đôi mắt vẫn luôn nhìn ngoài cửa sổ.
Chử Thiếu Phong nhìn theo hướng đó, lại thấy bên ngoài trừ bỏ có một đại thụ che trời, mặt khác cái gì cũng không có. Hắn có chút nóng nảy, thanh âm nhịn không được đề cao chút nói: “Tôi là Chử Thiếu Phong đây, Lạc Phàm, em làm sao vậy?”
Lạc Phàm lúc này giống như nghe lọt, y cúi đầu, nhìn vào mắt Chử Thiếu Phong, bình tĩnh nói: “Chử Thiếu Phong sớm đã chết, anh đang nói cái gì vậy?”
Nghe vậy, Chử Thiếu Phong tay khựng lại, hàn ý lạnh băng từ ngón tay lan tràn tiến trong lòng, bên ngoài là mặt trời ấm áp ngày đông, nhưng phòng bệnh lại lạnh đến mức làm hắn phát run. Hắn run giọng nói: “Lạc Phàm, Chử Thiếu Phong hắn không có chết, tôi chính là Chử Thiếu Phong đây.”
Lạc Phàm lại đột nhiên đẩy ra tay hắn, đem chính mình bọc kín trong chăn, chỉ lộ ra cái đầu, thật cẩn thận nói: “Anh không phải Chử Thiếu Phong, Chử Thiếu Phong sẽ không ôn nhu với tôi như vậy.”
Chử Thiếu Phong sửng sốt, trái tim giống như bị lời nói của Lạc Phàm một đao một đao lăng trì. Hắn chua xót nói: “Em đang trách tôi sao? Lạc Phàm.”
Lạc Phàm nghi hoặc cực kỳ, “Anh lại không phải Chử Thiếu Phong, tôi vì cái gì muốn trách anh.”
Chử Thiếu Phong giờ khắc này rốt cuộc minh bạch, cái gì gọi là tự làm bậy không thể sống. Từ khi trọng sinh tới nay, tất cả lạnh nhạt cùng thương tổn hắn tạo ra cho Lạc Phàm, cuối cùng đều báo ứng ở chính trên người hắn.
Hắn biết Lạc Phàm bị bệnh, hắn không thể lại dùng thân phận Chử Thiếu Phong trước kia tiếp cận y.
Hắn cẩn thận mà tới gần Lạc Phàm nói: “Muốn như thế nào em mới có thể tin tưởng Chử Thiếu Phong không có chết?”
Bởi vì Chử Thiếu Phong tới gần, Lạc Phàm thân mình có chút run rẩy. “Anh ấy rõ ràng đã chết, tôi tận mắt nhìn thấy anh ấy chết, chết ở trong ngực tôi......”
Lạc Phàm vừa nói, trong mắt lộ ra sợ hãi, y nhìn một chỗ nào đó trong phòng, đột nhiên hét lên.
Chử Thiếu Phong hoảng sợ, vội vàng đem người kéo vào trong lòng ngực, ôn thanh trấn an. Nhưng Lạc Phàm lại bắt lấy ống tay áo hắn, run rẩy nói: “Anh biết anh ấy là chết như thế nào không?”
Chử Thiếu Phong vỗ vỗ lưng y, lặp đi lặp lại mà nói cho y: “Hắn không có chết.”
“Không, anh ấy đã chết.” Lạc Phàm lắc lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười thực thê thảm. Y tới gần bên tai Chử Thiếu Phong, thì thầm: “Tôi trộm nói cho anh, anh đừng nói cho ai biết.”
Chử Thiếu Phong gật gật đầu, hắn nghe thấy Lạc Phàm nói với hắn: “Chử Thiếu Phong là bị tôi hại chết.”