Sau Khi Trọng Sinh, Bạn Trai Cho Rằng Tôi Là Đồ Lẳng Lơ Đê Tiện

Chương 34: Chương 34




Tôi biết bí mật em sống lại.

Trong cơn hoảng hốt Lạc Phàm nghe Chử Thiếu Phong nói vào bên tai mình như vậy, tưởng mình nghe lầm rồi, y hoang mang hỏi lại: “Anh vừa nói cái gì?”

Nhưng người phía trên lại ác liệt cười cười, dường như quyết tâm đem y làm đến khóc, dùng sức lăn qua lộn lại y. Hai người đều đã lâu không làm mấy hoạt động kịch liệt này, chờ đến lúc cao trào thì cổ họng Lạc Phàm cũng đã khản đặc, trước mặt là một vùng trắng xóa, đại não cũng theo đó trống rỗng.

Cơ thể y còn chưa hồi phục hoàn toàn, chịu không nổi loại vận động hài hòa kia, trực tiếp ngất xỉu. Giây phút ý thức tan rã, y nhớ đến câu Chử Thiếu Phong mới nói, tâm đột nhiên run một cái. Chử Thiếu Phong bên cạnh còn đang nói cái gì, y muốn cẩn thận nghe một chút, chính là lại mệt đến không mở được mắt.

Chử Thiếu Phong vỗ vỗ mặt Lạc Phàm, người kia không chịu tỉnh lại, rất là bất đắc dĩ. Hắn không nghĩ tới Lạc Phàm thế mà lại ngất xỉu, xoa xoa vuốt vuốt cơ thể gầy yếu trong ngực, hắn một trận đau lòng, vì sao dưỡng lâu như vậy mà người không mập lên được chút nào chứ?

Vốn còn rất nhiều lời muốn nói với y, hiện tại xem ra, aiz, chỉ có thể chờ người ta tỉnh lại trước đã.

Nghĩ, Chử Thiếu Phong cúi đầu hôn hôn lên trán Lạc Phàm, không đành lòng lại đánh thức y nữa.

Nhưng đúng lúc này, điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường đột nhiên đổ chuông. Hắn cau mày, xoay người xuống giường muốn tắt máy, lại nhìn thấy tên người gọi phía trên mà nhận điện.

“Alo“.

“Thiếu Phong.” Đầu kia điện thoại truyền đến âm thanh mỏi mệt của phụ nữ: “Ông nội con xảy ra chuyện, mau trở về“.

Người gọi là mẹ hắn.

Nghe Chử phu nhân nói xong, tay hắn trở nên cứng đờ, ngây ngẩn cả người.

Ông nội Chử Thiếu Phong là Chử gia gia chủ, cổ đông lớn nhất của tập đoàn Chử thị, năm nay đã ngoài chín mươi, tuy rằng không hề nhúng tay vào việc quản lý sản nghiệp Chử thị nhưng ở Chử gia vẫn là người có uy nhất.

Chử Thiếu Phong là thằng cháu được Chử lão gia tử cưng nhất, dù sao cũng là trưởng tôn từ chính thất, cũng bởi như thế, năm đó Chử Thiếu Phong nhất ý cô hành (tự làm theo ý mình) vì Lạc Phàm mà come out, Chử lão gia tử là người phản đối không kém gì Chử phu nhân. Nếu không phải bởi vì lão gia tử, Chử Thiếu Phong cũng sẽ không bị buộc đến mức bị Chử gia từ mặt.

Sau đó Chử Thiếu Phong quay lại Chử gia, lão gia tử cũng không nói gì nữa. Quyền thừa kế Chử thị lại trở về trong tay hắn.

Hiện giờ vật đổi sao dời, năm đó những chuyện oanh liệt hắn làm ra, thế nhưng đều trở thành chuyện từ đời trước. Sờ sờ khuôn mặt tái nhợt bên cạnh, Chử Thiếu Phong nói: “Lạc Phàm, chờ tôi trở lại“.

Nhanh chóng đặt vé máy bay, Chử Thiếu Phong rời đi ngay trong đêm.

Lúc đi hắn không quá yên tâm Lạc Phàm, vì vậy để trên bàn một tờ giấy: “Trong nhà có chút chuyện cần phải xử lý. Tôi sẽ mau chóng trở về“.

Hắn không sợ Lạc Phàm chạy trốn, xung quanh nhiều người trông coi như vậy, y không có khả năng biến mất.

Hắn còn rất nhiều chuyện, phải chính miệng nói với Lạc Phàm.

Cho nên, em nhất định phải chờ tôi trở lại.

Lạc Phàm ngủ một giấc thực sự trầm, khi tỉnh lại toàn thân đau nhức không thôi. Nhớ tới chuyện phát sinh đêm qua, y thần sắc mờ mịt, đại não còn không thanh tỉnh. Ngồi dậy, nhìn bên cạnh trống trơn, y ngẩn người. Chăn đệm chỗ đó sớm đã lạnh lẽo.

Hiển nhiên là rời đi đã lâu.

Là từ khi nào rời đi? Lạc Phàm nghĩ không ra. Y chỉ nhớ đêm qua y ngất đi, sau đó Chử Thiếu Phong nói với y cái gì, làm cái gì, y hoàn toàn không ấn tượng.

Điều duy nhất y nhớ rõ, là lời Chử Thiếu Phong nói trước khi y ngất xỉu.

Sống lại.

Lạc Phàm biến sắc, nghĩ tới nét mặt và ngữ khí khi Chử Thiếu Phong nói ra lời này, y không biết là đang nói giỡn hay nghiêm túc. Y có chút hoảng loạn, lời của Chử Thiếu Phong gợi lên trong lòng y một cơn sóng lớn.

Chẳng lẽ Chử Thiếu Phong thật sự biết y sống lại? Trong lòng lo lắng lại sợ hãi, Lạc Phàm cố tình phủ định loại suy đoán này. Chuyện này hoang đường như vậy, người khác sao có thể nghĩ đến cơ chứ?

Nhưng nếu Chử Thiếu Phong thật sự biết chuyện y sống lại, vậy chẳng phải hắn đã biết kiếp trước y chính là kẻ hại chết hắn?

Cơ thể kịch liệt run rẩy, Lạc Phàm đứng dậy xuống giường, mặc quần áo rồi đẩy cửa ra ngoài. Y chờ không được, một khắc cũng chờ không được. Y nhất định phải tìm Chử Thiếu Phong hỏi cho rõ ràng.

Câu nói kia rốt cuộc là có ý gì?

Theo cánh cửa đóng lại, tờ giấy đặt trên bàn bị gió thổi, rơi xuống một góc. Lạc Phàm không nhìn thấy tờ giấy, tự nhiên cũng không biết Chử Thiếu Phong đã đi trước.

Y tìm không thấy Chử Thiếu Phong, đứng trong biệt thự có chút cô quạnh. Gió lạnh thổi tới, nhiệt độ có chút giảm, tay chân y rét run, lạnh đến dường như trái tim cũng đã rơi xuống hầm băng.

Cuối cùng y vẫn là từ chỗ Ngô thẩm biết được Chử Thiếu Phong là rời đi trong đêm, cũng không nói là có chuyện gì, chỉ bảo hai ngày sau sẽ trở về. Lạc Phàm ngây ngốc gật đầu, quay lại trong phòng.

Chử Thiếu Phong không từ mà biệt.

Ngay sau ngày y thanh tỉnh.

Ôn nhu lưu luyến đêm qua, hết thảy dường như chỉ là một giấc mộng đẹp. Là trả thù sao? Lạc Phàm nghĩ, Chử Thiếu Phong đã biết y sống lại, tất nhiên cũng biết chuyện kiếp trước. Cho nên dùng cách này trả thù y sao?

Kỳ thật đâu cần như vậy? Lạc Phàm cười cười, lần này tỉnh lại y vốn không muốn cùng Chử Thiếu Phong tiếp tục dây dưa không rõ.

Rốt cuộc, y đã không còn là Lạc Phàm bình thường trước kia. Hiện tại, y là một kẻ điên tùy thời phát bệnh.

Nhìn người trong gương, gầy gò yếu ớt, sắc mặt tái nhợt đến không giống người. Người như vậy còn xứng đứng bên cạnh Chử Thiếu Phong sao?

Khi Lạc Bội Bội đi vào nhìn thấy Lạc Phàm đang đứng trước gương ngẩn người. Cô đi tới hỏi: “Ca, đang nghĩ cái gì vậy?”

Lạc Phàm nghe thấy tiếng em gái, vội nắm tay cô nói: “Bội Bội, chúng ta về nhà đi.”

Lạc Bội Bội sửng sốt, ngay sau đó cười cười, “Được, em đã sớm không muốn ở lại đây rồi.”

Đối với chuyện Chử Thiếu Phong đột nhiên rời đi, Lạc Bội Bội trong lòng cũng có điều oán trách. Nếu không phải chính mắt nhìn thấy Chử Thiếu Phong tự tay chăm sóc Lạc Phàm, bản thân cũng không ăn không ngủ, cô đại khái cũng sẽ nghĩ hắn lại rời bỏ Lạc Phàm.

Nhưng cô cũng không có ý định trước mặt Lạc Phàm nói đỡ cho Chử Thiếu Phong, cứ nghĩ đến bệnh của Lạc Phàm có hơn phân nửa nguyên nhân là từ Chử Thiếu Phong, cô liền có chút giận không thể nói. Cô đi đến bên cửa sổ, nhìn đám bảo tiêu canh giữ dưới lầu liền biết muốn ra khỏi đây không dễ như vậy. Vì vậy cô cũng không thèm thu thập hành lý, chỉ đơn giản dắt theo Lạc Phàm xuống lầu, ra vẻ muốn ra ngoài giải sầu mà thôi.

Kết quả quả nhiên bị ngăn cản.

Lạc Bôi Bội trừng mắt nhìn bảo tiêu kia: “Như thế nào? Anh em chúng tôi muốn ra ngoài dạo phố cũng không được hả?”

Bảo tiêu nói: “Chử tổng phân phó, trước khi ngài ấy trở về, Lạc tiên sinh không được đi đâu hết.”

Lạc Phàm còn chưa hoàn toàn khỏe lại, Chử Thiếu Phong lo lắng lúc không có ai ở đó Lạc Phàm ra ngoài xảy ra chuyện gì hắn không thể biết được. Để người khác đi theo hắn cũng không yên tâm, chi bằng dứt khoát nhốt người trong phòng, không đi đâu cả.

Chờ hắn trở về, Lạc Phàm muốn đi đâu hắn cũng theo hầu. Trời nam biển bắc không có chỗ nào hắn không tới được.

Đáng tiếc chút tâm tư này của hắn lại có người không cảm kích.

Lạc Bội Bội cả giận nói: “Cái gì hả! Ca ca tôi không phải phạm nhân. Các người thế này là giam giữ phi pháp, trói buộc tự do thân thể người ta!”

Cô giận dữ cãi nhau với bảo tiêu, nói gì cũng muốn đưa Lạc Phàm ra ngoài.

Đúng lúc này có một chiếc xe tiến vào, dừng trong sân. Người trên xe bước xuống nhìn trận thế ầm ĩ này, cười nói: “Lạc đại mỹ nữ, giận dữ gì vậy?”

Lạc Bội Bội nhìn lại, không nghĩ tới người đến là Triệu Duệ.

Đối với bằng hữu của Chử Thiếu Phong, cô cũng không thèm cho thêm cái liếc mắt.

Triệu Duệ nghe ngóng cũng đoán được đại khái. Gã đi đến bên cạnh Lạc Phàm, thấy khí sắc y so với ngày đó tốt hơn một ít, đặc biệt là đôi mắt, đã không còn vô thần như vậy mà còn có vẻ linh hoạt.

Gã cười cười, biết là bệnh tình Lạc Phàm nhất định có chuyển biến tốt đẹp, bằng không Lạc Bội Bội cũng sẽ không gây chuyện muốn dẫn người ra ngoài giải sầu.

Nghĩ ngày ấy Chử Thiếu Phong đối với Lạc Phàm mọi cách che chở, Triệu Duệ cảm thấy gã cần thiết phải lân la làm quen với Lạc Phàm. Vì thế gã nói với bảo tiêu kia: “Như vậy đi, hai người cũng không cần cãi nhau nữa. Người, tôi sẽ dẫn ra ngoài, người mà Triệu Duệ tôi dẫn đi, thế nào cũng sẽ đưa về nguyên vẹn. Chử Thiếu Phong có hỏi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Chuyện này......” Bảo tiêu có chút do dự.

“Sao hả? Lời của tôi cũng không tin được?”

Lời của Triệu Duệ ở Hải Thành này ít nhiều cũng có phân lượng. Bảo tiêu cảm thấy lại ngăn trở gì đó cũng có chút không ổn, chỉ đành lằng nhằng dặn dò nhất định phải mang người trở về. Triệu Duệ phất tay, đưa Lạc Phàm lên xe, sau đó nhấn ga, mang theo Lạc Phàm rời khỏi tòa biệt thự.

Lạc Bội Bội ngồi trên ghế phụ còn chưa hết cơn giận: “Chử Thiếu Phong tên kia coi ca ca tôi là cái gì?”

Triệu Duệ cười cười: “Coi thành vợ mà phục vụ, dù sao tôi chưa từng thấy qua hắn để bụng ai như vậy, cứ nhìn tâm tư phòng cướp này của hắn, hẳn là lo Lạc Phàm xảy ra chuyện mới vậy.”

Lạc Phàm ngồi ở ghế sau nghe gã nói vậy, ngẩn người.

Hiển nhiên y không cho rằng Chử Thiếu Phong không cho y ra khỏi cửa là sợ y xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Có lẽ Chử Thiếu Phong còn chưa hết hận, muốn giam cầm y, từ từ tra tấn đi.

Triệu Duệ lại hỏi: “Lạc Phàm, muốn đi chỗ nào giải sầu đây?”

Lạc Phàm nhìn Lạc Bội Bội, Lạc Bội Bội hiểu ý mà nói: “Trước tìm một chỗ ăn bữa cơm đi, đói chết mất.”

Giải sầu gì đó chỉ là lấy cớ, lát nữa lúc ăn cơm phải lựa lúc đem cái tên giám thị Triệu Duệ này cắt đuôi. Triệu Duệ sau khi nghe xong, vui vẻ nói: “Được nha, đưa hai người đi ăn ngon.”

Xe dừng lại trước một nhà hàng có tiếng chỗ này, ba người xuống xe, Triệu Duệ quen cửa quen nẻo dẫn đường, lên lầu hai, vốn là muốn đặt phòng riêng, Lạc Bội Bội lại nói muốn ngắm phong cảnh, chọn một vị trí cạnh cửa sổ mà ngồi.

Triệu Duệ nhìn ngoài cửa sổ ngựa xe như nước, thầm nghĩ phong cảnh này có cái gì đẹp?

Tùy tiện gọi vài món, huynh muội hai người ăn như thất thần, thầm nghĩ thừa dịp lát nữa Triệu Duệ đi WC thì trốn đi nên liều mạng mời rượu gã.

Triệu Duệ uống liền mấy chén sau, đang muốn trêu chọc hai câu, có người đã đi tới vỗ vỗ vai gã, “Triệu Duệ.”

Triệu Duệ quay đầu lại nhìn, thấy là Hứa Úy.

Lạc Phàm nghe thanh âm, cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, y ngẩn người, tầm mắt lại chuyển đến chiếc nhẫn Hứa Úy đen trên ngón tay.

Là thứ mà ngày đó sinh nhật Hứa Úy, Chử Thiếu Phong đưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.