Lạc Phàm chưa bao giờ nghĩ tới khả năng Chử Thiếu Phong cũng là người trọng sinh.
Vì vậy khi nghe hết thảy từ trong miệng hắn, y cả người phát ngốc. Trong lúc nhất thời, tất cả hồi ức về những chuyện xảy ra từ khi trọng sinh tới nay ào ào nảy lên trong lòng, tất cả những việc Chử Thiếu Phong làm đều đã có lời giải thích hợp lý.
Vì cái gì bảy năm trước Chử Thiếu Phong đột nhiên trở nên khác thường như vậy.....
Vì cái gì lạnh nhạt với y như vậy.....
Vì cái gì lại muốn chia tay.....
Tất cả nút thắt đều được tháo bỏ, nguyên nhân đơn giản chính là, Chử Thiếu Phong cũng trọng sinh. Hắn đã sớm biết những chuyện xấu xa y làm từ đời trước, hắn giống như khán giả bàng quan ngồi xem tên hề là y nhảy nhót, mà hắn cũng chính là đang trả thù y.....
“Thực xin lỗi...... Thiếu Phong, tha thứ cho em......” Một lần lại một lần, Lạc Phàm nhắc đi nhắc lại lời xin lỗi với Chử Thiếu Phong, y ngồi sụp xuống, co rúm tự ôm lấy bản thân mình, tất cả những gì xấu xí nhất của mình đã hoàn toàn bại lộ trước Chử Thiếu Phong, không còn cách nào che giấu.
Xấu hổ và tự trách đến mức y chỉ muốn chạy trốn.
Nhưng Chử Thiếu Phong lại không cho phép y né tránh, hắn gắt gao ôm y vào lòng, chầm chậm từng chữ nói với y: “Chuyện trong quá khứ, để nó triệt để qua đi. Lạc Phàm, cùng tôi bắt đầu lần nữa, được không?”
Không còn rối rắm chuyện kiếp trước cừu hận và phản bội, không còn nghĩ đến chuyện ai nợ ai, ai từng hại chết ai, ít nhất hiện tại họ đều còn sống, còn nhìn thấy nhau.
Lạc Phàm lại lẩm bẩm nói: “Không thể quay về......”
Nếu là bảy năm trước, thời điểm tất cả còn chưa có phát sinh, bọn họ còn có thể trở về, nhưng hiện tại, y là một kẻ điên, sao có thể coi như không có chuyện gì mà tiếp tục ở bên Chử Thiếu Phong?
“Em sẽ hại anh, hại chết anh.”
Từ khi trọng sinh tới nay, thứ mà y nhìn thấy nhiều nhất trong giấc mộng là hình ảnh Chử Thiếu Phong cả người đầy máu ngã trước mặt mình. Y thật sự sợ, sợ Chử Thiếu Phong sẽ bị y hại chết một lần nữa.
Chử Thiếu Phong trầm mặc, nhè nhẹ vỗ lưng Lạc Phàm. Hắn biết lúc này cảm xúc của y có chút kích động, rất cần chậm rãi trấn an. Mãi đến khi người trong lòng không còn run rẩy nữa, hắn mới lấy món đồ từ túi áo, cẩn thận đeo lên tay y.
Cảm giác được ngón tay chợt lạnh, Lạc Phàm nâng tay ngơ ngác nhìn.
Này không phải......
Y có chút kinh ngạc.
Chử Thiếu Phong cười cười, tươi cười như ánh mặt trời ấm áp sau giờ ngọ. Hắn vuốt ve bàn tay gầy gầy, ôn thanh nói: “Nhìn này, nhẫn đã trở lại, chúng ta cũng có thể trở về.”
Chiếc nhẫn này, Lạc Phàm cứ nghĩ Chử Thiếu Phong đã đưa cho Hứa Úy.
“Đưa cho Hứa Úy chỉ là giả, đây mới là của chúng ta.”
Nhẫn bạc dưới ánh nắng ngày đông lập lòe quang mang lóa mắt. Lạc Phàm một trận hoảng hốt, y dường như thấy lại một năm kia, Chử Thiếu Phong mười chín tuổi đưa nhẫn cho y, khuôn mặt vẫn lạnh lùng cất giấu nhiều khẩn trương cùng bất an.
Y ngẩn người, ngây ngốc tự hỏi, thật sự có thể trở lại như trước sao?
Chử Thiếu Phong thấy y không nói gì, cũng không ép y, chỉ cúi đầu hôn hôn khóe miệng y, nói: “Tôi không hối thúc em, em có thể từ từ suy nghĩ.”
Nhưng ngoài miệng nói là cho Lạc Phàm bình tĩnh suy xét, Chử Thiếu Phong lại dường như đang ăn vạ y, người đi chỗ nào là bám theo đến đó. Hắn cũng không hỏi Lạc Phàm suy xét đến thế nào, chỉ là đơn thuần muốn đặt người dưới mí mắt mình mà chăm sóc, một giây đồng hồ cũng không thể rời đi.
Lạc Phàm không cảm thấy phiền, nhưng Lạc Bội Bội có chút bất mãn.
Không nghĩ tới Lạc Phàm chỉ đi dự một buổi họp lớp, khi trở về lại kéo theo một cái đuôi. Cô lôi kéo Lạc Phàm, nhốt Chử Thiếu Phong ở ngoài cửa phòng khách sạn.
Cửa vừa đóng lại, cô bắt đầu xắn tay áo hỏi tội: “Sao lại thế này, thành thật nói rõ.”
Thành thật nói, đương nhiên sẽ không thành thật đến mức đem chuyện sống lại nói hết ra. Lạc Phàm đơn giản qua loa kể chuyện phát sinh lúc đó, có chút buồn ngủ nói: “Chính là như vậy, anh cũng không nghĩ tới anh ấy sẽ đến.”
Lạc Bội Bội trừng mắt nhìn, hiển nhiên cô còn nhớ rõ vừa mấy hôm trước Lạc Phàm đáp ứng mình chuyện gì.
“Ca, anh đã hứa với em, sẽ cùng Chử Thiếu Phong hoàn toàn kết thúc.”
“Ừ.” Lạc Phàm gật gật đầu, không có nói gì nữa.
Lạc Bội Bội cho rằng y đã đồng ý.
Có Lạc Bội Bội ở đó, Chử Thiếu Phong muốn tiếp cận Lạc Phàm liền có chút khó khăn, bất đắc dĩ hắn đành phải thuê một gian phòng ngay bên cạnh phòng của Lạc Phàm, để nhìn chằm chằm y không cho y chạy cái gì trốn nữa.
Tối đó, Lạc Phàm cùng Lạc Bội Bội xuống lầu ăn cơm, Chử Thiếu Phong cũng đi theo. Dọc theo đường đi triển khai các loại quấn lấy Lạc Phàm không bỏ, còn xấu xa lén lút làm các loại động tay động chân cho cả thế giới thấy.
Lạc Bội Bội hết sức tức giận.
Nhưng điều mà Lạc Bội Bội không nghĩ tới chính là, Chử Thiếu Phong thế nhưng sẽ mặt dày vô sỉ nửa đêm đi gõ cửa phòng Lạc Phàm. Một câu giới thiệu là phục vụ phòng khiến cho Lạc Phàm không cảnh giác mà mở cửa. Cửa vừa mở ra, người đã bị Chử Thiếu Phong ấn ở trên tường. Chử Thiếu Phong hôn y, bất mãn nói: “Dễ dàng như vậy đã mở cửa, không sợ là cướp sao?”
“Sợ cái gì?” Lạc Phàm thở hổn hển, nhướng mày nói: “Muốn tiền không có tiền, muốn sắc không có sắc.”
Chử Thiếu Phong cười cười, “Tôi đây để ánh mắt thấp xuống một chút, miễn cưỡng tính là có vài phần sắc.”
Nói, cửa phòng bị đóng lại, đèn cũng tắt. Chử Thiếu Phong kéo người lăn lên giường lớn mềm mại, động tác mềm nhẹ mà động tình. Chuyện tình đẹp nhất thế gian không gì hơn lưỡng tình tương duyệt, đây là bọn họ trải qua nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới có một lần thể xác và tinh thần phù hợp.
Hai người làm đến điên cuồng, dường như muốn đem toàn bộ nợ nần của bảy năm đòi hết trong đêm nay. Cuối cùng vẫn là bởi vì Lạc Phàm cầu xin tha thứ, Chử Thiếu Phong mới tính toán buông tha y. Xoa xoa cái eo già, Lạc Phàm nghĩ đến khi còn trẻ cũng thường cùng Chử Thiếu Phong chơi cả một đêm như vậy, không khỏi có chút mặt đỏ tai hồng.
Chử Thiếu Phong cắn cắn lỗ tai y nói: “Suy nghĩ cái gì?”
Lạc Phàm chớp chớp mắt, “Nghĩ rất nhiều chuyện trước đây.”
Nghe được lời này, tay Chử Thiếu Phong ôm trên người y siết chặt lại, kề sát tai y thấp giọng nói: “Chuyện qua rồi đừng nghĩ đến nữa.”
“Ừ.”
Lạc Phàm nghe lời nhắm mắt lại, mệt mỏi một đêm, cơ thể ủ rũ mềm oặt, ngủ một giấc tối tăm trời đất.
Chờ y tỉnh lại, nghênh đón là cơn giận của Lạc Bội Bội.
Buổi sáng Lạc Bội Bội đến gõ cửa, kết quả người mở cửa không phải ca ca thân yêu của cô mà là Chử Thiếu Phong. Cô sửng sốt một chút, không khó đoán ra tối hôm qua trong phòng này đã xảy ra chuyện gì.
Cô không trực tiếp đi vào đánh thức Lạc Phàm, ngược lại tự ngồi trong phòng mình chờ Lạc Phàm tỉnh lại.
Chờ chờ đến lúc y hoàn toàn thức giấc thì mặt trời đã lên cao, chuẩn bị xong liền gọi cô cùng ra ngoài ăn cơm.
Dọc đường đi, Lạc Bội Bội cứ rầu rĩ không vui, nhìn Lạc Phàm cùng Chử Thiếu Phong đi đằng trước, hành vi cử chỉ đã bớt đi rất nhiều xa cách so với ngày hôm qua, hai người lúc này nhìn qua thân mật cực kỳ.
Khi ăn cơm, Chử Thiếu Phong không ngừng gắp đồ ăn cho Lạc Phàm, khóe miệng không dứt tươi cười, ánh mắt dính lấy y một khắc không rời.
Bữa cơm này Lạc Bội Bội ăn không ngon miệng chút nào, Lạc Phàm nhìn ra cô không cao hứng, vì vậy khi trở về y liền tách khỏi Chử Thiếu Phong, ngồi xuống tâm sự với cô.
“Bội Bội, giận ca ca sao?”
Lạc Bội Bội tâm tình rất kém, “Anh đã đáp ứng em.”
“Sợ rằng anh phải nuốt lời rồi.” Lạc Phàm buông tiếng thở dài, y nhắm mắt lại, trong đầu phác họa ra hình ảnh Chử Thiếu Phong, hình ảnh niên thiếu ngày ấy và chững chạc hiện tại trùng khớp với nhau, y bất đắc dĩ cười cười: “Anh cùng Thiếu Phong dây dưa nhiều năm như vậy, đã sớm không có khả năng hoàn toàn tách ra.”
Đôi mắt Lạc Bội Bội phiếm hồng “Em biết, em sẽ không ngăn trở hai người, anh muốn làm gì thì cứ làm đi, em tôn trọng lựa chọn của anh, sau này anh muốn quyết định chuyện gì em cũng sẽ không quản.”
Lời này tất nhiên là giận lẫy mà nói ra.
Lạc Phàm còn muốn nói gì nữa, cô lại nói: “Anh đi ra ngoài đi, để em yên lặng một chút.”
Gật gật đầu, Lạc Phàm đứng dậy đi ra ngoài, nhẹ nhàng đóng lại cửa phòng.
Trở lại phòng mình, Chử Thiếu Phong thấy y tiến vào, lại gần xoa xoa eo y nói: “Còn đau không?”
“Còn.” Lạc Phàm có chút mệt, dựa vào vai hắn, động cũng không muốn động. Chử Thiếu Phong thấp giọng hỏi: “Em gái nhỏ có phải không đồng ý hay không?”
“Ừ.” Lạc Phàm lười biếng đáp “Cho anh nếm thử tư vị bị người nhà phản đối.”
Nghe vậy, Chử Thiếu Phong cười cười, “Nói cũng đúng.”
Không được người thân chúc phúc, đương nhiên sẽ không hoàn mỹ. Chử Thiếu Phong không khỏi nhớ tới kiếp trước, Chử gia làm mọi cách gây khó dễ cho Lạc Phàm, hiện tại, bức di chúc Chử lão gia tử để lại cũng khiến hắn lo lắng.
Hôm sau, Lạc Bội Bội sáng sớm đã rời đi, nhờ lễ tân khách sạn chuyển lời tới Lạc Phàm nói rằng cô có việc phải về Hải Thành trước. Lạc Phàm biết Lạc Bội Bội còn đang giận, cũng không nói thêm cái gì.
Y nhất định phải cho em gái thời gian, rồi dần dần cô cũng sẽ chấp nhận chuyện y và Chử Thiếu Phong bên nhau lần nữa.
Lạc Bội Bội đi rồi, Lạc Phàm tạm thời còn chưa muốn quay về Hải Thành. Lần này trở về, còn chưa đến thăm ông bà ngoại, nhân cơ hội này, dẫn Chử Thiếu Phong đến gặp luôn đi.
Chử Thiếu Phong nghe được, rất là cao hứng.
Trở về trấn nhỏ, Lạc Phàm mua pháo, cùng Chử Thiếu Phong đi viếng mộ. Đại bộ phận người dân ở đây khi qua đời sẽ được an táng tại một ngọn núi. Núi không cao, cỏ dại mọc thành cụm, Lạc Phàm đi đến trước hai ngôi mộ, dọn dẹp sạch sẽ cỏ mọc trước tấm bia, Chử Thiếu Phong cũng đi theo sau.
Dọn cỏ xong, Lạc Phàm đốt pháo. Trong tiếng pháo nổ râm ran, y nói: “Ông ngoại bà ngoại, người này là Chử Thiếu Phong, về sau hai người cũng nhớ phù hộ anh ấy nhé.”
Chử Thiếu Phong nghe xong cảm thấy buồn cười, “Không danh không phận, vì cái gì phải phù hộ tôi?”
Lạc Phàm lỗ tai hơi hơi đỏ hồng, trừng mắt nhìn Chử Thiếu Phong một cái, “Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”
Chử Thiếu Phong cười cười, kéo tay y nói: “Từ giờ cũng coi như người một nhà.”
Sau khi xuống núi, Lạc Phàm mang theo Chử Thiếu Phong về nhà ở quê. Y tính toán ở lại mấy ngày, chờ qua đông chí mới đi.
Chử Thiếu Phong trước khi tiến vào vẫn không nghĩ tới căn nhà lại nhỏ như vậy.
Nhỏ chỉ như căn phòng bé xíu năm đó hai người từng thuê sau khi tốt nghiệp.
Lạc Phàm dọn ghế cho hắn ngồi, hắn lại không chịu, đòi đi quanh nhà xem xét dấu vết năm ấy Lạc Phàm trưởng thành ở nơi này.
Lạc Phàm bất đắc dĩ nói: “Nhà từng được sửa chữa, làm sao còn dấu vết gì được.”
Chử Thiếu Phong có chút thất vọng, “Vậy ảnh chụp hẳn phải có đi?”
“Ảnh chụp?” Lạc Phàm lắc lắc đầu, “Nhà em nghèo như vậy, lấy đâu ra tiền chụp cái gì ảnh.”