Lạc Phàm cười khổ một tiếng, không ngờ động tĩnh quá lớn bị bọn bắt cóc phát hiện y đã tỉnh, liền đi qua ngoan độc đạp mạnh lên ngực y.
Lạc Phàm đau đến cuộn tròn thân thể, nhưng y không hề sợ hãi, ngược lại còn cảm thấy thực may mắn.
Không phải Chử Thiếu Phong, người bị bắt cóc không phải Chử Thiếu Phong, thật sự là quá tốt. Chỉ cần Chử Thiếu Phong có thể bình an, muốn y chịu chút đau đớn thì có là cái gì? Nếu y trọng sinh là để chết thay cho Chử Thiếu Phong, như vậy y nguyện ý.
“Mày cười cái gì?” Thấy Lạc Phàm tựa hồ là đang cười, tên bắt cóc trong lòng bừng bừng lửa giận, lại đi lên đạp mấy cước.
Một người khác ngăn lại gã: “Trước làm chính sự.”
Nói xong liền lấy di động bắt đầu bấm số, vừa bấm vừa cười thỏa mãn: “Chỉ cần Chử Thiếu Phong dám đến, cũng đừng mong sống mà ra ngoài.”
Lạc Phàm nghe thấy vội la lên: “Đừng uổng phí tâm cơ...... Chử Thiếu Phong và tôi đã chia tay lâu rồi...... Khụ khụ...... Anh ấy sẽ không tới......”
Bởi vì nói quá gấp, ngực kịch liệt đau đớn làm y ho khan không thôi, một cỗ tanh ngọt nảy lên cổ họng, khóe miệng chảy ra máu.
Tên bắt cóc bước đến quăng y một cái tát, ý bảo y im miệng lại.
Điện thoại vang vài hồi chuông thì có người bắt máy, là tiếng Chử Thiếu Phong. “Alo?”
Mấy ngày không gặp, Lạc Phàm nghe thanh âm của hắn, nhớ nhung không thôi.
Bọn bắt cóc trả lời: “Tiểu tình nhân của mày ở trong tay lão tử, không muốn nó mất cái tay cái chân thì mau tới kho hàng Hằng Nghiệp.”
Đầu kia điện thoại trầm mặc một lát, hỏi: “Cái nào tình nhân?” (xin lỗi, chỗ này tui không biên ra được câu hỏi cho chuẩn ý ảnh)
Lạc Phàm nghe xong, sắc mặt chỉ một thoáng trở nên tái nhợt. Lời này của Chử Thiếu Phong...... Có ý tứ gì?
Bọn bắt cóc hiển nhiên không dự đoán được Chử Thiếu Phong sẽ nói như vậy: “Chính là cái thằng họ Lạc!”
“Là cậu ta à.” Chử Thiếu Phong nghe vậy cười lạnh một tiếng, “Cứ để cậu ta chết đi.”
Ngày mùa hè nóng đến cực điểm còn nghe thấy tiếng ve râm ran. Bên trong kho hàng oi bức, vốn nên là mồ hôi đầy đầu Lạc Phàm giờ phút này lại chỉ cảm thấy toàn thân rét run.
Tiếng cười lạnh buốt của Chử Thiếu Phong làm lỗ tai y đau đớn, tuy rằng đã sớm làm tốt chuẩn bị sẽ chết thay cho Chử Thiếu Phong, nhưng khi chính tai nghe được hắn nói như vậy, trước mắt y chỉ còn một mảnh hắc ám, cả người rớt vào vực sâu vô tận.
Đây là trừng phạt giành cho y sao?
Trừng phạt y phản bội Chử Thiếu Phong, cho nên phải dùng một cách thức công bằng để trả lại y.
Vô số nắm tay đánh vào trên người y, Lạc Phàm lại không cảm giác được đau đớn. Ý thức của y dần dần biến mất, dường như về tới kiếp trước. Ở kho hàng tối tăm kia cũng có vô số nắm tay đánh về phía y, y lại không cảm giác được đau, có người đang bảo vệ y, là ai? Lạc Phàm hỗn hỗn độn độn trong đầu, chỉ có khuôn mặt mơ hồ của người nọ, thấy không rõ sờ không được, quen thuộc lại xa lạ.
Cuối cùng ý thức của y dừng lại ở bồn tắm đỏ máu, lúc ấy bên tai cũng là ầm ĩ như vậy. Y nghe thấy Chử Thiếu Phong nói với y: “Lạc Phàm...... Tôi hận em......”
Hận đi hận đi.
Nếu sống lại là vì trả nợ cho Chử Thiếu Phong, như vậy y nguyện ý.
......
Bảy năm sau.
Chung cư cao cấp ở trung tâm Hải Thành, người đàn ông ngồi ở trên sô pha nhìn TV, điều khiển từ xa trên tay bị y nhấn loạn, hết kênh nọ tới kênh kia.
Cô gái đang bận rộn trong bếp chạy ra nói: “Ca, anh chuyển kênh TV như vậy sẽ hỏng đó.”
Người kia lại giống như không nghe thấy, như cũ không ngừng chuyển kênh. Cô gái không thể nhịn được nữa, đi qua giật điều khiển từ xa, TV liền ngừng lại ở một đài.
Cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: “Ca, mau tới ăn cơm, TV tối nay lại xem.”
“Bội Bội.” Người đàn ông, cũng chính là Lạc Phàm, chậm rãi mở miệng nói: “Em chắn của anh rồi.”
“Dạ?” Lạc Bội Bội sửng sốt, liền hướng bên cạnh dịch dịch tránh ra, từ TV phía sau truyền ra thanh âm ngọt ngào của nữ MC.
“Hôm qua, CEO của tập đoàn Chử thị Chử Thiếu Phong tham dự họp báo điện ảnh XX, cũng tuyên bố chính thức thành lập Giải Trí Sở Phong......”
Lạc Bội Bội nghe xong, cả người sững sờ. Cô quay đầu lại nhìn TV, chỉ thấy người trên màn hình tây trang giày da, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, trên khuôn mặt tuấn mỹ treo tươi cười nhàn nhạt, đứng ở chỗ đó không thua kém gì minh tinh màn bạc.
Trong mắt cô có một tia bất mãn, tiến lên phía trước muốn tắt TV, Lạc Phàm lại gọi cô: “Bội Bội, em làm gì vậy?”
Lạc Bội Bội dỗ dành: “Ca, hắn có cái gì đẹp! Chúng ta không thèm nhìn, ngoan.”
Lạc Phàm không chịu, đi lên đẩy ra Lạc Bội Bội, không cho cô tắt TV, khiến Lạc Bội Bội tức giận đến dậm chân, “Được được, anh muốn xem Chử Thiếu Phong thì cứ xem đi, em mặc kệ!”
Dứt lời, cô thật sự không để ý Lạc Phàm, tự ra phòng khách ăn cơm. Lạc Phàm cũng không có quan tâm Lạc Bội Bội rời đi, chỉ là dùng đôi mắt si ngốc mà nhìn Chử Thiếu Phong trong TV.
Bảy năm không gặp, y chỉ có thể dùng phương thức như vậy an ủi nhớ nhung trong lòng.
Năm đó bị bắt cóc, y cho rằng chính mình sẽ chết, nhưng khi tỉnh lại phát hiện chính mình nằm ở bệnh viện, cảnh sát lại đây cùng y làm ghi chép. Không quá mấy ngày tin tức liền ngập tràn các mặt báo, tập đoàn Vinh Chính bởi vì có quan hệ với hắc đạo bị tra rõ, lão tổng Vinh Chính bị bắt giam.
Người có thể uy hiếp đến sinh mệnh Chử Thiếu Phong đã không còn, đến tận đây, trong lòngLạc Phàm rốt cục yên tâm.
Ra viện, y liền không có lại da mặt dày đi tìm Chử Thiếu Phong, chuyện này qua đi, y cũng nghĩ thông suốt, nếu Chử Thiếu Phong đã không yêu y, như vậy mình y quấn lấy cũng không có ý nghĩa...... Chỉ cần Chử Thiếu Phong có thể ở nơi y nhìn thấy được bình bình an an mà sống, vậy là đủ.
Y trở về quê, một mình chiếu cố ông bà tuổi đã cao. Ba năm sau, hai vị lão nhân gia lần lượt ly thế, Lạc Phàm cả người chưa gượng dậy nổi, khi ý chí tinh thần sa sút, muội muội Lạc Bội Bội đã trở lại.
Lạc Bội Bội không thi đậu đại học, sau khi tốt nghiệp cao trung bởi vì lớn lên xinh đẹp liền dứt khoát bước vào giới giải trí, lăn lộn mấy năm cũng coi như có chút danh tiếng. Nguyện vọng lớn nhất đời này của Lạc Bội Bội chính là kiếm thật nhiều tiền để người nhà có thể sống thoải mái, chỉ tiếc tiền kiếm tới rồi người nhà lại không còn.
Sau đó hai anh em cùng đi Hải Thành, Lạc Bội Bội mua phòng ở trung tâm thành phố, còn đưa mẹ tới trung tâm điều dưỡng tốt nhất Hải Thành, mời chuyên gia chăm sóc. Lạc Phàm từ đó dứt khoát làm người đại diện của Lạc Bội Bội, hỗ trợ xử lý công việc trong nghiệp diễn cũng như sinh hoạt cá nhân của cô.
Thời điểm công việc nhàn nhã, Lạc Phàm sẽ tới nói chuyện với mẹ ở viện điều dưỡng. Trải qua trị liệu chuyên nghiệp, Lạc mẫu tinh thần tốt lên rất nhiều, nhìn thấy Lạc Phàm còn cười với y, không loạn đánh người.
Lạc Phàm trong lòng đột nhiên cảm thấy như vậy cũng khá tốt.
Chử Thiếu Phong có cuộc sống của hắn, mà y cũng có cho mình một lối đi.
Tin tức phát xong, thân ảnh Chử Thiếu Phong không còn xuất hiện trên TV, Lạc Phàm trong lòng có chút cô đơn. Y đi đến phòng khách, thấy Lạc Bội Bội một người ăn đến vui vẻ, liền ngồi xuống bên cạnh: “Ăn cơm cũng không gọi anh.”
Lạc Bội Bội lẩm bẩm: “Cũng không biết là ai, nhìn đàn ông nhìn đến cơm cũng không ăn.”
Lạc Phàm ho khan, biểu tình bất đắc dĩ.
Lạc Bội Bội liếc mắt một cái, lại nói: “Ngày mai tổ làm phim mới của em gặp mặt, tuần này anh còn muốn đi gặp bác sĩ Hà, không cần tới đoàn phim, để Chu Sâm đi với em là được“.
Ăn cơm xong, bởi vì mai còn có chuyến bay, Lạc Bội Bội sớm trở về phòng ngủ.
Lạc Phàm nằm ở trên giường, lật xem kịch bản chọn cho Lạc Bội Bội. Mí mắt nặng nề mà díp lại, Lạc Phàm rũ đầu, một chữ cũng không đọc vào. Vừa nhắm mắt, trong đầu toàn là hình ảnh Chử Thiếu Phong, làm cho y tâm phiền ý loạn.
Bảy năm, Chử Thiếu Phong trong trí nhớ đã thành thục hơn quá khứ rất nhiều, mà Chử Thiếu Phong ở tuổi này, kiếp trước Lạc Phàm không được gặp qua.
Y gặp Chử Thiếu Phong, từng có tuổi mười bảy mười tám niên thiếu thanh xuân, từng có tuổi hai mươi lăm suy sút uể oải, lại thiếu tuổi ba mươi thành thục ổn trọng.
Chử Thiếu Phong như vậy làm Lạc Phàm cảm thấy xa lạ, chính là lại không khỏi may mắn, hắn còn sống.
Buông kịch bản, tầm mắt Lạc Phàm dừng ở đồng hồ trên tay trái. Y gỡ xuống đồng hồ, nâng nâng tay, nhìn miệng vết thương quen thuộc lại dữ tợn.
Năm ấy, thân nhân lần lượt ly thế, Lạc Phàm chịu không nổi đả kích, cả ngày đần độn, tinh thần cũng không ổn định. Đoạn thời gian kia y cũng phân không rõ chính mình đang sống ở nơi nào, là kiếp trước Chử Thiếu Phong đã chết, vẫn là kiếp này Chử Thiếu Phong còn sống?
Nếu Chử Thiếu Phong không có chết, vậy thì vì cái gì hắn không ở bên mình?
Thời gian quay lại, hết thảy đều thay đổi rồi lại giống như không có gì đổi thay. Ngày đó Lạc Phàm cùng kiếp trước giống nhau, nằm ở bồn tắm, cầm lấy dao nhỏ sắc bén cắt cổ tay của chính mình.
Trước khi mất đi ý thức, Lạc Phàm rất muốn biết, nếu đời này như vậy kết thúc, y sẽ đi đến nơi nào? Là lại quay lại? Vẫn là...... Nhưng mà vấn đề này đến cuối cùng y cũng không biết đáp án.
Lạc Bội Bội trở về đúng lúc, ngay trong đêm đưa người đến bệnh viện làm cấp cứu.
Tới Hải Thành, Lạc Bội Bội liền tìm cho Lạc Phàm một bác sĩ tâm lý, tên là Hà Thịnh Dương, tuy rằng tuổi còn trẻ, cũng đã là cái tên có tiếng ở Hải Thành.
Thời điểm Lạc Phàm đến phòng khám, Hà Thịnh Dương đang bận rộn, y theo thói quen tìm cái ghế ngồi xuống. Bên tai là âm nhạc du dương nhẹ nhàng, Lạc Phàm nghe đến muốn ngủ, cũng không biết đợi bao lâu, cửa văn phòng Hà Thịnh Dương cuối cùng cũng mở ra.
Lạc Phàm khó khăn mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, lười biếng đứng dậy, đang muốn bước đến chỗ bác sĩ Hà, lại trong nháy mắt xoay người mà sững sờ ở chỗ đó.
Đơn giản là trước mặt y xuất hiện một thân ảnh quen thuộc. Người nọ nghiêng thân, cúi đầu cùng Hà Thịnh Dương nói chuyện, ý cười hiện lên trên khóe môi, sống mũi cao thẳng phác hoạ ra một góc nghiêng hoàn mỹ.
Lạc Phàm dụi dụi mắt, có chút do dự, người xuất hiện trước mắt là ảo ảnh do ngày nhớ đêm mong, hay là chân thật tồn tại. Đến tận khi y nghe thấy thanh âm trầm thấp dễ nghe mới xác định đây là thật sự.
Trong lòng kinh hoàng, giữa trán đổ mồ hôi, thời khắc người nọ xoay người lại, Lạc Phàm vội vàng ngồi xuống, kéo mũ che kín mặt. Mãi đến khi xác định người nọ đi rồi y mới cẩn thận ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng đang rời đi, trong ánh mắt tràn đầy tham luyến.
Ngay cả Hà Thịnh Dương vỗ vai y, y cũng hoàn toàn không có phản ứng.
“Cậu đang nhìn cái gì vậy?”
“A?” Lạc Phàm phục hồi tinh thần lại, thần sắc hoảng loạn, “Bác sĩ Hà, tôi tới tái khám.”
Hà Thịnh Dương thấy y dáng vẻ khẩn trương, hơi hơi nhíu nhíu mày. Anh ta mang theo Lạc Phàm vào buồng khám, ôn nhu nói: “Hít sâu, trước thả lỏng.”