Trước kia Lạc Phàm luôn hi vọng thời gian quay lại, hiện giờ thời gian thật sự quay lại, nhưng mọi thứ giữa bọn họ rốt cuộc không thể trở về như trước. Tất cả đều bị bao bọc bởi dối trá, ôn nhu là giả, tình yêu là giả, cho nên rốt cuộc cái gì mới là thật?
Lạc Phàm nhìn vào mắt Chử Thiếu Phong, ý đồ có thể từ trong ánh mắt lạnh nhạt vô tình kia nhìn ra chút gì, nhưng dù có gì cũng chỉ là chút gợn sóng bất kinh. Y nhắm mắt lại, vô lực nói: “Vì cái gì muốn làm như vậy?”
“Tôi làm cái gì không cần giải thích với cậu đi.” Chử Thiếu Phong khóe môi khẽ nhếch, tươi cười châm chọc. Hắn từng bước một đến gần Lạc Phàm, thần sắc mang theo một chút tức giận, sau đó một tay đẩy Lạc Phàm về phía bức tường đằng sau, cúi người nói vào tai y: “Nhưng thật ra là cậu, còn chưa có giải thích chuyện hôm nay.”
Lạc Phàm thân mình run lên, nghi hoặc hỏi lại: “Tôi phải giải thích cái gì?”
Chử Thiếu Phong giơ tay vỗ vỗ khuôn mặt lạnh ngắt của Lạc Phàm, âm trầm cười cười: “Xem ra những thứ tôi nói với cậu, cậu đã quên không còn một mảnh.”
Lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve trên da thịt, thô ráp cảm giác nháy mắt gợi lên ký ức về vô số đêm nùng tình mật ý. Lạc Phàm hô hấp cứng lại, duỗi tay muốn đẩy ra Chử Thiếu Phong, kết quả lại bị Chử Thiếu Phong trở tay chế trụ, đem người giam cầm trong lòng ngực.
“Không dạy dỗ cậu một chút, cậu hẳn là không nhớ được phải ngoan ngoãn nghe lời.”
Dứt lời, Chử Thiếu Phong kéo Lạc Phàm lên xe đang chờ trước cửa, mệnh lệnh tài xế lái đến khách sạn năm sao gần đó nhất.
Tới khách sạn, nhận phòng, Chử Thiếu Phong đem Lạc Phàm ném đến trên giường, kéo xuống cà vạt, thô bạo trói chặt tay Lạc Phàm, đem hai tay y đẩy lên quá đầu, thân mình theo đó bao phủ xuống. Cảm thụ được người dưới thân rùng mình, động tác của Chử Thiếu Phong lại không có chút nào ôn nhu đáng nói.
Một trận mưa rền gió dữ đánh úp lại, Lạc Phàm cảm thấy chính mình tựa như đang chìm nổi trong biển sâu hắc ám, vĩnh viễn nhìn không thấy ánh sáng. Trước mặt y Chử Thiếu Phong giống một con dã thú bị vây nhốt, ở trên người y phát ra tiếng gầm nhẹ nặng nề đầy áp lực. Giữa cơn hoảng hốt, y dường như từ người phía trên thấy được thống khổ cùng bi thương, là cái gì làm hắn khó chịu như vậy?
Còn chưa chờ y suy nghĩ cẩn thận, đau đớn từ dưới thân truyền đến đem y lôi trở lại hiện thực. Mồ hôi lạnh chảy ròng, Lạc Phàm cắn răng thừa nhận, thậm chí hận không thể cứ như vậy ngất đi. Nhưng càng thống khổ đại não y lại càng thanh tỉnh, y có thể tinh tường nghe thấy Chử Thiếu Phong thở dốc, nghe thấy Chử Thiếu Phong nói với y: “Về sau không cho phép gặp lại Trần Gia Dự, có nghe thấy không?”
Lạc Phàm gật gật đầu, lại căn bản không rõ Chử Thiếu Phong vì cái gì phải để ý Trần Gia Dự như vậy.
Phát tiết qua đi, Chử Thiếu Phong đem Lạc Phàm ôm vào trong ngực, nặng nề ngủ. Trong đêm đen, Lạc Phàm chậm rãi mở mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn bên cạnh, khóe mắt có chút chua xót.
Tư thế Chử Thiếu Phong ôm y lúc này làm y cảm thấy thực không thoải mái. Hai người thân mình dán đến thật chặt, chặt đến mức Lạc Phàm cảm thấy không thở nổi. Mà đôi tay đặt ngang hông y kia, cũng là chiếm hữu dục mười phần. Lạc Phàm nhíu nhíu mày, muốn đem đôi tay kia dời đi, lại bị đối phương ôm càng chặt chẽ.
Lạc Phàm thật sự không biết Chử Thiếu Phong nghĩ gì, một bên hận y một bên lại cùng y vẫn duy trì loại quan hệ thân mật nhất, không cảm thấy ghê tởm sao? Rõ ràng giờ khắc này hai người ở gần đến mức có thể nghe thấy từng nhịp tim của nhau, nhưng Lạc Phàm lại như thế nào cũng đoán không ra tâm tư Chử Thiếu Phong.
Càng nghĩ càng cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn loạn, Lạc Phàm trợn tròn mắt, ngủ không yên. Y nhớ rõ chính mình mấy năm trước cũng là như thế này, thường thường cứ như vậy đếm thời gian cho đến hừng đông, còn tưởng rằng chút bệnh mất ngủ này đã tốt hơn, nhưng lúc này bị Chử Thiếu Phong lăn lộn đến hơn nửa đêm, y lại vô pháp an tâm đi vào giấc ngủ.
Cứ như vậy một đêm không ngủ, Lạc Phàm mắt đã mỏi mệt. Nhìn đến Chử Thiếu Phong có dấu hiệu muốn tỉnh lại, y mới nhắm mắt, giả bộ chính mình còn đang ngủ say. Chử Thiếu Phong quả nhiên không nhận thấy được khác thường, xuống giường mặc tốt quần áo, hướng Lạc Phàm nhìn một chút, sau đó xoay người rời đi.
Nghe tiếng cửa phòng bị đóng lại, Lạc Phàm lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Y ngồi dậy, toàn thân đau nhức vô cùng. Tối hôm qua Chử Thiếu Phong động tác bá đạo, chỉ có chiếm hữu không có trấn an, Lạc Phàm chỉ là hồi tưởng một chút, hai cái đùi còn đang run lên cầm cập.
Y xuống giường, nhặt lên quần áo bị ném đầy đất, chầm chậm thay ra. Vừa mới mặc xong xuôi, cửa liền truyền đến âm thanh của phục vụ khách sạn. Lạc Phàm đi mở cửa, thế nhưng thấy người đó đưa một ít bữa sáng lại đây, cũng nói: “Chử tiên sinh dặn dò ngài phải ăn hết bữa sáng mới được đi.”
Lạc Phàm hơi hơi sửng sốt, nhìn về phía bữa sáng kiểu Trung Quốc nóng hầm hập trên bàn một chút, trong lòng mạc danh có cỗ ấm áp chảy qua. Dù biết rõ này đó quan tâm đều là giả, nhưng lừa mình dối người ai sẽ không đâu?
Ở trên đường trở về, Lạc Phàm nhận được tin nhắn từ Trần Gia Dự, nội dung chính là hôm nào lại gặp mặt. Nghĩ đến trừng phạt tối hôm qua, Lạc Phàm không chút suy nghĩ liền cự tuyệt. Trần Gia Dự lại nói: “Có phải Chử Thiếu Phong lại ghen hay không?”
Ngón tay nhấn màn hình của Lạc Phàm run run, giống như đã muốn biết cái gì, lại không dám khẳng định: “Chỉ giáo cho?”
Cách hồi lâu, Trần Gia Dự mới trả lời: “Bởi vì năm đó tôi mời cậu đi xem phim sau đó chúng ta đi uống rượu, cậu uống say, trên đường đưa cậu trở về tôi có trộm hôn cậu, bị Chử Thiếu Phong thấy, hắn ghen liền đập tôi một trận.”
Ngắn ngủn mấy chục chữ, lại khiến Lạc Phàm cả kinh đến cầm di động không chắc, di động rớt xuống đùi cũng không phát hiện. Tin nhắn tiếp theo của Trần Gia Dự cũng rất nhanh đuổi tới, cảm nhận được trên đùi truyền đến chấn động, y cầm lên, trong khoảnh khắc nhìn đến biểu tượng tin nhắn lại đột nhiên không có dũng khí mở ra xem.
“Nói chuyện này cho cậu, không bị dọa đến đi? Kỳ thật vốn dĩ cũng không tính nói ra, nhưng những lời này nghẹn ở trong lòng nghẹn mười mấy năm, có thể nói ra cũng là một loại giải thoát.”
“Lạc Phàm, tôi thích cậu.”
“Cao trung lúc ấy liền thích cậu, chỉ là khi đó quá ngu đần, nhìn cậu cả ngày vây quanh Chử Thiếu Phong lại muốn gây chuyện với cậu, làm cậu hết hy vọng với Chử Thiếu Phong. Sau đấy cậu thật sự không để ý tới tôi, tôi mới phát hiện nguyên lai đã thích cậu.”
“Lần đó đi tìm cậu, vốn là muốn cùng cậu thổ lộ, kết quả bị Chử Thiếu Phong nhìn thấy. Hắn cho tôi một quyền kia cũng làm cho tôi hoàn toàn thanh tỉnh. Nói thực ra, thấy cậu cùng Chử Thiếu Phong nhiều năm như vậy còn không có tách ra, tôi liền biết tôi là hoàn toàn không có cơ hội, quá khứ không thể nào, hiện tại càng thêm không có khả năng, đúng không?”
Tin nhắn một cái một cái ting ting liên hồi, Lạc Phàm tim đập loạn lên. Nhìn hết một lần y liền đem chúng hoàn toàn xóa bỏ, sau đó đem số của Trần Gia Dự kéo vào sổ đen. Y thở sâu, nhắm mắt lại, muốn đem hết thảy vừa rồi làm như chưa từng thấy.
Nhưng những lời Trần Gia Dự nói lại quanh quẩn trong đầu y, nghĩ đến hành vi khác thường đêm qua của Chử Thiếu Phong, hết thảy tựa hồ đều trở nên hợp lý. Là ghen sao? Bởi vì Trần Gia Dự xuất hiện mà nổi giận?
Cho nên mới ở bệnh viện đem danh thiếp xé nát, cảnh cáo y không cho phép cùng Trần Gia Dự gặp mặt. Cho nên khi ở nhà thuỷ tạ nhìn thấy Trần Gia Dự, ở trước mặt người ta bày ra bộ dáng yêu nhau sâu đậm như trong quá khứ. Cho nên mới tức giận mà đem y cột vào trên giường, nói đây là trừng phạt tội không nghe lời.
Lạc Phàm không dám lại nghĩ thêm nữa.
Y sợ đây là lại một lần tự mình đa tình. Mỗi lần mang chút hy vọng đối với Chử Thiếu Phong, hiện thực liền sẽ hung hăng dạy y làm người. Nhưng dù vậy, chỉ cần tưởng tượng đã có khả năng này, mỏi mệt đêm qua liền phảng phất trở thành hư không. Khóe miệng ngậm ý cười, Lạc Phàm tâm tình mạc danh có chút tốt lên.
Sau khi trở về, y lại cùng ngày thường giống nhau, làm tốt cơm chiều chờ Chử Thiếu Phong trở về.
Y nghĩ, có lẽ y nên cho chính mình một chút tin tưởng, có lẽ địa vị của y ở trong lòng Chử Thiếu Phong không có không xong như vậy, có lẽ giữa y cùng Chử Thiếu Phong còn có khả năng. Chuyện quá khứ, giải thích rõ ràng rồi, Chử Thiếu Phong sẽ tha thứ cho y, đúng không?
Thời gian giống như lại về tới trước đây, về tới khi y cùng Chử Thiếu Phong yêu đương lúc ấy. Y tạm thời quên hết những hồi ức thống khổ đó, chỉ toàn tâm toàn ý mà chờ Chử Thiếu Phong trở về, chờ tình yêu của bọn họ có thể một lần nữa mọc rễ nẩy mầm.
Một bàn tay chống lên trán, Lạc Phàm thiếu chút nữa đã ngủ gục. Thức ăn trên bàn đều đã lạnh, y một miếng cũng không ăn. Nhìn thời gian, đã đến rạng sáng, Lạc Phàm đứng dậy đem đồ ăn nguội lạnh thu thập hảo, lại ngồi trở lại trên sô pha tiếp tục chờ Chử Thiếu Phong trở về.
Y an ủi chính mình, không có gì, Chử Thiếu Phong chỉ là công tác bận quá, cho nên mới không về.
Y ôm gối đầu, muốn ngủ lại không dám ngủ. Y sợ chờ đến lúc Chử Thiếu Phong trở lại, y ngủ mất rồi thì làm sao bây giờ? Y còn muốn cùng Chử Thiếu Phong nói rõ ràng sự tình năm đó, vạn nhất ngủ mất, đợi không được Chử Thiếu Phong thì làm sao bây giờ?
Y muốn nói cho hắn, đời này y không có nhận một ngàn vạn của Chử phu nhân, y biết chính mình làm sai, y chỉ muốn cùng hắn một lần nữa bắt đầu.
Nhưng mà chờ đến lúc ánh mặt trời đầu tiên rọi vào phòng, Chử Thiếu Phong cũng không trở về. Hai đêm không hề chợp mắt, Lạc Phàm cả người có chút phát ngốc. Y nhìn Ngô thẩm đúng giờ lại đây làm cơm sáng, chất phác hỏi: “Thẩm có thấy Chử Thiếu Phong không?”
Ngô thẩm ngẩn người: “Không phát hiện thiếu gia đã tới a.”
“Nga.” Lạc Phàm gật gật đầu, đứng dậy, vựng vựng hồ hồ đi lên lầu. Lúc lên cầu thang còn té ngã một cái, đầu gối rách một đường, miệng vết thương thấm máu. Ngô thẩm vội vàng chạy đến nâng y dậy, Lạc Phàm lại đẩy tay bà ra, trở về phòng, đóng cửa lại.
Đầu gối truyền đến đau đớn, y một chút cũng không thèm để ý. Vô lực ngã vào trên giường, mi mắt nặng nề muốn ngủ, chính là ngủ không được. Cho dù thân thể mệt đến không ngủ không được, nhưng suy nghĩ tán loạn trong đầu lại làm y vô pháp ngủ say. Y ngồi dậy, bực bội dùng tay gãi gãi tóc, muốn có gì đó giúp giảm bớt mỏi mệt.
Nhìn về phía dao nhỏ trang trí trên bàn sách cách đó không xa, đã không nhớ rõ là khi nào đặt ở chỗ đó, y chậm rãi đi xuống giường, đến bên cạnh bàn, run rẩy đưa tay đem dao nhỏ cầm lấy, trong ánh mắt lộ ra một cỗ khát vọng mà chính mình không nhận thấy được.