Sau Khi Trọng Sinh, Bạn Trai Cho Rằng Tôi Là Đồ Lẳng Lơ Đê Tiện

Chương 1: Chương 1: Trọng sinh




Mặc cho nước nóng dâng lên, Lạc Phàm tùy ý thả lòng thân thể đang chìm xuống, nước tràn vào mũi, vào họng, vào lỗ tai, y nhắm mắt lại, đôi tay vô lực buông thõng, từ chỗ cổ tay kia chảy ra máu tươi, vô thanh vô tức mà nhiễm hồng nước trong bồn tắm.....

Nước thật nóng, nhưng Lạc Phàm lại cảm thấy thật lạnh. Lạnh quá, hàn ý thẩm thấu từ da thịt đến khắp xương cốt. Y loáng thoáng nghe bên tai rất nhiều thanh âm ồn ào.

Kho hàng tối tăm, còi xe cảnh sát văng vẳng, người nọ mình đầy thương tích ngã vào ngực y.

Nước mắt theo khuôn mặt tái nhợt hòa vào trong nước, y nghe người nọ đang gọi tên của y.

Lạc Phàm, Lạc Phàm.....

Một tiếng lại một tiếng, ôn nhu lưu luyến, lại căm thù đến tận xương tủy.

.....

Lần nữa mở mắt là đồng hồ báo thức gọi tỉnh y. Lạc Phàm trừng lớn đôi mắt, trán đổ mồ hôi lạnh, y phì phò thở từng hơi, vẫn chưa phục hồi được tinh thần.

Người bên cạnh còn ngủ đến mơ hồ, lại theo thói quen kéo y ôm vào ngực, nhẹ giọng trấn an: “Sao vậy, lại gặp ác mộng sao?”

Lạc Phàm thân mình cứng đờ, tay chân lạnh ngắt.

Người nọ nhíu nhíu mày, nắm tay y đặt bên miệng thổi khí: “Ngày nóng thế này, tay thế nào mà lạnh thành như vậy?”

Lạc Phàm hít sâu một hơi, sau khi thấy rõ khuôn mặt quen thuộc bên cạnh, y đưa tay gắt gao mà ôm vòng lấy người nọ. Hiện đang là tháng tám nóng bức, trong phòng chỉ có một cái quạt Đài Loan vang lên kẽo kẹt. Vốn nên là buổi sáng sớm bị nung nóng tới phát điên, nhưng đối với Lạc Phàm mà nói, ấm áp trên người Chử Thiếu Phong là cứu rỗi lớn nhất của y.

Nhìn Lạc Phàm dính người trong lòng ngực, Chử Thiếu Phong bất đắc dĩ cười cười, giơ tay vỗ vỗ mông y, sủng nịch nói: “Rời giường, tiểu heo lười.”

Chử Thiếu Phong lúc này còn phải tới công ty hỗ trợ, Lạc Phàm biết đây là thời điểm hắn mới vừa gây dựng sự nghiệp, mọi việc đều vất vả, tuy là cuối tuần, lại cũng không được thanh nhàn. Vì thế y liền ngoan ngoãn buông lỏng tay, để Chử Thiếu Phong rời giường rửa mặt.

Y cũng xuống giường tới phòng bếp hâm nóng ly sữa bò, luộc quả trứng gà, sau đó nhét vào tay Chử Thiếu Phong, dặn hắn nhất định phải ăn xong mới được đi. Chử Thiếu Phong một bên ăn, một bên nói: “Mấy ngày nay hơi bận, buổi tối em cũng đừng chờ tôi”

Lạc Phàm cười cười, lại không trả lời.

Sau khi Chử Thiếu Phong ra khỏi cửa, cả căn nhà an tĩnh hẳn đi. Nắng sớm không phải rất gắt, từng tia từng tia xuyên thấu qua cửa sổ, rọi vào phòng. Thân ảnh Lạc Phàm bị ánh nắng kéo ra thật dài, dường như thời gian cũng bị đọng lại.

Tay y mê luyến mà mơn trớn cái ly Chử Thiếu Phong vừa dùng uống sữa bò, trên mặt là biểu tình thỏa mãn chưa bao giờ có.

Y đã trở lại.

Y trở lại thời điểm Chử Thiếu Phong còn sống.

Đêm đó, y cắt cổ tay tự sát trong bồn tắm, khi tỉnh lại lại phát hiện thời gian về tới ba năm trước đây, thời điểm y cùng Chử Thiếu Phong còn bên nhau.

Chính vào năm này, Chử Thiếu Phong vì Lạc Phàm mà come out với người nhà, bị Chử gia đơn phương tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ. Chử đại thiếu gia từ nhỏ cẩm y ngọc thực, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cái gọi là “quẫn bách“. Hai người đều vừa tốt nghiệp Đại học không lâu, trên người không có gì giá trị. Thấy tình hình này, Lạc Phàm liền cùng Chử Thiếu Phong thương lượng chuyển khỏi chung cư đang thuê, đổi tới một căn nhà tương đối tiện nghi.

Trong phòng không có điều hòa, mùa hè vừa tới liền nóng như cái lồng hấp.

Chử Thiếu Phong trước nay sống trong nhung lụa, khi vừa chuyển đến nơi này có một thời gian rất lâu không thể thích ứng. Buổi tối hắn thường bị nóng đến tỉnh, sau đó mất ngủ suốt một đêm, sáng hôm sau trên khuôn mặt anh tuấn liền có đôi mắt gấu trúc, Lạc Phàm nhìn đến vừa thấy buồn cười lại vừa thấy đau lòng.

Sau tốt nghiệp, Chử Thiếu Phong cùng bằng hữu hùn vốn mở công ty, còn đang ở giai đoạn khởi đầu, việc gì cũng phải tự tay làm lấy, bởi vậy Chử Thiếu Phong bận tối mày tối mặt, mỗi ngày đi sớm về trễ, khi trở về đều mang theo một thân mỏi mệt.

Lạc Phàm vào ban đêm luôn vì hắn mà để lại một ánh đèn. Chử Thiếu Phong không trở về, y liền ngủ không được.

Mãi đến khi bên cạnh có người nằm xuống, cảm giác được hô hấp quen thuộc của người nọ, y mới có thể nhắm mắt ngủ ngon.

Mỗi đêm khuya tĩnh lặng, Chử Thiếu Phong bị nóng mà tỉnh liền sẽ ôm Lạc Phàm chiếm tiện nghi. Rõ ràng đã nóng đến đầy người là mồ hôi lại còn thế nào cũng phải hai người ôm vào một khối mới bằng lòng bỏ qua. Ván giường gỗ trong đêm tối bị làm cho kẽo kẹt vang.

Lạc Phàm luôn là bị hắn gợi lên tình dục, nhưng đầu sỏ gây tội sau khi lăn lộn chốc lát liền đè trên người người ta mà hô hô ngủ làm cho Lạc Phàm dở khóc dở cười, lại bất giác có chút chua xót.

Ngẫm lại y cùng Chử Thiếu Phong quen biết đã bảy năm, từ cao trung đến đại học, Chử Thiếu Phong trong trí nhớ luôn là khí phách hăng hái thỏa thuê đắc ý, đã khi nào mỏi mệt vất vả như vậy? Đường đường Chử gia đại thiếu gia, vốn nên tiếp tục loại sinh hoạt kê cao gối mà ngủ, lại vì y......

Lạc Phàm ánh mắt tối lại.

Vì y, đáng giá sao?

Ngày đó, Chử phu nhân tới gặp y, cho y tấm chi phiếu một ngàn vạn.

Từ khi tiếp nhận một ngàn vạn kia, Lạc Phàm liền biết, giữa y cùng Chử Thiếu Phong, xong rồi. Y đến nay còn nhớ rõ ánh mắt khinh miệt, ngữ khí trào phúng kia của Chử phu nhân, y nghe thấy bà nói: “Lạc Phàm, cậu cùng con trai ta ở bên nhau, còn không phải vì tiền sao? Một ngàn vạn này đủ cho cậu tiêu, cũng thuận tiện trị bệnh điên của cậu.”

Bệnh điên.

Mẹ Lạc Phàm là một bệnh nhân tâm thần, mấy năm trước còn có thời điểm thanh tỉnh, mấy năm nay bệnh tình tăng thêm, ngay cả Lạc Phàm cũng nhận không ra. Cha Lạc Phàm từ lúc y còn nhỏ đã ly gia, từ đó đến nay không có tin tức.

Lạc Phàm là được ông ngoại bà ngoại nuôi lớn, trong nhà trừ ông ngoại bà ngoại còn có một muội muội.

Hai lão nhân gia dựa vào đồng lương hưu (*) và nhặt phế phẩm nuôi Lạc Phàm cùng muội muội đi học, bởi vậy Lạc Phàm so với ai khác đều rõ ràng tầm quan trọng của tiền.

(*) QT ghi là “ăn thấp bảo”, tui không biết tiếng Trung mà gg Hán Việt không ra nên đành chém gió, bạn nào biết sửa giùm tui nha!

Y cần tiền, mẹ y cần số tiền này để chữa bệnh, mà công ty Chử Thiếu Phong cũng cần số tiền này để vượt qua khó khăn. Cho nên, y lựa chọn rời đi Chử Thiếu Phong.

Ngày chia tay đó, Chử Thiếu Phong thân cao mét tám giữa đường cái túm tay y, không cho y đi. Người qua đường xung quanh thấy cảnh hai đại nam nhân tranh chấp, tưởng xảy ra cãi nhau, vội vàng trốn xa.

Lạc Phàm chưa bao giờ biết mình có thể nhẫn tâm như vậy, y từng chút từng chút mà gỡ ra tay Chử Thiếu Phong, ánh mắt như thể đang nhìn một người xa lạ.

Y không hề biết, chính ở cái xoay người này, thế nhưng sẽ đánh mất Chử Thiếu Phong vĩnh viễn.

Khi gặp lại, Chử Thiếu Phong ngã trong kho hàng tăm tối, hô hấp mỏng manh, khóe miệng thấm máu, trên người đầy những vết thương đáng sợ. Lạc Phàm ôm người vào ngực, không thể tin được người trước mặt này lại chính là Chử Thiếu Phong vĩnh viễn khí phách hăng hái.

Dưới ánh đèn vàng vọt của kho hàng chỉ có vài ánh sao thưa thớt cùng nhau chiếu rọi.

Trên người Lạc Phàm dính máu, y cũng không quan tâm, chỉ một câu lại một câu gọi tên Chử Thiếu Phong, cho tới tận khi Chử Thiếu Phong trong ngực y nuốt một ngụm khí.

Y nghe thấy Chử Thiếu Phong nói với y: “Lạc Phàm.....Tôi hận em.....”

Đúng vậy, là nên hận y. Y vì tiền mà lựa chọn rời đi Chử Thiếu Phong, cho nên trời cao khiến y vĩnh viễn mất đi người trong lòng ngực. Đây là trừng phạt dành cho y sao?

Lạc Phàm từ trước đến nay chưa từng nghĩ mình có khả năng di truyền bệnh tâm thần của mẹ mình, nhưng vào thời khắc này, y cảm thấy y điên rồi.

Màu đỏ chói mắt làm y mất đi lý trí.

Đã nhớ không rõ là bao nhiêu năm, một năm, hai năm? Hoặc là mới chỉ một, hai ngày. Lạc Phàm bần thần mà nằm trong bồn tắm, cầm lấy con dao gọt hoa quả sắc bén bên cạnh cứa vào cổ tay mình.

Hôm nay là ngày giỗ Chử Thiếu Phong.

.....

Thế nhưng, cái chết trong tưởng tượng còn chưa đến, khi Lạc Phàm lần nữa tỉnh lại, thời gian đã về tới ba năm trước đây. Y nhìn gương mặt trẻ tuổi tràn đầy phấn chấn trong gương, lại nhìn lịch bàn, rốt cuộc tin rằng chính mình đã sống lại.

Y không có chết, Chử Thiếu Phong cũng không chết.

Ý thức được điều này, dép còn chưa xỏ, Lạc Phàm chạy vội ra khỏi phòng ngủ, ôm lấy Chử Thiếu Phong còn đang đánh răng rửa mặt trong phòng tắm mà khóc lớn một hồi.

Chử Thiếu Phong miệng đầy bọt, cả người bị Lạc Phàm khóc đến không biết làm sao.

Ai cũng không biết, thời gian quay trở lại, đến cùng là tốt hay xấu.

Nhưng Lạc Phàm biết, y sẽ không bao giờ làm ra sự tình cô phụ Chử Thiếu Phong lần nữa.

***

Sau khi Chử Thiếu Phong ra ngoài, Lạc Phàm trở lại phòng ngủ, mở khóa ngăn kéo phía dưới tủ quần áo, từ bên trong rút ra một quyển sách, giữa những trang sách giấu một tấm chi phiếu. Đó chính là tấm chi phiếu một ngàn vạn mà Chử phu nhân đã cho y.

Trong lòng Lạc Phàm buông tiếng thở dài, đối với chuyện trọng sinh này, điều duy nhất khiến y không hài lòng chính là thời điểm sống lại thế nhưng đã là sau khi “y” nhận chi phiếu của Chử phu nhân vài ngày.

Cầm củ khoai lang nóng trong tay, Lạc Phàm đi ra cửa.

Tới hội sở đã hẹn trước với Chử phu nhân, Lạc Phàm đi sau phục vụ sinh tiến vào ghế lô. Trong nháy mắt mở ra cánh cửa, nhìn thấy gương mặt đầy khắc nghiệt hiện ra trước mắt, Lạc Phàm chậm lại bước chân, rất rất nhiều hồi ức kiếp trước ào ào nảy lên.

Chử gia gây khó dễ, Chử phu nhân khinh thường, Chử Thiếu Phong vì hắn mà cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, cùng với sau khi Chử Thiếu Phong chết, Chử phu nhân trên mặt y quăng một cái tát.....

Lạc Phàm hô hấp cứng lại, đầu cũng theo đó ẩn ẩn đau, lại có chút sợ hãi bước vào.

“Tới rồi thì vào đi“. Bên trong ghế lô truyền tới thanh âm của Chử phu nhân.

Lạc Phàm cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, chậm rãi đi vào.

Chử phu nhân đang vuốt ve ấm trà, thấy Lạc Phàm tiến vào chỉ hơi hơi gật đầu một cái. Hiển nhiên là bởi vì Lạc Phàm đã đáp ứng rời đi con trai bà, Chử phu nhân hôm nay thái độ tốt rất nhiều.

Lạc Phàm lại không nghĩ ở chỗ này trì hoãn quá nhiều thời gian, sau khi ngồi xuống, y móc ra tấm chi phiếu kia đưa cho Chử phu nhân.

Chử phu nhân nhướng mày, “Đây là có ý tứ gì?”

“Con thay đổi chủ ý.” Lạc Phàm sắc mặt bình tĩnh, nhưng nắm tay nắm chặt lại bại lộ sự khẩn trương. Mặc dù sống lại một lần, đối mặt với mẹ của Chử Thiếu Phong, y như cũ vẫn không có đủ tự tin.

“Cậu nói cái gì?!” Chử phu nhân hiển nhiên không nghĩ tới Lạc Phàm sẽ lật lọng, sắc mặt bà biến đổi, ẩn ẩn phẫn nộ. “Lạc Phàm, cậu nhưng đừng có không biết xấu hổ! Cuối cùng nháo đến mất cả người lẫn tiền!” (xin lỗi, câu này tui thực sự không hiểu)

Lạc Phàm lại nói: “Dù là như thế, con cũng sẽ không rời đi Chử Thiếu Phong.”

Chử phu nhân lạnh lùng cười, “Làm bộ làm tịch, cậu còn không phải là ngại ít tiền? Một ngàn vạn còn không thỏa mãn không được cậu, ăn uống thật đủ nhiều.”

Lạc Phàm nghe vậy, không để bụng mà cười khẽ, “Bá mẫu, ngài hẳn là biết, đối với kẻ hèn này, Chử Thiếu Phong có thể so một ngàn vạn đáng giá hơn nhiều.”

“Cậu!” Chử phu nhân tức giận đến đứng dậy, chỉ vào y mắng: “Đồ đê tiện này! Cậu cho rằng bám con trai ta không buông, ta liền thực sự không có biện pháp?”

Lạc Phàm lắc lắc đầu, chỉ đứng dậy: “Tiền trả lại ngài, con đi trước.”

Chử phu nhân ở phía sau hô: “Cậu đứng lại đó cho ta!”

Lạc Phàm bước chân dừng một chút, dường như là nhớ tới cái gì, lại quay đầu lại nói: “Bá mẫu, tập đoàn Vinh Chính đầu năm nay bị Chử thị đoạt đất phía thành tây, bọn họ là sẽ không dễ dàng bỏ qua, ngài tốt nhất lưu ý một chút.”

“Cậu...... Cậu nói cái gì?” Chử phu nhân sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.