Sau Khi Trọng Sinh Bị Đối Thủ Một Mất Một Còn Mua Về Nhà

Chương 7: Chương 7: Bí mật




“Cuối hành lang gấp khúc người kia ngẩng đầu.”

“Là ai?” Bạch Thạch Nham vội hỏi, lại ở trong ánh mắt Liễu Trọng Minh nhìn thấy được đáp án, hít một hơi khí lạnh: “Là tiểu quái vật kia?!”

Cũng chỉ có như vậy, mới có thể giải thích thông suốt, Trọng Minh vì cái gì đột nhiên sẽ nghĩ tới đến xem.

“Ta không thấy rõ diện mạo, chỉ thấy rõ ràng cặp mắt kia, là âm dương yêu đồng, không có sai.”

Liễu Trọng Minh nhấp miệng, cười một chút: “Không cần khẩn trương, có lẽ chỉ là ta ban ngày đột nhiên thấy, ấn tượng quá sâu, buổi tối liền mơ thấy mà thôi.”

“Trọng Minh, hôm nào lại đi nam lộ thiền viện nhìn xem đi.” Bạch Thạch Nham thần sắc nghiêm túc: “Nhất định phải đi!”

“Ngươi yên tâm, ta sẽ tự chăm sóc tốt cho mình,“ Liễu Trọng Minh cười chụp vai y: “Thạch Nham, ngươi so với ta còn lớn hơn vài tuổi, làm sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy.”

“Trọng Minh!” Bạch Thạch Nham kêu một tiếng, một bụng lời nói lại không biết nên nói câu nào, sau một lúc lâu mới hỏi: “Trọng Minh, qua sinh thần năm nay, ngươi cũng mười tám, sau này thật sự không tính toán nhập sĩ?” (Làm quan)

“Cha ta cũng hỏi qua ta, ta nói ta chỉ muốn làm người làm ăn, kiếm tiền, đếm bạc, không muốn trộn lẫn vào trong vũng nước đục.”

“Cữu cữu nói như thế nào?”

“Cha ta nói cũng tốt, nhìn ý tứ hắn, cũng hoàn toàn không nguyện ý ta trộn lẫn vào trong triều,“ Liễu Trọng Minh nhìn ánh mắt thất vọng của hảo bằng hữu, cười cười: Kêu dượng cũng đừng đem hy vọng đặt ở trên người ta. Trăng tròn rồi sẽ khuyết, có một số thứ không thể tham lam quá nhiều.”

Thấy hắn tính rời đi, Bạch Thạch Nham theo sau vài bước, lạnh giọng hỏi: “Ngươi nói ngươi không muốn trộn lẫn nước trên con đường làm quan, ngươi ở cái vị trí này, làm sao có thể biết người khác sẽ không đến gây chuyện với ngươi? Liền nhịn? Chuyện của ca ca ngươi thì sao? Liền như vậy buông xuống?”

Liễu Trọng Minh không có xoay người, chỉ khi nghe được hai chữ “Ca ca”, dừng lại bước chân, sau đó lại không lên tiếng rời đi.

**********

Hết thảy những gì phát sinh bên ngoài, đều cùng Khúc Trầm Chu không hề quan hệ. Lần này Đỗ Quyền có lẽ là tức giận đến tàn nhẫn, cũng không cho người nâng hắn trở về, chính là để hắn ở phòng chất củi nằm liền ba bốn ngày.

Mùa xuân nhiệt độ còn rất thấp, ban đêm lạnh đến vô pháp đi vào giấc ngủ, hắn chỉ có thể cố gắng chống đỡ khoanh chân ngồi dậy, chậm rãi hô hấp thổ nạp. (Hít thở)

Bộ tâm pháp thổ nạp này là Trọng Minh học từ Bạch tướng quân dạy cho hắn, nếu không có dựa vào năm này tháng nọ điều tức, còn tính chịu được lăn lộn, chỉ sợ cũng vô pháp chịu được bốn tháng khổ hình trong ám lao.

Trước mắt Đỗ Quyền khắt khe cũng không quan trọng, điều quan trọng nhất trước mắt Khúc Trầm Chu, là như thế nào vượt qua cửa ải Phan công công kia.

Ngày đó hắn không quan tâm mà chạy lên trên đường đi, không ít người thấy được, khó tránh khỏi có chuyện người khắp nơi hỏi thăm. Hiện giờ một nửa người ở kinh thành đều nghe nói, hài tử ngày xưa sụp mi thuận mắt dùng bói bằng xương đập vào mặt Phan công công.

Phan Hách người này vốn là vô cùng để ý mặt mũi, chuyện này quả thực là đem da mặt hắn kéo xuống ném trên mặt đất dẫm đạp.

Sự tình nháo đến thật sự khó coi.

Đỗ Quyền ngày thường còn ỷ vào kết bạn với một ít quan viên, vẫn duy trì tư thái cao quý rụt rè, hiện giờ vào phủ Phan công công, cũng không thể không ăn nói khép nép lại.

Hắn đứng ở một bên nhìn Phan công công không nhanh không chậm mà đọc sách, đã đứng mấy cái canh giờ, hắn một cử động nhỏ cũng không dám, còn phải thỉnh thoảng bồi Phan công công nói chuyện phiếm, trong lòng đã sớm nôn nóng đến hận không thể giết người.

Ở ngoài cửa, Khúc Trầm Chu cũng đã quỳ mấy canh giờ.

Miệng vết thương trước ngực sau lưng dưới tác dụng của thuốc trị thương bắt đầu khép miệng lại đóng vảy, lại ngứa lại đau, cát sỏi dưới đầu gối như là chui vào trong xương cốt, ma sát huyết nhục.

Quỳ thời gian lâu lắm, trong đầu từng đợt ngất đi.

Ánh mắt hắn buông xuống, hình cái bóng chính mình trên mặt đất thật lâu, toàn bộ thân thể trở nên không giống như của mình, rốt cuộc lung lay một chút, rồi huỵch một tiếng ngã xuống đất.

Người hai bên vội vàng kéo hắn lên quỳ trở lại, nhưng người trong phòng đã nghe thấy động tĩnh bên này.

Phan Hách lúc này mới buông xuống cuốn sách đã nhìn hồi lâu, như là mới chú ý tới bên ngoài có người: “U, ngươi nhìn xem ta, lúc này mới thấy đỗ chưởng quầy mang theo người lại đây.”

“Phan công công bận rộn,“ Đỗ Quyền cong eo cười: “Ta hôm nay dẫn hắn tới nhận lỗi với ngài, hắn từ nhỏ có chút ngốc, lớn lên lại thỉnh thoảng nổi cơn điên, thời điểm không có việc gì thì còn ổn, thời điểm phát bệnh cái gì cũng không biết, không có ý muốn mạo phạm ngài, ta đã hung hăng đánh hắn một trận. Miễn là ngài có thể bớt giận, đối hắn muốn giết muốn xẻo đều có thể.”

“Bất quá một cái tiện nô, ta so đo cái gì?” Khuôn mặt béo trắng của Phan Hách hiện lên vẻ hiền lành tươi cười: “Đỗ chưởng quầy làm ăn rất tốt, ta nghe nói Hưng Hoa trên đường náo nhiệt, vừa nhìn đã biết ba tòa lâu của chưởng quầy a.”

Đỗ Quyền trong lòng lộp bộp một tiếng, bồi cười nói: “Phan công công quá khen, bất quá là kiếm chút tiền sinh hoạt mà thôi.”

Hắn ở phương diện tiền bạc tương đối căng, vừa nghe lời này của Phan Hách liền biết, đối phương là muốn từ nơi này của hắn chia một bát canh —— không nghĩ tới còn có người vô sỉ như vậy, này rõ ràng là mượn cơ hội sinh sự, một kẻ hèn tiện nô chọc họa, còn trông cậy vào hắn dùng phần lợi nhuận ba lầu tới đổi, nghĩ cũng không cần nghĩ.

“Tiền sinh hoạt?” Phan Hách ha hả cười.

“Đúng vậy, ngài xem trong ngoài nhiều miệng như vậy, đều chỉa vào ta ăn cơm,“ đối phương không nói rõ, Đỗ Quyền cũng giả ngu: “Ngài đại nhân đại lượng, đừng cùng tiểu hài tử so đo.”

“So đo? Hiện giờ trong thành thượng vàng hạ cám*, đỗ chưởng quầy là không nghe được đang nói cái gì?”

*Thượng vàng hạ cám: Nghĩa đen: Ở trên thì là vàng, ở dưới thì là cám, vàng là thứ giá trị cao và được coi trọng, còn cám thì là thứ tầm thường. Ở đây ý chỉ đủ mọi loại người, từ người cao quý cho tới người tầm thường.

“Phải phải, ta không phải là đem người mang đến bồi tội với ngài?” Đỗ Quyền vội vàng quay ra ngoài cửa quát: “Cút lại đây!”

Người trong viện vội dẫn theo Khúc Trầm Chu lại đây, ấn quỳ gối ngoài ngạch cửa.

Nhìn tiểu hài tử quỳ gối cách đó không xa, Phan Hách không lại vội vã nhắc tới việc chia chác.

Bởi vì Hoàng Thượng yêu thích, nên những người bói toán đoán mệnh trải rộng khắp thiên hạ, tất cả mọi người trong lòng biết rõ ràng, những chuyện này bất quá là chút khôi hài lừa tiền chơi đùa vui vẻ.

Đi Kỳ Thịnh Lâu cũng bất quá là có người lấy lòng hắn, thỉnh hắn đi qua kiếm cái thú vui.

Hắn tuổi tác cũng không nhỏ, người thông thường ở tuổi này đối với quỷ thần vừa nói đều có chút kính sợ, đặc biệt là đôi mắt kia quỷ dị, làm người nhìn cảm giác như không thoải mái, thậm chí nhìn lâu sẽ có cảm giác sởn tóc gáy.

Không biết sao, hắn cư nhiên có chút khẩn trương.

“Đỗ Quyền, hắn có mang theo đồ chơi đến sao?”

Đỗ Quyền sửng sốt một chút, mới phản ứng lại “Đồ chơi” chính là bói bằng xương, vội gật đầu: “Mang đến! Ngài yên tâm, đừng thấy hắn giống như là người câm, lời đều đúng! Nếu không có Quái Ngôn, cũng chúc mừng công công ngày ngày hoà thuận vui vẻ, vô tai vô nạn.”

Lời tuy nói như vậy, nhưng hắn quá rõ số lần bói toán trong những năm này, thật sự khẩn trương.

Không nghĩ tới, Khúc Trầm Chu càng là đem một lòng nhắc tới cổ họng.

Hắn có một bí mật.

Hắn có một bí mật chỉ có một mình mình biết đến.

Từ năm chín tuổi, biết chính mình không thể bỏ trốn cũng không có chổ nào để đi, sau đó hắn liền từ từ bắt đầu phản kháng trong im lặng.

Quẻ Cát (Tốt) xuất hiện số lần cực nhỏ, quẻ Hung (Xấu) sẽ chọc giận khách nhân, không tránh được hắn sẽ chịu một trận đòn, rất nhiều lúc, là người tới không có thăng trầm gì lớn, đọc không ra Quái Ngôn.

Sau khi chủ nhân đã bắt đầu quen thói quen bói toán của hắn, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà tiếp thu việc hắn lần lượt trầm mặc ít lời lắc đầu.

Đỗ Quyền chỉ thấy hắn không còn linh khí giống khi còn nhỏ, bói không ra quẻ, lại không biết hắn lắc đầu trừ bỏ bao gồm không biết, còn bao gồm không chịu đáp.

Không chỉ không muốn làm cây rụng tiền của Đỗ Quyền, còn có...... Cho dù tính hắn không hiểu chuyện, nhưng cũng biết có một số việc nói ra chỉ sợ sẽ rước lấy đại họa.

Dưới những túi da ra vẻ đạo mạo đó là những toan tính xấu xa, những thủ đoạn người khác không nhìn thấy.

Cứ như vậy, trời xui đất khiến mà hắn bình an không có việc gì mà sống đến mười bốn tuổi, cho đến khi bói cho Phan Hách một quẻ.

Nhưng thủ đoạn nhỏ này, gạt được người một lòng ham muốn tiền tài như Đỗ Quyền, lại không thể gạt được người như Phan Hách.

Một lần Phan Hách hỏi câu cuối cùng “Này lắc đầu là không biết hay là không muốn nói?”, chờ đợi hắn sẽ là vạn kiếp bất phục.

Đỗ Quyền không biết hắn suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ thúc giục: “Trầm Chu, thất thần làm gì! Bói toán!”

Khúc Trầm Chu siết chặt bói bằng xương trong tay, trầm mặc nhìn hai chân bên trong ngạch cửa, sau đó chậm rãi giương mắt, thấy được Phan Hách.

Quái Ngôn cũng cùng đời trước bất đồng.

Hắn nhớ rõ khi đó vị Phan công công này mặt mày hồng hào, có tài có vận, Quái Ngôn là 'Nam hạ có kim, vòng hành Lạc thành'.

Nhưng lúc này đây —— Kình ba khởi xử, bàng liễu ấm. (Nguyên văn: 鲸波起处,傍柳荫。Ta cũng không hiểu nha.)

Quái Ngôn của hắn chắc chắn không sai, chỉ là muốn biết trong Quái Ngôn đến tột cùng đang nói cái gì, cũng chỉ có thể lấy sự suy đoán hữu hạn của hắn, cho nên liền tính là khi còn nhỏ bói toán, cũng chỉ nói chứ không hiểu.

Huống chi, đối mặt Phan Hách, vô luận như thế nào cũng không thể đem Quái Ngôn nói ra.

Bị ánh mắt trầm mặt này nhìn đến Phan Hách cảm thấy lạnh cả người, hắn cũng không phải lần đầu tiên đi tới chổ đoán mệnh nghe nhạc a, thế nhưng cũng có cảm giác không được tự nhiên như vậy.

Mấy tháng trước, hắn có được cơ hội, cùng người thầu một thuyền hàng hóa, nghĩ muốn kiếm một chút. Gần đây đúng là gần tới ngày trở về, hắn vẫn luôn chờ tin tức.

Vì đơn hàng này, hắn mấy ngày nay gặp không ít “Bán tiên”*, nghe được không ít lời hay, xem như cho chính mình tìm cái an ủi. (Bán tiên là nữa tiên nữa người: ở đây ý muốn nói tới mấy người bói toán á.)

Hiện giờ cư nhiên lại có một tiểu hài tử trầm mặt, lo lắng đề phòng.

“Trầm Chu!” Đỗ Quyền sau một lúc lâu không có nghe được thanh âm, không khỏi giận dữ, một chân đá tới: “Bị câm rồi? Có kết quả hay không? Nói chuyện!”

Một cú đá này cư nhiên thất bại.

Khúc Trầm Chu bỗng nhiên nghiêng người tránh thoát, giống như không muốn sống nhảy dựng lên, hung hăng mà đem bói bằng xương đập vào mặt Phan Hách.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.