Phó Kim Tiêu ngồi ở chính giữa, anh không trả lời ngay lập tức mà cầm lấy tư liệu về Giản Tinh Tuế.
Lưu Sảng ở cạnh nói: “Chúng ta tóm tắt lại một chút. Đầu tiên là mục đích của đứa nhỏ này, cậu ta tới đây không phải vì biểu diễn, mà là vì tiền.”
Thầy Lý cũng đồng ý: “Hơn nữa, thực lực ca hát của cậu ấy cũng không đặc biệt, chỉ có cách biểu đạt cảm xúc khá tốt, đáng chú ý. Nhưng anh cũng phải xem thí sinh trước bị chấm cấp F, thực lực của cậu ta không tệ, mà lý do bị cấp F còn không phải là không có vũ đạo sao.”
Lưu Sảng gật đầu: “Tôi thấy không thể cho B được. Cậu ta cũng không nhảy, chắc cũng chỉ F thôi.”
Đồ Nhã nhíu mày, cô nói: “Tôi thấy không thể tập trung vào nhược điểm của thí sinh như vậy được.”
Mọi người lại không thể thống nhất ý kiến.
Đây cũng là một trường hợp hiếm lạ từ lúc [Tinh Quang] phát sóng tới nay, khi mà nhóm đạo sư lại xuất hiện ý kiến bất đồng nhiều như vậy.
Mọi người lại đem chú ý dừng ở Phó Kim Tiêu.
Đồ Nhã tò mò: “Thầy Phó cảm thấy như nào?”
Phó Kim Tiêu buông tư liệu trong tay. Anh là người không thích nói chuyện trong nhóm này, nhưng khi anh mở miệng, tất cả mọi người sẽ dừng lại lắng nghe. Chỉ thấy anh hơi nhướn mày, chậm rì rì nói: “Nếu nói mục đích của cậu ta không thuần, vậy những người khác thì sao?”
Lưu Sảng nói:“Những người khác đều là tình yêu nhiệt huyết với sân khấu, vì có thể ra mắt...”
“Nếu nhiệt tình với sân khấu như thế, sao không trực tiếp đi nhảy ở quảng trường” Phó Kim Tiêu cong môi: “Tới [Tinh Quang] làm gì?”
Không thể nói là tất cả, nhưng hầu hết ước mọi người cũng là để trở thành người nổi tiếng, vì kiếm nhiều tiền, vì được nhiều người biết tới, vì có thể trở thành ngôi sao sáng trên sân khấu.
“Huống hồ...” Phó Kim Tiêu kéo dài âm cuối, nâng mí mắt nhìn thoáng qua cậu nhóc đang bất an đứng trên sân khấu: “Dù cậu ấy có mục đích lên sân khấu có hay không nghiêm túc, nhưng thái độ trình diễn vừa rồi không thành vấn đề.”
Nói nói, thái độ của Phó ảnh đế đã bày ra hết.
Đồ Nhã không tự giác mà tươi cười, được Phó Kim Tiêu ủng hộ giống như có một tòa nhà lớn làm chỗ dựa, bất giác cô cảm thấy sống lưng thẳng lên: “Tôi cũng thấy vậy. Cậu ấy hát rất cảm động. Tôi thấy cậu ta là người có tài, nếu xét vào bậc F hay đánh trượt thì rất đáng tiếc. Hơn nữa, tôi nghĩ rằng càng về sau cậu ấy có thể làm được càng tốt.”
Lưu Sảng thở dài: “Vậy ý mấy người là..?”
Vài người vô tình cố ý mà xem Phó Kim Tiêu. Một đám người có địa vị dù cao dù thấp ở đây đều đang đợi anh trả lời.
Giản Tinh Tuế trên sân khấu cũng đợi đến tan nát cõi lòng. Không chỉ cậu, các thí sinh chưa biểu diễn đang chờ trên ghế cũng thấp tha thấp thỏm. Bọn họ xì xào:
“Rồi cuối cùng là bậc gì đấy?”
“B đi, chắc là B thôi”
“Tôi nghĩ là F”
“Nếu hát như vậy mà chỉ được F thì chết em rồi.”
“Trời mé, khẩn trương vờ nờ.”
Mọi người thảo luận vô cùng sôi nổi, ngay cả bạn cùng phòng của Giản Tinh Tuế - Ôn Sanh Ca cũng tiến gần Thẩm Tinh Thần, thì thầm: “Anh Thần, anh nghĩ sẽ là bậc nào vậy?”
Thẩm Tinh Thần cái khác không nói, nhưng giao tình của nhà Thẩm và nhà Phó rất sâu. Có một lần, mẹ của Thẩm Tinh Thần còn trêu, nếu lại có em út sẽ gả cho Phó Kim Tiêu làm vợ, hai nhà đã thân lại càng thêm thân. Kết quả là về sau thật sự có thêm em út nhưng lại vừa sinh đã mất, trở thành điều cấm kỵ của nhà Thẩm mà không ai dám đề cập tới.
Dù liên hôn không thành, nhưng giao tình hai nhà vẫn còn, đặc biệt là anh cả Thẩm Minh Lãng có quan hệ khá tốt với Phó Kim Tiêu. Cho nên đôi khi, Thẩm Tinh Thần vẫn hiểu biết một chút Phó Kim Tiêu.
Nghe được Ôn Sanh Ca, Thẩm Tinh Thần nói: “Tôi thấy là nên xem tình huống đã.”
Ôn Sanh Ca: “Là sao?”
“Anh Phó chắc hẳn sẽ không chấm điểm quá cao.” Thẩm Tinh Thần trả lời.
Ôn Sanh Ca nghi hoặc: “Vì sao lại vậy?”
Thẩm Tinh Thần còn chưa kịp nói, thầy Lý phụ trách dẫn chương trình đã biết được kết quả. Hắn cầm mic, nhẹ nhàng ho khan vài tiếng: “Được rồi, hiện tại chúng ta sẽ công bố kết quả. Giản Tinh Tuế, sau khi đánh giá, cấp bậc cuối cùng của cậu là...”
Sân khấu lập tức tối sầm.
Vốn công bố bình thường, bây giờ thầy Lý lại úp úp mở mở làm người ta tò mò không chịu nổi.
Giản Tinh Tuế tay cầm mic căng thẳng. Thầy Lý khẽ cười, tiếp tục: “Chúc mừng cậu, kết quả xét bậc là C”
Một tràng tiếng “Ồ” vang lên.
Đối với kết quả này, một số người thấy cao, một số người thấy thấp. Một số người cảm thấy Giản Tinh Tuế gặp vận may, chỉ hát mà không nhảy nhót cũng được C.
Giản Tinh Tuế trên sân khấu sửng sốt, sau đó khom lưng: “Cảm ơn thầy.”
Đồ Nhã cầm mic nói: “Kết quả này là chúng tôi cùng nhau bàn tới bàn lui, cho cậu bậc này cũng có nguyên nhân. Cậu có muốn biết không?”
Giản Tinh Tuế thành khẩn: “Có ạ.”
Đồ Nhã không nói, cô ghé mắt nhìn Phó Kim Tiêu.
Phó ảnh đế vốn không định mở miệng, nhưng Đồ Nhã đã nói vậy, nên anh lại cầm lấy mic. Đây là lần đầu tiên anh mặt đối mặt nói chuyện với Giản Tinh Tuế, thanh âm nho nhã mà lười biếng: “Biết vì sao cậu chỉ được C không?”
Cái “chỉ được” này làm người khác cảm thấy ảo diệu.
Ẩn ý là 'Tôi thấy với thực lực của cậu không nên chỉ được C mà có thể được cao hơn'. Mọi người ở đây đều rõ ràng, ngay lập tức nghe được ý nghĩa thực tế này, lại càng có nhiều người nhìn Giản Tinh Tuế mà hâm mộ.
“Bởi vì cậu mang tư tưởng không đúng với sân khấu này.” Phó Kim Tiêu nhìn bộ dáng khẩn trương của Giản Tinh Tuế, thong thả: “Tôi nói tư tưởng cũng không phải là việc vì 20 nghìn đồng mà thi.”
Giản Tinh Tuế nghi hoặc. Cậu không rõ, nếu không phải là vì 20 nghìn, vậy thì là vì gì?
Phó Kim Tiêu mở miệng: “Vấn đề của cậu ở chỗ, lúc lên sân khấu cậu không mang lòng chiến thắng mà lại đinh ninh rằng bản thân sẽ bị loại để trình diễn.”
Giản Tinh Tuế nghĩ thu quay một kỳ là hết. Tuy rằng cậu coi như đã toàn lực với sân khấu này, nhưng cậu cũng không có mang tâm tình tất thắng mà lại là “phải thua” để biểu diễn. Một người tôn trọng sân khấu, một người đi dự thi thì phải ôm lòng quyết tâm chiến thắng, mang một niềm tin trọn vẹn tới trình diễn. Nếu trộn lẫn tâm tư khác cho khán giả thấy thì chắc chắn là sai lầm. Phó Kim Tiêu từ trước tới nay đã nổi danh nghiêm khắc trong giới, đương nhiên lần này cũng không ngoại lệ.
“Nếu đã đứng trên sân khấu, đã có đối thủ, thì mặc kệ đối phương có đáng gờm bao nhiêu đều phải mang tâm thế áp đảo người ta.” Đôi mắt đa tình của Phó Kim Tiêu cứ như luôn ôn nhuận, khiến tâm tình của anh trong nhiều trường hợp chẳng thể nhìn ra. Nhưng hiện tại, khi đối thoại với Giản Tinh Tuế, cái lạnh trong mắt lại thể hiện rõ ràng.
Khí tràng của anh rất nặng. Ôn ôn hòa hòa như ngày thường đã làm người người kính sợ. Một khi khí thế trầm lại, không khí xung quanh cảm tưởng như bị đè nặng, không ai dám nói chuyện, bao gồm Giản Tinh Tuế đang im lặng trên sân khấu.
Khi Phó Kim Tiêu hạ mic xuống, môi ngoéo một cái, thong thả ung dung mà nói lời cuối: “Tôi cũng không dạy qua chịu thua là như thế nào.”
Những lời này tưởng chừng như không đâu vào đâu, chẳng ai hiểu gì, nhưng Giản Tinh Tuế trong nháy mắt bỗng nhiên “không thầy mà nên”*, lý giải ý tứ của Phó ảnh đế.
* “Không thầy mà nên” lấy từ “Không thầy đố mày làm nên”, ý ở ngữ cảnh rằng không ai dạy vẫn hiểu (note không sau đọc lại không hiểu mình viết gì)
Bởi vì Phó Kim Tiêu chính là người không bao giờ chịu thua.
Tác phẩm, diễn xuất mà anh thể hiện cho người hâm mộ vĩnh viễn đều là tinh thần dũng cảm, không sợ gian nguy.
Cho nên cậu nhóc, tại sao cậu lại lo sợ, tôi cũng không dạy cậu thua là thế nào.
Giản Tinh Tuế cầm mic, có chút lộn xộn mà mở miệng, muốn sắp xếp lại ngôn từ. Cậu có thiên ngôn vạn ngữ trong lòng nhưng vì miệng lưỡi vụng về nên không biết nói gì để biểu đạt, chỉ có thể cúi đầu thật sâu, nghiêm túc nói: “Cảm ơn thầy ạ.”
Đồ Nhã mỉm cười. Cô cầm mic, an ủi cậu: “Không cần buồn bã, phải có niềm tin với bản thân. Tự tin là chuyện quan trọng nhất, cậu hát rất hay, tôi rất mong biểu hiện sắp tới. Chúng tôi đều rất mong chờ.”
Thầy Lý cũng nói: “Cậu nhóc, 20 nghìn cũng không phải dễ lấy đâu nha. Cố lên!”
Giản Tinh Tuế bị chọc cười, cậu lại khom lưng: “Cảm ơn mọi người, em sẽ cố gắng hết sức ạ.”
Người xem trên kênh phát sóng trực tiếp cũng thấy sự nghiêm túc của thí sinh này:
“Cậu nhóc này cũng không tệ lắm.”
“Kỳ thật tui thấy cậu ta có thể được B.”
“Gì mà B? An Nhiễm cũng chỉ được B thôi đấy, đừng có mà đánh đồng thực lực.”
“Nhảy nhót cũng không biết. Nếu xét B tôi còn nghi là có tay trong đấy.”
Sau khi Giản Tinh Tuế xuống, mọi người lại bắt đầu một vòng lại một vòng biểu diễn. Lần này, tiến trình trên sân khấu rất nhanh, nhưng quay tới buổi tối cũng chưa quay xong hết. Mọi người quyết định trở về, mai lại quay thêm một ngày.
Lúc trở về, Thẩm Tinh Thần lại lải nhải: “Má nó anh đây ngồi một ngày cũng chưa tới lượt.”
Giản Tinh Tuế an ủi hắn: “Ngày mai sẽ rất nhanh là tới lượt cậu thôi.”
Ninh Trạch chẳng bao giờ mở miệng lúc múc nước về cũng phá lệ nói chuyện: “Anh Phó lần này là đạo sư trưởng. Anh ta rất nghiêm khắc, rất nhiều người hôm nay bị phê bình. Người bị xét F rất nhiều, người có thể bậc C hay B đã là may mắn, A cho tới giờ cũng chưa xuất hiện. Những ai biểu diễn ngày mai khẳng định sẽ càng khó khăn.”
Trong ký túc xá không có máy quay, mọi người nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều.
Ôn Sanh Ca cùng chung một công ty với Thẩm Tinh Thần, hai người cũng là một nhóm biểu diễn, hắn thò qua nhỏ giọng nói: “Anh Thần, ngày mai biểu diễn anh cũng không cần sợ. Em cảm thấy anh sẽ được xét bậc A. Dù sao anh Phó với anh đều quen biết, quan hệ cũng rất tốt. Chắc chắn sẽ không xét bậc quá thấp đâu.”
Thẩm Tinh Thần cười nhạo một tiếng: “Có cái rắm í, anh ta mới không cho đi cửa sau đâu. Tôi lớn tới giờ mà chưa thấy anh ta thiên vị ai.”
Ảnh đế đại nhân trong nghề bình dị gần gũi, mối quan hệ giống như trải rộng toàn bộ giới giải trí, thoạt nhìn hẳn là quen biết không tồi với nhiều người. Trên thực tế, người càng giống như dễ ở chung lại càng khó có thể tới gần. Có một số người về mặt tình cảm rất lạnh lùng.
Thẩm Tinh Thần nhìn Giản Tinh Tuế ngoan ngoãn bên cạnh, thở dài một hơi, mở miệng nói: “Nhưng không biết vì sao, tôi thấy anh ta rất thích cậu.”
Giản Tinh Tuế sửng sốt: “Tại sao?”
“Người như anh ta thoạt nhìn rất nghiêm túc đúng không. Nhưng mà cậu cũng không chú ý chút gì hả, hầu như trong lúc các nhóm đang biểu diễn, anh ta luôn ngồi nghịch bút.” Thẩm Tinh Thần hạ giọng: “Nói ra thì chính là khép mi dưỡng thần. Nhìn qua thì hết sức chăm chú, kỳ thật một khi anh ta nghịch bút thì không quan tâm tới ai hết. Ngay cả cái người tên An Nhiễm kia, anh ta cũng chỉ nhìn một chút mà thôi.”
Giản Tinh Tuế thế mà thật sự không chú ý chi tiết này.
“Nhưng cậu lại khác. Sau khi cậu lên sân khấu, anh ta liền không nghịch bút.” Thẩm Tinh Thần một bộ thật là hiếm lạ: “Hơn nữa nhé, tôi còn nhìn ra anh ta lúc không có việc gì là lại cầm tư liệu của cậu xem. Thí sinh khác cậu có thấy anh ta nhìn như thế không?”
- ------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Tinh Thần:Anh đây đã sớm nhìn thấu chân tướng!