Đối với Giản Tinh Tuế, hôm nay cứ như là một giấc mộng vậy.
Thế mà Phó ảnh đế lại... hỏi cậu thêm WeChat, hơn nữa là chính tay cậu viết cho anh số WeChat của mình. Trong cả quá trình, Giản Tinh Tuế luôn mơ màng ngơ ngác, cứ như đang chiêm bao giữa ban ngày.
Tới khi cậu trở lại chỗ ngồi, Thẩm Tinh Thần cười nhạo: “Nhìn cậu mà xem, cứ như cả cuộc đời chưa cho ai thêm WeChat ấy.”
Giản Tinh Tuế trừng mắt nhìn hắn.
Thẩm Tinh Thần thấy vậy mới thu liễm một chút, sán lại nói: “Tôi nói cho cậu cái bí mật này.”
Giản Tinh Tuế hỏi: “Bí mật gì?”
“Nếu anh Phó mà thêm cậu, thế thì có khả năng cái WeChat này không giống với người khác đâu.” Thẩm Tinh Thần khẽ nói, như kiểu đang tiết lộ chuyện gì ghê gớm lắm: “WeChat mà mọi người có thể thêm là tài khoản làm việc. Bình thường anh ta không thèm xem đâu, toàn là trợ lý với nhân viên xử lý thôi. Dù sao hầu như lúc nào cũng bận bịu mà, thời gian nghỉ còn chẳng có nữa là.”
Tim Giản Tinh Tuế bỗng nhiên đập bình bịch, chần chờ nói: “Ý cậu là sao?”
“Nếu là anh ta chủ động thêm cậu, vậy cái WeChat kia chắc hẳn là tài khoản cá nhân đó.” Thẩm Tinh Thần lắc lắc cái đầu con nhím của mình, ra vẻ “anh đây cái gì cũng biết”: “Thêm cậu với người khác thêm là hai phạm trù khác nhau, hiểu không?”
Giản Tinh Tuế vô thức tươi cười: “Thật luôn hả?”
Thẩm Tinh Thần gật đầu: “Anh đây đã bao giờ gạt cậu chưa?”
Nồi lẩu sôi sùng sục, nhưng cũng chẳng nóng bỏng như lòng Giản Tinh Tuế lúc này. Cậu cảm thấy hôm nay có lẽ là ngày sung sướng nhất trong cuộc đời của mình, thậm chí ngay cả chuyện công bố xếp hạng hay thành tích cũng nhạt nhòa đi nhiều, chẳng còn gì quan trọng nữa.
Bên ngoài vang lên tiếng thông báo: “Mời toàn thể thí sinh đã dùng bữa xong tập hợp tại đại sảnh.”
Giống như tiếng Diêm Vương gọi hồn vậy, vô cùng đáng sợ.
Mọi người nhìn vào mắt nhau, đều thấy được sự kiên quyết của đối phương. Có người dẫn đầu đứng dậy rời đi, sau đó ai cũng không có tâm tình ăn tiếp, đành theo chân đi tới đại sảnh. Đối diện đại sảnh được đặt 56 chiếc ghế, mà ở đây có tất cả 108 người. Ý định của chương trình rất rõ ràng, họ định loại bỏ gần một nửa số thí sinh.
Nhóm đạo sư đứng ở trung tâm nhìn các thí sinh tiến vào.
Phó Kim Tiêu cầm lấy mic, khẽ mở môi: “Các thí sinh của [Tinh Quang] đã tới đủ chưa?”
Mọi người đồng thanh: “Rồi ạ!”
Tiếng đồng thanh vang vọng khắp nhà văn hóa như lúc mọi người oanh liệt tiến vào. Đối với nhiều người, hành trình đã sắp kết thúc, là lần cuối cùng họ ở đây. Đoàn nhân viên quay phim ở đây cũng đã chứng kiến toàn bộ thanh xuân nhiệt huyết của bọn họ.
Phó Kim Tiêu đảo mắt nhìn mọi người, thấp giọng: “Bây giờ bắt đầu điểm danh, từ trái sang phải, bắt đầu.”
Đây cũng là lần cuối cùng họ được đứng trước ống kính giới thiệu bản thân với người xem. Như quang vinh trước khi xuống sân khấu, như muốn lưu lại dấu vết thanh xuân của bản thân, từng người nghiêm túc hô lớn:
“Thí sinh [Tinh Quang] Trương Chấn có mặt!”
“Thí sinh [Tinh Quang] Quý Bắc Xuyên có mặt!”
“Thí sinh [Tinh Quang] Chu Tầm có mặt!”
Cũng trong giây phút này, có nhiều khán giả bắt đầu nhận ra rằng ở bên kia máy quay còn rất nhiều gương mặt xa lạ mà họ chưa từng nghe qua, và có lẽ cũng chẳng kịp tìm hiểu gì nữa.
Khi mọi người đều lớn tiếng hô to tên của bản thân, rất nhiều người cảm thấy vô cùng vui sướng như buông bỏ hết áp lực lúc trước.
Đồ Nhã nhận lại mic, mỉm cười: “Bây giờ dựa theo thứ tự bị loại của trò chơi lần này, mời các thí sinh được gọi tên mở ra phong thư trên tay, đồng thời đọc to xếp hạng của mình.”
Cuối cùng cũng tới giây phút này.
Giản Tinh Tuế cảm giác Ôn Sanh Ca bên cạnh đang run rẩy. Từ khi chương trình bắt đầu tới giờ, cậu chàng này vẫn luôn thể hiện cá tính riêng biệt. Khi biểu diễn, hắn rất thích mặc trang phục rực rỡ, cũng khiến người xem ấn tượng bởi bộ dáng vui vẻ, tích cực của mình. Chỉ là đằng sau, hắn hầu như luôn trầm mặc, hoặc có thể nói rằng chẳng có ai nguyện ý sắm vai hề nhảy nhót như vậy.
Tới lượt người tiếp theo, hắn mở phong thư của mình trong ánh nhìn xung quanh, thấy nội dung bên trong mà tươi cười, vừa cho mọi người xem vừa nói: “Quý Phi, hiện tại thứ hạng của bạn là 47, chúc mừng bạn đã tiến vào vòng hai.”
Những người khác đều chúc mừng hắn.
Quý Phi cũng vui vẻ ôm ôm người khác.
Mọi người đều biết từ hạng 46 tới hạng 56 thật ra chỉ cách nhau 10 đơn vị thôi. Rất nhiều thí sinh biết bản thân không hot, nếu tầm chót bảng mà không có tên của mình thì mọi chuyện xác định trở nên tồi tệ hơn nhiều.
Đồ Nhã mỉm cười: “Chúc mừng, mời bạn tới vị trí của bản thân.”
Quy Phi chạy như bay về chiếc ghế sát tường của mình, ý cười trên mặt hắn khiến không ít người hâm mộ.
Rất nhanh sau đó, đa số mọi người đều được gọi. Đồ Nhã nhìn xuống danh sách, gọi tên: “Thẩm Tinh Thần.”
Thẩm Tinh Thần đang đứng cạnh bạn bè gật gật đầu, mở ra phong thư. Thực ra từ đầu tới giờ sự tự tin của hắn đã cao chọc trời, độ hot cũng rất tốt nên chẳng có gì phải lo hết. Trong suy đoán của mọi người, ai cũng nghĩ hắn sẽ phải trong top 6, chắc chắn sẽ ra mắt.
Thẩm Tinh Thần mở mắt nhìn nội dung. Lúc đầu sắc mặt hơi hắn nặng nề, sau đó câu môi cười. Trời ưu ái cho vẻ đẹp ngang ngược, kết hợp với kiểu tóc con nhím khiến hắn không những được con trai hâm mộ mà còn hấp dẫn biết bao bạn gái. Hắn rõng rạc nói: “Thẩm Tinh Thần, hiện tại thứ hạng của bạn là 2, chúc mừng bạn đã tiến vào vòng hai.”
Hạng hai.
Giản Tinh Tuế nhìn qua Thẩm Tinh Thần, thấy hắn vỗ vỗ bả vai bạn cùng phòng của mình: “Anh đây ở bên kia đợi các cậu trước. Ai cũng không được thiếu đâu đấy.”
Hắn vẫn luôn ngang ngược như vậy.
Nhưng trong cái ngang ngược ấy cũng có sự dịu dàng của riêng hắn.
Ôn Sanh Ca là người khẩn trương nhất trong số họ, mà Đồ Nhã gọi tới: “Ôn Sanh Ca, mời bạn mở ra phong thư, hô to thứ hạng của mình.”
Rốt cuộc cũng tới thời khác này, Ôn Sanh Ca mở ra phong thư của mình, đọc nội dung bên trong. Hắn không không chế được cảm xúc của mình mà che môi, hình như còn có lấm tấm vệt nước mắt nhỏ giọt trên giấy. Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn rõng rạc: “Ôn Sanh Ca, hiện tại thứ hạng của bạn là 57. Thật đáng tiếc, hành trình của bạn sẽ dừng tại đây.”
Cả đại sảng trong nháy mắt yên tĩnh.
Bị loại, lại còn là ở vị trí ngay sau vị trí cuối cùng được vào vòng hai. Tổng số người đi tiếp là 56, mà hắn lại là số 57, so ra chắc chẳng có thứ gì khiến người ta đau hơn được nữa.
Ôn Sanh Ca buồn không ngăn nổi nước mắt, thậm chí tay còn không cầm nổi bức thư. Giản Tinh Tuế đứng cạnh không chịu nổi, vỗ vỗ an ủi: “Đừng buồn...”
Ôn Sanh Ca ôm lấy Giản Tinh Tuế, nước mắt thấm đẫm vai cậu. Nhưng Giản Tinh Tuế không ngại, thậm chí còn lấy tay gạt hộ nước mắt, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc mà, phấn nhòe mọi người nhìn đó.”
Đây có thể là lần cuối cùng gặp mặt, không nên lưu lại ấn tượng không đẹp với người xem.
Ninh Trạch cũng tiến tới vỗ vỗ Ôn Sanh Ca. Hắn không giỏi giao tiếp, cũng chẳng biết nên dùng câu gì để an ủi, nhưng lúc cần thiết vẫn lặng thầm đồng hành.
Trước khi Ôn Sanh Ca tới khu vực bị loại, hắn nhẹ nhàng cho mỗi người một cái ôm, nói: “Hai người các cậu nhất định phải ở lại, thay mình đi tiếp nhé.”
Giản Tinh Tuế không hiểu vì sao mà đầu mũi bắt đầu ê ẩm.
Khán giả bị ảnh hưởng cảm xúc cũng thấy rầu rĩ trong lòng, nhưng khi máy quay quay tới Giản Tinh Tuế lại rất muốn cười:
“Anh trai 20 nghìn lần này có thể thành công lấy được tiền không nè?”
“Người khác bị loại thì buồn đau, cậu ta thì 'cuối cùng cũng có thể cầm tiền rồi'.”
“Ha ha, ngoài mặt thì buồn bã, bên trong chắc toe toét rồi đây mà.”
“Tôi khổ quá mà.”
Càng ngày càng có nhiều người bị gọi tên, tình thế bắt đầu không ổn.
Tính gần nhất nhóm hạng 46-56 đã đủ người, mà từ hạng 16 đến 46 đã gần xếp đầy hết rồi. Thậm chí ngay cả Ninh Trạch đã dược đi tiếp, nhưng Giản Tinh Tuế vẫn chưa được mở phong thư của mình. Bây giờ thứ hạng mà cậu có thể vào không nhiều lắm, với tình trạng này chắc hẳn bị loại thật rồi.
Khán giả đang trêu chọc bắt đầu thu liễm lại:
“Thật hay giả vậy.”
“Anh trai 20 nghìn bị loại thật sao? (っ °Д °;)っ”
“Đừng màaaaaa.... Mị còn muốn thấy cậu nhóc ngây ngô này nữa cơ.”
“Ngày thường không thấy sao, nhưng bây giờ bỗng nhiên cảm thấy đột nhiên quá.”
Giản Tinh Tuế cảm thấy bản thân khó rồi. Nhưng không nghĩ tới Thẩm Tinh Thần ở đối diện nhìn qua còn “khó” hơn cả cậu.
Ban đầu thì toe toét cười, bây giờ Thẩm Tinh Thần ngồi nghiêm trên ghế không nói tiếng nào.
Bốn người chung phòng ngày nào bây giờ chỉ còn hai người đi tiếp, hai người còn lại đều đang ở dưới, một người đang ngập tràn nguy cơ.
Từ trước tới nay Thẩm Tinh Thần chưa bao giờ giấu nổi cảm xúc của mình, lo âu hằn đậm giữa hàng lông mày. Ngày thường hắn luôn là người vô tâm vô phổi, thế nhưng thực tế lại là người nặng tình nặng nghĩa.
Người xem bắt đầu lo loạn lên:
“Nhanh cái chân lênnnn.”
“Anh trai nhỏ không phải là đi thật đấy chứ?”
Khi mọi người đang khẩn trương sốt sắng, Phó Kim Tiêu cầm lấy mic nói: “Những ai còn chưa mở thư xin giơ tay.”
Tốp năm tốp ba thí sinh giơ tay.
An Nhiễm, Giản Tinh Tuế, Lý Nhứ An, Vệ Tấn. Những người chưa được gọi tên.
Phó Kim Tiêu nói: “Được rồi, Lý Nhứ An, bạn lên trước.”
Lý Nhứ An luôn là thí sinh có độ hot ổn định. Gã chần chờ mở ra phong thư, sau đó lộ ra nụ cười tự tin, cho mọi người xem rõ nội dung: “Lý Nhứ An, chúc mừng bạn đã giành được hạng 1, thành công tiến vào vòng hai.”
Mọi người “Ồ” lên, rất nhiều thí sinh ưa náo nhiệt đứng lên ăn mừng.
Nếu Lý Nhứ An là hạng 1, Thẩm Tinh Thần hạng 2, vậy thì hạng 3 chắc chắn là An Nhiễm rồi. Rất nhiều người đều nghĩ như thế, chắc mẩm dựa theo độ hot phải nên là như vậy.
Phó Kim Tiêu nâng mắt nhìn qua An Nhiễm, nói: “An Nhiễm, đến bạn.”
An Nhiễm bị gọi tên. Hắn hít một hơi thật sâu, khi mở phong thư vẫn giữ ý cười, nhưng sau đó thì nhạt hẳn. Nhiều người không hiểu ra sao, An Nhiễm ấp úng nói: “An Nhiễm, hiện tại thứ hạng của bạn là 4. Chúc mừng bạn tiến vào vòng hai.”
Hạng 4!
Không chỉ An Nhiễm mà không ít thí sinh cũng ngạc nhiên. Từ lúc chương trình bắt đầu tới giờ, mọi người đều rõ ràng mức độ phổ biến của An Nhiễm. Nếu hắn được hạng 4, vậy hạng 3 là ai??
Phó Kim Tiêu lại không thấy kinh ngạc, anh nhìn về Giản Tinh Tuế: “Tới lượt Giản Tinh Tuế.”
Giản Tinh Tuế đứng ở đó, lòng bàn tay cảm tưởng như đã ướt nhẹp. Khi mới tới chương trình, cậu chỉ một lòng mong muốn nhận được 20 nghìn mà thôi. Nhưng sau khi cùng mọi người tập luyện, quen được những người bạn cùng phòng vô cùng tốt, gặp được các đạo sư có tâm. Đúng là con người ai cũng có lòng tham, sau khi được nếm thử sẽ lại càng muốn nhiều hơn.
Giản Tinh Tuế cúi đầu, bắt đầu bóc phong thư của mình. nhìn tới nét chữ trên giấu, tay cầm thư của cậu còn run run. Mãi sau, cậu chàng đầu tấc chậm rãi đỏ ửng đôi mắt, nước mắt lặng lẽ tí tách trên giấy.
Phó Kim Tiêu nói: “Mời bạn đọc rõ nội dung.”
Giản Tinh Tuế hít một hơi thật sâu, tận lực làm bản thân bình tĩnh lại: “Giản Tinh Tuế, hiện tại thứ hạng của bạn là 3. Chúc mừng bạn đã vào vòng hai.”
Mội lời nói ra, cả sân khấu lặng yên.
Sắc mặt An Nhiễm vô cùng khó coi. Từ trước tới nay đều là hắn cầm cờ đi trước, thế mà bây giờ đi được nửa đường thì bị Giản Tinh Tuế từ đâu nhảy ra cướp hết thảy sự chú ý.
Có rất nhiều thí sinh không tin nổi, nhưng cũng có người nhảy cẫng lên hoan hô. Thẩm Tinh Thần chỉ hận không thể nhảy lên trời: “Cậu vàooooooo!”
Tới bây giờ cả người Giản Tinh Tuế vẫn còn run rẩy. Cậu có nằm mơ cũng không nghĩ thứ hạng của mình lại cao tới vậy, thảng thốt tới độ chẳng biết nói cái gì.
Phó Kim Tiêu nhìn vẻ vô thố của cậu, cong cong môi: “Mời bạn bước tới vị trí của mình.”
Sau khi Giản Tinh Tuế tới nơi, vì chương trình có vấn đề nên cậu được yêu cầu phát biểu, nhưng trong đầu cậu lúc này còn rỗng không. Lúc vụ Weibo kia xảy ra, cậu vẫn chỉ đang ở hạng 25. Nhưng độ chú ý của vụ đó cao tới bất ngờ, lại càng không nghĩ rằng chương trình sẽ đăng tải bản hoàn chỉnh lên. Có lẽ vì thế mà cậu mạnh mẽ vọt lên hạng 3.
Phó Kim Tiêu ghé mắt hỏi: “Tâm trạng bây giờ như thế nào?”
“Em...” Giản Tinh Tuế không biết nói như nào, đành phải ăn ngay nói thật: “Em rất kích động, cũng không nghĩ tới mình sẽ được thứ hạng này. Em chỉ nghĩ là kết quả tốt nhất là vào vòng trong mà thôi.”
Cũng chưa thấy câu trả lời thành thật như vậy.
Ánh mắt Phó Kim Tiêu tối lại. Giản Tinh Tuế nhận thấy ánh mắt của anh liền biết bản thân hình như nói sai rồi, rụt rụt cổ lại. Cũng may Phó ảnh đế không mở miệng trách mắng mà quay người, nhìn về các thí sinh. Người đi tiếp, người ở lại. Có người tuyệt vọng đến cùng cực, có người lại vui vẻ vì may mắn của mình.
Phó Kim Tiêu mở miệng nói: “Hôm nay mọi người đứng ở chỗ này, có ai đã sớm nghĩ đến thứ hạng của bản thân không?”
Dưới khán đài hơn một trăm người không ai lên tiếng.
“Vậy các bạn thấy như thế nào về thành tích của bản thân, có vừa lòng không?” Phó Kim Tiêu lướt nhìn mọi người: “Cảm thấy rằng thành tích này đã là cái đích mà mình có thể đạt được hả? Đã thấy vừa lòng, cam tâm sao?”
Bốn phía vẫn là một khoảng yên tĩnh.
Phó Kim Tiêu nâng giọng: “Có phải hay không?”
Một tiếng này rốt cuộc đánh thức họ, các tuyển thủ đồng thanh: “Không cam lòng!”
Phó Kim Tiêu cong cong môi: “Bây giờ, tôi nói cho các bạn là không cam lòng cũng vô dụng.”
Các thí sinh còn tưởng Phó ảnh đế định khích lệ bọn họ, không nghĩ tới lại nhận những lời này. Hai bên nhìn nhau, không biết tiếp lời kiểu gì.
“[Tinh Quang] là chương trình phát sóng trực tiếp không có biên tập hay chỉnh sửa. Vậy nên, mỗi một sai lầm trên sân khấu, mỗi một câu hát lệch tông sẽ có khả năng khiến người xem thất vọng, lại càng có khả năng bồi thêm ưu thế cho đối thủ. Lỡ làng nhiều thứ như vậy, thế mà khi kết thúc lại nói một câu 'không cam lòng' thì có ích gì sao?” Phó Kim Tiêu nhìn mọi người: “Những lời này có thể cứu vớt yêu thích của người hâm mộ, hay có thể cứu vãn sai lầm từng phạm phải đây không?”
Như một hồi chuông cảnh cáo vang vọng trong lòng mọi người.
Khi ai ai cũng trầm ngâm, Phó Kim Tiêu lại nói: “Nhưng, không có ai sẽ không phạm sai lầm.”
“Năm năm trước, tôi cũng từng tham gia một chương trình ca hát. Nhớ lúc ấy trong kỳ vọng của mọi người, tôi lại phạm lỗi dẫn tới thua cuộc. Khi đó, tôi bị nghi ngờ năng lực, fans đã ít lại lục tục rời đi. Lúc ấy, dưới Weibo thế mà có một bạn fan cổ vũ, nói tôi không nên nhụt chí, vẫn có thể tiếp tục cố gắng.” Phó Kim Tiêu chậm rãi nói, khóe miệng còn cong cong ý cười.
Mọi người hầu như không biết đến đoạn lịch sử đen này, nghe mà cảm thấy buồn cười.
Chỉ có Giản Tinh Tuế không hé miệng cười.
Phó Kim Tiêu thu hết biểu tình mọi người vào đáy mắt, trở lại câu chuyện: “Các bạn hôm nay cũng có người giống như tôi phải rời khỏi chương trình. Nhưng, ý tôi muốn nói cho mọi người là một sai lầm không thể quyết định được tương lai sau này. Tương tự với những người ở lại, thành tích bây giờ cũng không chứng minh rằng sau này các bạn sẽ không phạm lỗi. Nếu chỉ mang tâm lý dựa hết cả vào may mắn thì sẽ không thể thành công được, hiểu chưa?”
Ở dưới lác đác người đáp lại.
Phó Kim Tiêu khẽ nhíu mày, nhưng anh cũng không cao giọng quát, chỉ trầm giọng: “Hiểu chưa?”
Không giận tự uy.
Các thí sinh đứng ở dưới đồng thanh hô lớn: “Rõ ạ!!”
Một bài nói vô cùng đơn giản lại khiến tâm tình phức tạp của một số thí sinh lắng lại, đặc biệt là Giản Tinh Tuế đứng gần nhất lại càng cảm nhận rõ năng lực của Phó Kim Tiêu. Người đàn ông này có tài năng khống chế toàn cục, nắm bắt được tiết tấu của cuộc trò chuyện khiến mọi người vô thức nghe theo.
Phó Kim Tiêu ghé mắt nhìn Giản Tinh Tuế.
Giản Tinh Tuế bỗng bị nhìn. Cậu lập tức lúng túng như học sinh tiểu học bị gọi lên bảng, ngoan ngoãn đáp lại: “Rõ ạ.”
Phó Kim Tiêu nhướn mày: “Còn muốn cầm 20 nghìn chạy nữa không?”
Không chỉ Giản Tinh Tuế mà khán giả cũng không nghĩ tới Phó Kim Tiêu sẽ nói tới việc này. Mà lời trêu chọc đơn giản này lại vừa lúc hòa hoãn không khí nghiêm túc hiện tại, đồng thời giúp thí sinh lên hình. Có thể nói năng lực khống chế cục diện của Phó ảnh đế ghê gớm vô cùng.
Phó Kim Tiêu hỏi: “Chắc chưa?”
Lần này không cần Phó ảnh đế dạy, Giản Tinh Tuế hít một hơi thật sâu, cầm mic trịnh trọng nói: “Chắc chắn!”
“Rất tốt.” Gương mặt anh tuấn của Phó Kim Tiêu lộ ra ý cười, thong thả phất phất tay. So với các thí sinh khác, nói chuyện với cậu lại có thêm sự tùy ý và thân thiết hơn, trêu chọc: “Vậy trở về vị trí đi, hạng ba của tôi.”
Thanh âm vừa gợi cảm vừa lười biếng khiến người nghe tê dại cả giác quan. Giản Tinh Tuế cảm thấy tay chân không thể kiểm soát nổi nữa, như chạy trốn mà vội vàng trở lại bên bạn mình, dựa theo thứ tự đứng cạnh Thẩm Tinh Thần.
.....
Nếu nói thứ hạng của Giản Tinh Tuế có liên quan với các nhân tố khác hay không, vậy câu trả lời khẳng định là có.
Để tránh khỏi sự khống chế của tổ chương trình, Thẩm Tinh Thần chọc gậy bánh xe không ít lần, cùng với Giản Tinh Tuế đánh bậy đánh bạ mà cũng tạo được nhiều chủ đề hot. Hơn nữa cũng chẳng biết vì sao, lấy Phó ảnh đế và Đồ Nhã cầm đầu, nhóm đạo sư đều khá thích cậu nhóc thành thật này. Các yếu tố kết hợp lại, bồi đắp cho Giản Tinh Tuế một chân ra mắt.
Nhiều người đều kín đáo đánh giá việc này.
Quản lý của Phó ảnh đế - Vương Mỹ Xán chính là người chấn động nhất. Cô lải nhải đến mức Phó Kim Tiêu chán nghe. Anh mở cửa ban công hút thuốc, dựa vào cửa sổ tiếp tục nghe người đại diện của mình nói.
Vương Mỹ Xán thở dài: “Anh đừng có mà lười nghe. Thật sự đấy, bây giờ các công ty lớn đã bắt đầu ký hợp đồng với chương trình rồi, 6 người ra mắt cũng sắp xếp xong xuôi. Tôi biết anh có thiện cảm với cậu nhóc kia nên muốn giúp. Nhưng lúc này cho hắn hy vọng, đến lúc đó không phải càng khó chịu hơn sao?”
Ngón tay thon dài của Phó Kim Tiêu kẹp lấy điếu thuốc, nhẹ nhàng thả khói. Cả người anh dựa vào lan can, lười biếng không trả lời.
“Mấy chuyện này có khi anh còn rõ hơn tôi ấy chứ?” Vương Mỹ Xán chống eo: “Hơn nữa, anh xem cái công ty Phá gì gì, hình như là Phá Sản ấy. Lúc trước anh bảo tôi đi tra, tôi mới biết cái công ty ấy “xịn” như nào. Nói thật, cái công ty kia không ổn đâu, cũng không đào tạo ai hẳn hoi được. Dù Giản Tinh Tuế có thể ra mắt, cái loại công ty này cũng sẽ từ chối tổ chương trình thôi.”
Phó Kim Tiêu rốt cuộc mở miệng: “Đến được vị trí này là may mắn của cậu ấy. Còn có thể giữ được hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của mình, tôi sẽ không nhúng tay.”
Lúc này Vương Mỹ Xán mới thả lỏng.
Nói thật, cô chạy tới đây vì bỗng nhiên xem được mấy phần phát sóng trược tiếp gần đây. Ai chứ sao cô lại không hiểu, sự yêu thích của Phó Kim Tiêu với cậu nhóc này đã vượt quá các hậu bối từ trước tới nay rồi. Nếu cô không nói chuyện thẳng thắn, sợ rằng hai người này xảy ra cái gì thì chính cô lại là người cuối cùng được biết.
Hiện giờ xem ra chắc hẳn chưa tới bước kia đâu.
.....
Đang nghĩ ngợi, cách vách bỗng truyền tới tiếng động. Có tiếng mở cửa, sau đó vang lên giọng nói quen thuộc. Giản Tinh Tuế tựa vào vách tường nói: “Alo, anh Vương ạ.”
Anh Vương là người đại diện của Giản Tinh Tuế.
Sau khi kết thúc ghi hình, tổ chương trình đã trả lại di động cho mỗi người. Giản Tinh Tuế cũng nhận lại, nhưng không ngờ người đầu tiên liên hệ cho cậu lại là đại diện của mình.
Anh Vương cười nói: “Tinh Tuế, cậu thật sự làm anh nở mày nở mặt, cũng đỉnh đấy chứ, còn được hàng 3 lận!”
Giản Tinh Tué thẹn thùng: “Không có gì hết.”
Anh Vương vui cười hớn hở: “Anh biết cậu có tài năng mà. Bảo cậu tham gia chương trình này chuẩn không phải chỉnh.”
Trong lòng Giản Tinh Tuế cũng vui vẻ. Có thể được người khác công nhận, hơn nữa công sức mà cậu bỏ ra cũng có tác dụng. Những việc này khiến trong lòng cậu nở hoa, cảm thấy mấy nay chắc là ngày vui vẻ nhất.
Anh Vương thu lại ý cười, nhẹ giọng nói: “Anh còn có một tin tốt muốn nói cho cậu.”
Giản Tinh Tuế hỏi: “Tin tốt gì ạ?”
“Không phải cậu tham gia chương trình vì 20 nghìn sao, anh cũng hiểu cậu thiếu tiền mà.” anh Vương vui vẻ nói: “Cậu biết không, hôm nay có công ty liên hệ với tôi. Bọn họ ra giá lên đến trăm nghìn, chỉ cần cậu thông báo bị bệnh rồi tình nguyện rời khỏi chương trình thì số tiền này sẽ ngay lập tức chuyển tới tài khoản của cậu.”
Ý cười Giản Tinh Tuế đọng lại trên mặt.
Cậu thấy nhiệt độ trong phòng hình như không ấm như ban đầu. Cậu dựa lưng vào vách tường, cảm giác chỉ có như vậy mới có thể đứng vững nổi. Hạnh phúc vừa rồi bỗng chốc tan thành mấy khói, tuyệt vọng trong lòng lại nảy nở sinh sôi giống như dây leo quấn chặt khiến người ta thở không nổi. Giản Tinh Tuế cố gắng làm giọng của mình bình thường, nhẹ giọng hỏi: “Là sao cơ?”
Anh Vương lại tưởng cậu không hiểu, dứt khoát nói: “Tuế Tuế à, cậu còn trẻ nên có một số việc chưa hiểu được đâu. Dù bây giờ cậu đang là hạng ba, nhưng thật ra sáu người ra mắt đã sớm được định sẵn rồi. Anh biết cậu với Thẩm Tinh Thần quan hệ không tồi, thế hắn không nói với cậu sao? Nhà Thẩm từ lâu đã ký kết hợp đồng với chương trình, cậu công tử nhà Thẩm kia chắc chắn sẽ được ra mắt thôi. Mấy cái nỗ lực gì gì chứ, hai chữ 'anh em' cũng chỉ là lời nói đầu môi thôi.”
Giản Tinh Tuế cầm điện thoại không đáp.
Hô hấp của cậu từ từ gấp gáp, nhưng cậu không mở miệng mà âm thầm xử lý cảm xúc của mình.
“Chính cậu chắc cũng rõ khả năng nhảy múa ca hát của mình cũng không tài năng tới vậy. Được ra mắt hay không thì trong lòng cậu cũng rõ rồi chứ?” Anh Vương suy xét tính cách Giản Tinh Tuế, uy hiếp: “20 nghìn so với 100 nghìn, cậu cũng hiểu chứ? Vòng hai mình cũng không phải đi quay nữa, thế không phải bớt việc sao, cậu xem có đúng không?”
Cả tầng rơi vào yên tĩnh đáng sợ.
Phó Kim Tiêu cách một bức tường dựa vào lan can. Khuôn mặt anh tuấn không lộ rõ cảm xúc, nhưng tàn thuốc vụn vãi rơi xuống sàn cũng chẳng thấy có phản ứng gì.
Thật lâu sau, giống như đã trôi qua một thế kỷ.
Giản Tinh Tuế nói: “Em muốn tham gia vòng hai.”
Đại diện Vương choáng váng: “Cậu tham gia làm cái gì cơ chứ? Vậy cậu định quay xong mới rời à?”
Giản Tinh Tuế do dự một lúc. Cậu nhớ tới lúc công bố thứ hạng, khi Phó Kim Tiêu cúi đầu nhìn, nhẹ giọng hỏi cậu có còn vì 20 nghìn kia nữa không. Và cậu khi ấy đã kiên định trả lời ra sao. Đúng là cậu nghèo, túng quẫn, lại chẳng còn người thân. Vì thế nên cậu chỉ có thể vặn não tìm cách kiếm tiền, dù biết rõ có vai chính nhưng vẫn phải căng da đầu chạy tới kiếm 20 nghìn. Bởi lẽ, cậu đã không còn cách nào khác.
Thế mà hiện tại...
Cậu khó lắm mới có bạn bè, cũng khó lắm mới có thể trò chuyện cùng thần tượng của mình dăm ba câu. Cậu vừa thấy rằng cuộc sống tối tăm của mình cũng không khổ sở tới vậy. Thế mà khi cậu cảm nhận được hy vọng, cảm thấy khoảnh khắc sung sướng này đây cứ như chỉ là đang mơ thôi, vì sao phải có người tới rung tiếng chuông báo đánh tỉnh cơ chứ.
Cậu đúng là thiếu tiền, nhưng tình thương lại càng khan hiếm hơn.
Chẳng sợ dù người khác không coi cậu là bạn bè thật sự, cũng chẳng sợ dù Phó Kim Tiêu thật ra không đem người qua đường như cậu để trong lòng.
Nhưng cuộc sống khổ quá rồi, cậu chỉ cầu xin một chút mà thôi.
“Em không rút lui đâu.” Giản Tinh Tuế kiên định: “Em cũng chẳng cần 100 nghìn kia.”
Cách một bức tường, đáy mắt Phó Kim Tiêu xẹt qua ý cười. Anh búng búng tàn thuốc, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve như đang tự hỏi. Động tác của anh khiến Vương Mỹ Xán trở nên khẩn trương, bởi vì chỉ khi Phó ảnh đế nghiêm túc mới làm vậy.
Anh Vương lại vô cùng kích động: “Cậu có phải điên rồi không?”
Giản Tinh Tuế: “Em không điên.”
“Anh đáp ứng người ta rồi cậu còn nói không cần??” anh Vương tức giận: “Không được, chuyện này cậu phải nghe anh. Dù ở lại cậu cũng làm được gì đâu? Anh nói với cậu này, bây giờ cậu còn đang có hợp đồng với công ty đấy. Nếu cậu không nghe lời, chờ tới khi kết thúc quay [Tinh Quang], mấy quản lý cấp cao sẽ không buông tha cho cậu đâu, hiểu chứ?”
Đây là uy hiếp, nhưng Giản Tinh Tuế lại đờ đẫn không tiếp lời.
Cậu nghe thấy mấy tin không tốt lắm nhưng lại chẳng phản ứng gì hết. Thật ra, không phải không để ý, mà trong lòng cậu đã chết lặng phần nhiều. Cậu giống như hiểu rằng bản thân sẽ chẳng gặp được bất kỳ chuyện vui gì nữa, thế nên dù tin xấu đến mấy cũng có thể chấp nhận.
Cuộc gọi kết thúc, cả tầng trở lại sự an tĩnh vốn có. Ngoài cửa lại truyền tiếng tiếng động. Người đi rồi, không khóc cũng chẳng làm loạn. Đôi khi càng yên lặng như vậy lại càng khiến người ta thổn thức.
......
Cách vách.
Vương Mỹ Xán nhìn về phía Phó Kim Tiêu, nhẹ giọng nói: “Anh...”
“Tôi đang nghĩ...” Phó Kim Tiêu đem đầu thuốc lá ném vào trong gạt tàn, đi tới sô pha ngồi xuống. Anh đem đôi chân thon dài vắt chéo, ngẩng đầu: “Công ty chúng ta có phải lâu rồi chưa tuyển thêm người mới đúng không?”
Vương Mỹ Xán khiếp sợ!
Công ty của Phó Kim Tiêu chính là công ty giải trí Phong Hoa lớn nhất, nổi nhất trong giới. Thuộc sản nghiệp của nhà Phó, Phong Hoa nắm giữ các dự án, hợp đồng tốt nhất, đồng thời rất có tiếng nói trong giới. Mà công ty cũng đã bồi dưỡng ra nhiều nghệ sĩ hàng đầu, từ mấy vị cực nổi đến tiểu hoa đều từ Phong Hoa mà ra. Có thể nói, đó là nơi mà rất nhiều nghệ sĩ tranh đến sứt đầu mẻ trán, vận dụng vô số mối quan hệ chỉ mong được vào thôi.