Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người

Chương 6: Chương 6: Đạo diễn cảm thấy hạn hán lời




Giản Tinh Tuế ở bên ngoài vẫn chưa biết bản thân mình dù chưa gặp tổ chương trình đã làm cho bọn họ lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Phó đạo diễn nghe điện thoại xong liền đờ người trên ghế, không còn chút gì luyến tiếc.

Đạo diễn không biết sự việc, dò hỏi: “Làm sao vậy?”

“Vừa nãy vị kia của nhà Giản gọi tới không cho Giản Tinh Tuế vào vòng trong anh còn nhớ không?” Phó đạo diễn nói.

Đạo diễn đang nhâm nhi cốc trà sữa, gật đầu: “Nhớ mang máng, có gì à?”

Phó đạo diễn thở dài: “Mới vừa rồi người đại diện của cậu Phó gọi tới, muốn chọn ứng viên ưu tiên là Giản Tinh Tuế!”

“K.Khụ..Khụ!”

Đang uống trà sữa, đạo diễn thiếu chút nữa chết sặc. Ông nhịn không nổi mà ho khan, khuôn mặt nghẹn đỏ bừng, khó tin mà nhìn phó đạo diễn: “Anh nói cái gì cơ?”

Phó đạo diễn đưa lịch sử cuộc trò chuyện cho ông xem.

Trời đang oi bức mà đạo diễn lại run cầm cập một thân mồ hôi lạnh. Đạo diễn xoa xoa tay có chút run: “Lấy tư liệu của Giản Tinh Tuế cho tôi nhìn một chút. Để tôi xem đây là thần thánh phương nào?”

Nếu chỉ là điện thoại của nhà Giản, bọn họ sẽ không để ý. Nhưng nếu là điện thoại của Phó Kim Tiêu, mọi người chỉ sợ đến đứng hết dậy.

Trong giới, ai cũng công nhận Phó Kim Tiêu nổi tiếng, tất cả đều tranh nhau muốn hợp tác cùng. Người này tác phong chuyên nghiệp, không chơi trò “cửa sau”, thực lực lại vô cùng đáng gờm.

Bởi vì vừa giỏi, vừa đẹp trai lại nổi tiếng, không ít người mới vào nghề đều muốn đu bám để dính chút danh tiếng của anh. Nhưng từ trước tới nay chưa ai thành công, cũng không thấy anh cho ai cơ hội leo lên. Thế mà bây giờ nhảy ra một Giản Tinh Tuế, rất khiến người người nhà nhà tò mò nha!

Phó đạo diễn cầm tư liệu, lẩm bẩm: “Cậu nhóc này ký hợp đồng với công ty quản lý nào đây, Phá Sản? Nghe cái tên cũng thấy thú vị.”

Đạo diễn cũng cười: “Cũng như cậu ta vậy, đều khiến người ta cảm thấy thần kỳ.”

Hai người tiến thoái lưỡng nan, Phó ảnh đế không đắc tội được, mà họ lại đáp ứng nhà Giản rồi, biết phải làm sao bây giờ!

Đang lúc hai người sầu tím thiệp hồng, có người đẩy cửa đi vào. Đạo sư người Thái tóc vàng sau khi vào liền tháo khẩu trang xuống, thở phào một hơi: “Rốt cuộc cũng tìm được, cảm tạ trời đất!”

“Đồ Nhã!” Đạo diễn thấy nữ đạo sư mà họ vất vả mời đến, tươi cười: “Nghe nói cô dễ bị lạc đường, chúng tôi cũng lo lắng, còn đang định gọi người đi đón cô đấy.”

Diện mạo Đồ Nhã rất đáng yêu, cô cười nói: “Tôi vừa bị lạc đường thật. Có một thí sinh Trung Quốc giúp tôi chỉ đường, nói tiếng Thái rất tốt, dáng vẻ cũng không tồi. Tôi nghĩ cậu ta sẽ là một thí sinh tốt, rất mong chờ vào phần biểu diễn sắp tới.”

Đạo diễn cảm thấy ngoài ý muốn, không nghĩ rằng sẽ có thí sinh vừa mắt cô, dò hỏi: “Chúng tôi chắc chắn sẽ chú ý. Người cô xem trọng khẳng định sẽ không kém, cậu ta tên là gì vậy?”

“Tên...” Đồ Nhã nhíu nhíu mày, suy nghĩ một hồi, ánh mắt bỗng chốc sáng lên: “Giản Tinh Tuế!”

...

Cả phòng bỗng chốc an tĩnh trong chớp mắt.

Đồ Nhã nghi hoặc nhìn đạo diễn với phó đạo diễn: “Mọi người làm sao vậy?”

Đạo diễn cùng phó đạo diễn nhìn nhau, cười khổ.

Bọn họ còn cảm thấy thế nào, cuộc sống không còn gì luyến tiếc mà thôi.

Giản Tinh Tuế ở ngoài còn chưa biết tổ đạo diễn đang trong nước sôi lửa bỏng. Sau khi sơ tuyển diễn ra, các thí sinh thể hiện tài nghệ của bản thân, có một số thí sinh đáng gờm xuất hiện, ca hát nhảy múa đa tài. An Nhiễm biểu diễn trước Giản Tinh Tuế nhảy một đoạn quốc phong cũng được nhiều người khen ngợi.

Đoạn vũ đạo quốc phong này so với các thí sinh nhảy đường phố và vũ đạo hiện đại khác nhau. Từ bé, An Nhiễm đã đi học nhảy, thân thể mềm dẻo cùng các phương diện ưu tú khác làm tổ đạo diễn khắc sâu ấn tượng, vầng sáng vai chính thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Rất mau tới lượt của Giản Tinh Tuế.

Đi vào phòng chờ, cậu thấy bên trong có không ít người ngồi, đằng trước là nhóm người tổ đạo diễn. Giản Tinh Tuế không biết có phải bản thân ảo giác hay không, cậu vừa vào, ánh mắt nhóm đạo diễn nhìn cậu hình như.. rực lửa?

Giản Tinh Tế quy quy củ củ khom lưng: “Xin chào mọi người, em là Giản Tinh Tuế, em có tài nghệ ca hát ạ.”

Theo nhạc đệm, cậu hát một bài chuẩn chỉ.

Dù không phải khiến người kinh ngạc, nhưng giọng hát cũng không tệ, hơn nữa có điểm khiến nhóm đạo diễn tương đối vừa lòng. Các thí sinh trước có đa dạng kiểu tóc đẹp trai các thứ, bỗng nhiên lòi ra một Giản Tinh Tuế với cái đầu tấc rất là... làm người ta thấy lạ lẫm.

Giống kiểu, một đống thư sinh văn nhã ham học, tòi ra một chú đốn củi. Cái này như kiểu tạo điểm nhấn, là thứ mà tổ chương trình ưu tiên suy xét.

Tuy rằng tài nghệ hơi bình thường, nếu là người khác thì có khả năng sẽ không được đạo diễn và tổ chương trình chú ý tới. Nhưng cậu chàng này lại quen biết hai lão đại, ngay cả Đồ Nhã cũng biết, không thể không khiến tổ đạo diễn chú ý.

Đạo diễn nói: “Nếu cậu được vào sâu, cậu có yêu cầu gì với chương trình không? Ví dụ như là sau khi vào cậu muốn tổ chương trình chúng tôi cung cấp một số phí sinh hoạt.”

Giản Tinh Tuế suy nghĩ một chút, có vẻ rất nghiêm túc.

Đạo diễn cảm thấy người mà được hai lão đại nói tới chắc chắn sẽ rất khó hầu, có khi Giản Tinh Tuế sẽ yêu cầu chiếm nhiều thời gian xuất hiện trên màn ảnh, hoặc muốn có huấn luyện viên chuyên nghiệp gì đó. Trên sân khấu, thiếu niên ngẩng đầu, nhẹ giọng dò hỏi: “Tôi muốn hỏi một chút, có phải nếu qua sơ tuyển, tham gia vòng một thì sẽ được nhận 20.000 đúng không?”

“...”

Căn phòng lâm vào yên tĩnh.

Đạo diễn cảm thấy cả đời ông cũng chưa bao giờ hạn hán lời như bây giờ.

Người được hai vị lão đại đồng thời dặn dò tới đây chỉ vì 20.000 đồng tiền thôi?

Tôi cho cậu 20.000 ngay luôn này. Cầu cậu nói họ buông tha cho tôi đi! Đạo diễn rít gào trong nội tâm, vẻ mặt vô cùng phức tạp.

Phó đạo diễn rưng rưng gật đầu: “Đúng vậy.”

Giản Tinh Tuế khom lưng: “Cảm ơn, tôi không còn gì muốn hỏi. À mà mọi người sẽ bao ăn ở đúng không?”

Phó đạo diễn: “... Có”

Giản Tinh Tuế mỉm cười: “Tốt quá rồi.”

Đạo diễn hai người nội tâm càng này càng rối bời. Nhưng mà phải nói lại, không cần thời gian lên hình, yêu cầu đơn giản như vậy dù trúng tuyển cũng không có gì ha? Vậy thì bọn họ có thể dễ dàng báo cáo kết quả với Phó ảnh đế bên kia rồi!

Đạo diễn cười nói: “Rất tốt, cậu đã trúng tyển, bây giờ về chờ thông báo đi.”

Giản Tinh Tuế sửng sốt, không nghĩ tới lại đơn giản như vậy.

Cậu vẫn là khom lưng, tiến lên lấy giấy báo danh. Lúc chuẩn bị rời khỏi, có nhân viên từ cánh gà chạy tới đạo diễn, nói: “Đạo diễn, Tiểu Vương phụ trách chạy việc vặt của chúng ta vừa xin nghỉ về xử lý việc nhà, hai ngày sau sẽ không tới. Làm thế nào bây giờ?”

Đạo diễn cũng rất sầu não: “Như nào lại bận vào lúc này. Giờ chỉ có thể thuê tạm người mấy ngày, mà người nhận làm thì khó thuê, trời ạ...”

Lúc phát sầu, bên cạnh sẽ luôn cho ta kinh hỉ. Giản Tinh Tuế đang cầm giấy báo danh bỗng nhiên mở miệng nói: “Đạo diễn, chú thiếu nhân viên thời vụ à?”

Đạo diễn sửng sốt, giật mình nhìn cậu.

Nói cho cùng thì người đi sơ tuyển đều có chút của cải, không giàu thì sang. Công tử thiếu gia như cậu chàng này, làm gì mà hỏi cái loại này. Nhưng ông vẫn gật đầu đáp: “Đúng vậy, có gì hả?”

Giản Tinh Tuế nói: “Chú xem cháu có ổn không?”

“...”

Đạo diễn cảm thấy tâm trạng hôm nay của ông lên xuống đều liên quan tới người này, chỉ nghẹn được một câu: “Có thể, nhưng một ngày chỉ được 150 đồng thôi.”

Giản Tinh Tuế không chút do dự gật đầu: “Được ạ.”

Tâm tình đạo diễn ngày càng phức tạp. Ông thấy tay Giản Tinh Tuế vừa trắng vừa mềm, nhìn qua không giống như con cháu trong nhà nghèo, lại còn được hai lão đại chú ý tới cậu, tuy rằng một người không muốn cậu tham gia. Đạo diễn không khỏi lắm miệng, hỏi một câu: “Cậu thiếu tiền lắm hả?”

Giản Tinh Tuế gật gật đầu: “Vâng.”

Tâm trạng của đạo diễn cùng phó đạo diễn lại càng phức tạp.

Cái kiểu phức tạp mà 'Cậu đã thành công thu hút sự chú ý của tôi'.

Nhưng mặc kệ phức tạp ra sao, Giản Tinh Tuế vẫn cứng đầu. Cậu không muốn trở lại cửa hàng bánh gạo, thế nên hiện tại trước tiên cần tìm việc làm nuôi sống bản thân. Anh Vương đã đồng ý sẽ giúp cậu ở ký túc xá của công ty quản lý, cho nên nếu cậu làm việc bán thời gian ở đây là có thể giải quyết vấn đề ba bữa một ngày. Hơn nữa, làm chạy việc dù sẽ mệt mỏi, nhưng công việc đơn giản, nên cậu phải ra tay ứng việc thật nhanh.

...

Mấy ngày sau

Dưới tòa nhà giải trí, Giản Tinh Tuế đang ở bãi đỗ xe giúp bảo an kiểm tra, đối chiếu một số khách quý đặc biệt và xe của họ sẽ tới chương trình trong thời gian tới. Ở cách đó không xa, bỗng có một nhóm cô gái tụ tập, trong tay cầm lightstick, vật phẩm gì đó.

Giản Tinh Tuế thuận miệng hỏi bảo an: “Bọn họ là..”

“À, hôm nay Phó ảnh đế có thể sẽ đến đối chiếu lịch trình với nhóm đạo diễn.” Bảo an liếc mắt nhìn nhóm fan: “Ở kia phần lớn là fan biết trước lịch trình hoặc là fan cuồng theo dõi.”

Tay Giản Tinh Tuế không tự giác mà siết chặt tờ giấy đang cầm.

Bảo an nhìn cậu hỏi: “Cậu cũng hâm mộ Phó ảnh đế à?”

“Cháu...” Giản Tinh Tuế cúi đầu, không cho người khác thấy rõ biểu tình. Cậu lắc đầu: “Cháu không phải.”

Bảo an thấy vậy thì không hỏi tiếp nữa.

Giản Tinh Tuế không tự giác mà khẩn trương. Lúc chỉnh xong danh sách, chuẩn bị trở về, một chiếc xe bảo mẫu tiến vào cách đó không xa. Giản Tinh Tuế còn chưa phản ứng, các cô gái đã kích động, có người hét chói tai, có người hoan hô. Lúc xe bảo mẫu dừng lại, còn không ít người bao vây xung quanh.

Nhưng mà từ trên xe xuống lại là một nữ nghệ sĩ của chương trình khác. Sau khi trợ lý giải vây, nhóm fan vốn vây quanh lại đợi thần tượng một lúc, sau đó phát hiện ra hình như hôm nay Phó ảnh đế sẽ không tới, mới có người dần dần rời đi. Thời điểm có người rời đi, lightstick cùng một số poster bị vứt lại xuống đất. Chờ tất cả giải tán, Gảin Tinh Tuế mới đi ra, ngồi xổm nhặt những thứ bị vứt bỏ trên mặt đất lên.

Vào lúc này, một xe bảo mẫu khác tiến vào.

Nhân viên công tác ở tổ chương trình chuyên môn phụ trách tiếp đón chạy lại đây, nói: “Anh Phó, anh đi vào thang máy bên này là có thể tránh bị người thấy.”

Từ trên xe, một người đàn ông thân hình cao lớn, mặc một bộ quần áo đơn giản, khuôn mặt anh tuấn bị che bởi kính râm. Phó Kim Tiêu một tay cởi kính râm, lộ ra đôi mắt không được nghỉ ngơi đầy đủ, gật gật đầu nói: “Đi thôi.”

Thời điểm nhóm người đi theo hướng có thang máy có ngang qua chỗ vừa nãy các fan nằm vùng.

Phó Kim Tiêu lơ đãng mà nhìn thoáng qua, thấy một chàng trai đang khom lưng cẩn thận nhặt lên poster bị rơi trên đất. Động tác dịu dàng, khi phát hiện poster bị bẩn còn cẩn thận lau sạch sẽ. Bộ dáng nghiêm túc như thế, thật giống như thứ mà cậu nhặt được là trân bảo.

Phó Kim Tiêu không nhịn được mà nhìn lâu hơn một chút.

Nhân viên công tác theo ánh mắt của anh nhìn qua, cười: “Kia là nhân viên bán thời gian mà chúng tôi vừa thuê được, cậu ấy đang dọn dẹp.”

Phó Kim Tiêu nhàn nhạt đáp. Không biết vì sao, bóng dáng người kia làm anh có chút quen thuộc xa lạ, vì thế thuận miệng hỏi: “Cậu ta tên gì?”

“À” Nhân viên công tác nghĩ nghĩ, trả lời: “Hình như gọi là Giản Tinh Tuế thì phải.”

“...”

Ảnh đế luôn luôn không quan tâm tới mọi việc xung quanh nghe vậy liền nhướn mày, sau một lúc lâu, cười khẽ ra tiếng.

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Kim Tiêu: Em còn làm gì mà anh không biết không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.