Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người

Chương 47: Chương 47: Mẹ chồng chàng dâu




Giản Tinh Tuế khó hiểu.

Nhưng khi thấy bộ dáng bí hiểm của Phó Kim Tiêu, cậu không dám hỏi nhiều. Lúc ngồi trên xe, cậu vẫn mải suy nghĩ tới khi xe bất chợt phanh gấp mới giật mình tỉnh lại.

Phó Kim Tiêu ngồi cạnh nhìn cậu: “Đang nghĩ chuyện gì thế?”

Giản Tinh Tuế lập tức quay đầu lại. Thấy Phó ảnh đế đang nhìn mình, cậu nhanh chóng trả lời: “Em đang nghĩ về... chuyện vừa nãy.”

“Hủy hợp đồng đã là chuyện của quá khứ rồi.” Phó Kim Tiêu buông tập kịch bản đang cầm trên tay xuống, nói với cậu: “Dù mọi chuyện có kết cục như thế nào đi chăng nữa mà bản thân vẫn chìm đắm trong quá khứ khổ đau, không hướng tới tương lai thì sẽ chẳng tốt hơn được đâu. Hiểu chứ?”

Giản Tinh Tuế đã hiểu. Cậu sợ anh hiểu lầm còn giải thích: “Em biết mà. Vừa rồi em chỉ nghĩ rằng nếu đã hủy hợp đồng với bọn họ thì sau này nên làm gì.”

Phó Kim Tiêu nghiêm túc hỏi cậu: “Định rời khỏi giới sao?”

Giản Tinh Tuế không trả lời ngay. Cậu đã từng đam mê âm nhạc, cũng muốn sáng tác các ca khúc của riêng mình. Nhưng sau khi nhận ra đến cả giới giải trí cũng chẳng có chỗ đứng, cậu đành phải từ bỏ. Thế mà bây giờ đã có rất nhiều chuyện vì hiệu ứng bươm bướm mà thay đổi khiến cậu bất giác nghĩ rằng bản thân dường như vẫn có thể sáng tác, vẫn có thể... tồn tại trong giới này.

Ngẩng đầu nhìn về phía Phó Kim Tiêu, Giản Tinh Tuế biết dù có thế nào bản thân cậu chẳng bao giờ muốn, cũng chẳng bao giờ nghĩ tới chuyện nói dối người đàn ông này. Tuy mối quan hệ của bọn họ không thân thiết, nhưng sâu trong lòng cậu đã xuất hiện sự tin tưởng vững bền với anh.

“Thật ra em không muốn rút khỏi giới giải trí.” Giản Tinh Tuế nói thật: “Em chỉ sợ bản thân làm không tốt.”

Khóe môi Phó Kim Tiêu gợi lên ý cười: “Không có ai có thể làm được hoàn hảo mọi việc cả. Trước khi phá kén, con bướm cũng không biết bản thân có thể bay. Ngay cả rùa mà không thi chạy với thỏ thì đâu biết rùa lại có thể thắng. Giống như tôi lúc mới bước vào giới giải trí cũng chỉ là một nghệ sĩ vô danh thôi.”

Giản Tinh Tuế nghe anh nói mà sững sờ.

Đôi mắt đen láy của cậu dõi theo bóng dáng của Phó Kim Tiêu, cộng thêm làn da trắng mềm như sữa khiến người nhìn cảm thấy vừa vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.

Khi Giản Tinh Tuế còn chưa nói gì, Phó Kim Tiêu nhướn mày: “Ý của tôi định nói là đừng sợ khó khăn phía trước mà hãy dũng cảm trải nghiệm để chinh phục các thử thách. Cậu cứ chăm chăm nhìn tôi là sao?”

Không gian trong xe không tính là quá rộng.

Phó Kim Tiêu lười biếng ngồi, giọng nói có vài phần trêu chọc: “Hay là chuẩn bị kế hoạch tới 'chinh phục' tôi?”

!!!

Giản Tinh Tuế vội hoàn hồn, cuống quít nói: “Không có, không phải. Em, em không dám vậy đâu.“. Tìm‎ đọc‎ thêm‎ tại‎ ﹎‎ Tr

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.