Thẩm Tinh Tuế ngây thơ nhìn Phó Kim Tiêu một cách khó hiểu.
Anh nhận lấy ánh mặt của cậu, trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Phó Kim Tiêu đành lau khô mặt cho cậu nhóc, giọng trách cứ lại như cưng chiều: “Lớn tới từng này rồi vẫn còn khóc nhè như con gái vậy. Không sợ fans cười sao?”
Thẩm Tinh Tuế vốn đã xấu hổ lắm rồi, nghe anh nói vậy liền bất bình cãi lại: “Không phải như vậy đâu, em không phải là người dễ rơi nước mắt. Đây chẳng qua là vì...”
Phó Kim Tiêu nhướn mày: “Vì sao?”
Cậu cúi đầu, cầm lấy sổ ghi chép hòng phân tán sự chú ý của anh. Nhưng ánh mắt nóng rực phía đối diện vẫn chăm chú nhìn khiến Thẩm Tinh Tuế đành nói: “Vì cảm thấy anh vất vả quá nên mới...”
Càng nói cậu càng cảm thấy ngại ngùng, giọng cũng ngày càng nhỏ như muỗi kêu.
Phó Kim Tiêu nhìn cậu nhóc thành thật trước mặt, khẽ cười: “Nên mới đau lòng sao?”
Anh nói hẳn ra rồi.
Thẩm Tinh Tuế cảm tưởng tâm tư thầm kín bấy lâu nay của bị vạch trần, nhưng đồng thời lại cảm thấy vui vẻ vì được tỏ tường. Cậu khẽ gật đầu.
Phó Kim Tiêu ngồi xuống phía đối diện, liếc nhìn cậu nhóc vì phơi nắng mà da phiến đỏ. Thẩm Tinh Tuế vốn được dạy tác phong cẩn thận, nhưng bây giờ do mệt mỏi mà vô thức cong lưng xuống.
“Sao cậu lại không đau lòng cho bản thân mình chứ?” Anh rót một cốc nước ấm đưa cho cậu: “Chương trình cũng không bắt cậu liều mạng nhất là trong thời tiết như này. Chốc nữa tôi sẽ qua chỗ đạo diễn mượn kem chống nắng, nếu không thì quay xong ngày hôm nay da cậu bị cháy nắng mất.”
Thẩm Tinh Tuế ngơ ngác: “Dạ?”
“Dạ cái gì hả.”
Phó Kim Tiêu trở lại chỗ của mình, vừa mở phần ăn cậu mang tới vừa nói tiếp: “Mệt như vậy rồi còn không tự thương mình. May là thầy của cậu không mít ướt như vậy, không thì thấy dáng vẻ vừa rồi của cậu chắc tôi cũng phải ăn cơm chan nước mắt mất.”
Anh trêu như vậy khiến Thẩm Tinh Tuế không nhịn được bật cười theo.
Nhưng cậu cũng từ từ nhận ra ý của Phó ảnh đế hình như... anh cũng đang đau lòng cậu sao?
Đùa hay thật đây...
Chắc là tùy tiện nói thôi nhỉ.
Thẩm Tinh Tuế nghĩ mãi cũng không tìm ra được đáp án. Cậu vừa mong chờ lại sợ sệt không dám xác định. Mặt khác, người xem lúc này lại hò hét kích động:
“Chị đây đã thấy chân lý sáng chói rồi!”
“Tuế Tuế đúng là luôn nghĩ cho người khác trước tiên.”
“Đáng thương nhất là chẳng có ai quan tâm cậu nhóc cả.”
“Có mà có mà, anh Phó để ý lắm nha hi hi.”
“Ư ư ư, tự nhiên muốn khóc quá. Cảm ơn anh Phó đã quan tâm tới Tuế Tuế nhà em nha.”
Đến chiều, có không ít người ngóng được tin thần tượng của họ bán hoa quả ở đây mà tới.
Chưa hết giờ nghỉ trưa đã có cô gái tới hỏi: “Anh chủ, loại này bán như nào vậy?”
Thẩm Tinh Tuế vội vàng chạy qua báo giá.
Cô gái này vung tiền vô cùng hào phóng: “Được được, mỗi loại quả anh gói cho em 5kg nhé!”
Thẩm Tinh Tuế khiếp sợ: “Rất cảm ơn em đã ủng hộ, nhưng mua nhiều như vậy liệu có ăn hết được không?”
Cô gái áo vàng thẹn thùng nhìn thoáng qua Phó Kim Tiêu đằng sau cậu: “Không sao, anh không phải lo. Nếu muốn cảm ơn thì tặng lại cho em thứ gì đó đi?”
Các cô nghe nói quy tắc của chương trình là cấm mua bán dựa trên danh tiếng nên cũng không dám nói thẳng là họ muốn chụp chung với thần tượng. Fans của ảnh đế rất hiểu chuyện, vậy nên bọn họ đã nghĩ ra cách xử lý uyển chuyển như này.
Thẩm Tinh Tuế trầm ngâm, chưa nghĩ ra nên tặng cái gì: “Bọn tôi...”
Khi cậu đang do dự thì bỗng nghe thấy tiếng Phó Kim Tiêu từ đằng sau vọng tới: “Tặng quà phải không, không thành vấn đề.”
Thẩm Tinh Tuế xoay người.
Anh nói tiếp: “Gọi bọn Thẩm Tinh Thần trở lại giúp cậu, tôi đi một chút.”
Cậu cũng vô cùng tin tưởng, không hỏi anh định đi đâu. Sau khi gọi cho Thẩm Tinh Thần, bọn họ bắt đầu giúp khách lựa hoa quả.
Không bao lâu sau, Phó Kim Tiêu đã trở lại.
Trong tay anh cầm giấy Tuyên Thành và bút lông được mua ở tiệm hàng cạnh quầy ăn gần đó. Anh dùng đầu bút nhúng vào mực nước, gạt cho bớt ẩm rồi từ tốn viết chữ. Động tác của Phó Kim Tiêu thanh thoát, chẳng mấy chốc đã viết được bốn chữ “Vạn sự như ý” trên giấy.
Fans đang đứng chờ bên cạnh kích động che miệng.
Sau khi đặt bút lông xuống, Phó Kim Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, cong môi cười: “Món quà này tặng được chứ?”
“Được ạ được ạ!” Fans gật đầu thật mạnh. Cô vui vẻ tới mức lắp bắp: “Thật đấy ạ? Đây là tặng cho em sao?”
Anh gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Cảm ơn em đã ủng hộ, vất vả cho em rồi.”
Một lời hai nghĩa.
Đầu tiên là cảm ơn fans đã tới mua nhiều trái cây ủng hộ, sau đó nói tới việc cô đã vất vả tới trấn nhỏ xa xôi như vậy.
Cô gái hạnh phúc tít mắt, thậm chí còn không tin được: “Không vất vả gì hết đâu ạ. Em, em có thể hỏi lại một chút được không, cái này tặng em thật ạ?”
Trên mặt Phó Kim Tiêu vẫn nở nụ cười ôn hòa: “Thật đó.”
Cô kích động nhảy nhót, ngay cả nhóm Thẩm Tinh Tuế không xa cũng chú ý.
Lần đầu tiên Thẩm Tinh Tuế thấy anh viết chữ, nghi hoặc hỏi: “Chữ thầy Phó đẹp như vậy sao?”
“Em cũng không ngẫm lại đống của cải nhà họ Phó xem. Cụ nhà Phó từng là trưởng viện khoa văn, ngay cả nhà bọn họ cũng nổi với cái danh thư hương thế gia lâu đời nên từ nhỏ anh Phó đã chịu sự ảnh hưởng sâu sắc của gia đình. Em nhớ hội đấu giá từ thiện lần trước ở nhà Phó không, một bộ tranh chữ của cụ Phó đã bán được 80 triệu rồi đấy.” Thẩm Tinh Thần thì thầm: “Mà bình thường anh Phó không viết đâu, cũng chẳng có tác phẩm gì cả. Nhưng hai năm trước anh ta mang một bộ tranh chữ tự viết được đem ra đấu giá, nghe đâu cuối cùng chốt 30 triệu cơ mà.”
Thẩm Tinh Tuế mở to mắt.
Cậu cuối cùng cũng hiểu tại sao cô gái kia lại kích động tới vậy rồi. Mua mấy chục cân hoa quả mà nhận được món quà như vậy thì khác gì đổi đời trong chớp mắt không?
Khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng nháo nhào:
“Mẹ nó, mấy chuyện tốt như này bao giờ tôi mới tới lượt đây?”
“Trấn Đào Hoa đúng không, ông đây đi xuyên đêm tới.”
“Có phải chị gái này kiếp trước từng cứu cả hệ Ngân Hà không vậy?”
“Bộ chữ này không cần bán, chỉ cần treo trong nhà cũng sung sướng rồi.”
Vốn dĩ số lượng trái cây còn rất nhiều, nhưng sau khi cô gái đó mua đã chẳng còn bao nhiêu. Vậy mà lúc này còn rất nhiều khách đang xếp hàng, có người còn tới từ sớm để đợi mua. Thời tiết ở trấn Đào Hoa càng ngày càng nóng, nắng trời chói chang như vậy mà xếp hàng lại không mua được thì thương lắm.
Lý Nhứ An Lên tiếng: “Tôi vừa gọi cho nhóm thầy Lý với Nhiễm Nhiễm bên kia, bọn họ còn một ít hoa chưa bán được.”
Sau khi nghe vậy, Thẩm Tinh Thần cũng có ý tưởng: “Hay chúng ta cũng mua hoa rồi tặng cho mấy vị khách đã xếp hàng rất lâu vẫn chưa mua được đi. Dù sao bọn họ đứng đây lâu tới vậy mà chưa mua được.”
Hai người xói xong liền cùng nhìn về phía Phó Kim Tiêu.
Đây mới là người có quyền quyết định trong nhóm. Nếu anh không đồng ý, tất cả chỉ là lời nói đầu môi.
Phó Kim Tiêu ngồi trên bàn thống kê sổ sách ngày hôm nay, đáp lại: “Hoa quả của chúng ta đều dựa theo giá thị trường mà bán. Hôm nay hai người các cậu tính sổ còn tính sai mấy lần. Kiếm tiền thì không thấy nghiêm túc vậy đâu mà sao lúc tiêu tiền thì tích cực thế?”
Lý Nhứ An nghẹn lời. Đúng là gã đã tính sai sổ sách một lần.
Thẩm Tinh Thần không nói được gì, nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định. Hắn nhìn về phía Thẩm Tinh Tuế với hy vọng nhỏ nhoi cậu có thể giúp được gì đó.
Thẩm Tinh Tuế nhìn ra đằng sau mới phát hiện có rất nhiều người đang xếp hàng. Các cô ai cũng nóng nực, có một số người đứng lâu còn ướt đẫm mồ hôi sau lưng.
Cậu chần chờ nói: “Số hoa không bán hết của thầy Lý chắc sẽ rẻ hơn nhiều. Nếu chúng ta muốn tặng thì không cần mua nhiều, chỉ cần đủ số người xếp hàng lâu nhất thôi. Bằng không để mọi người đợi như vật thì ngại lắm...”
Lý Nhứ An thở dài.
Gã định nói lời của cậu chắc khác gì ý vừa nãy của mình. Anh Phó từ chối rồi đấy, cậu nói lại thì có tác dụng không? Vừa định đi qua an ủi Thẩm Tinh Tuế, Lý Nhứ An lại thấy Phó Kim Tiêu ngẩng đầu, ôn hòa tán thành: “Cậu nói đúng lắm.”
Lý Nhứ An: “....?”
Phó Kim Tiêu buông sổ xuống, chậm nói: “Vậy cứ làm như cậu nói đi. Bọn tôi sẽ ở lại trông nom, cậu và Tinh Thần đi qua bên thầy Lý mua hoa về.”
Thẩm Tinh Tuế nghe vậy, mỉm cười: “Được không ạ?”
Anh gật đầu.
Thẩm Tinh Thần kích động, nắm tay dậm chân liên tục: “Yeeah! Bây giờ chúng ta xuất phát luôn thôi!”
Thẩm Tinh Tuế cũng rất vui vẻ. Hai người bọn họ suy nghĩ đơn thuần tung tăng cùng nhau đi mượn xe, bỏ lại Lý Nhứ An đang quay cuồng trong mơ hồ.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp vui cười:
“Há há, Lý Nhứ An đang tự hỏi lại cuộc đời hay sao vậy.”
“Anh Phó, anh làm như vậy nom có ổn không?”
“Bé con nhà mình nói gì cũng đúng nhờ!”
“Cười ngất.”
Thẩm Tinh Tuế đang kì kèo mượn tổ đạo diện một chiếc xe ba bánh. Nhưng đám người này lại không muốn cho họ mượn không: “Mượn xe tốn 50 đồng.”
Cậu khiếp sợ: “Sao lại đắt như vậy chứ?”
Thẩm Tinh Thần ăn sung mặc sướng từ bé thì không cảm thấy to tát gì, còn định giơ máy quét mã.
Thẩm Tinh Tuế ngăn hắn lại, nói với tổ đạo diễn: “Cái này đắt quá, lúc trước tôi mượn xe đạp cũng chỉ mất 4 đồng thôi. Sao giá thuê xe ba bánh lại hết 50 được?”
Đạo diễn ra vẻ tiếc nuối: “Bây giờ vật giá leo thang, bọn tôi cũng đành phải làm vậy thôi. Nếu cậu chê đắt thì có thể thuê xe điện, chỉ tốn 10 đồng thôi.”
Thẩm Tinh Tuế ngó xem liền thấy chiếc xe điện sập xệ không tả nổi.
Để tiết kiệm được mấy đồng lẻ thì có thể thuê chiếc xe này thôi. Cậu do dự một lát, gật đầu: “Cái này cũng được!”
Thẩm Tinh Thần khiếp sợ, ngăn cản đứa em mình: “Anh không ngồi cái xe rách này đâu!”
“Không sao, tin em.” Thẩm Tinh Tuế kéo anh trai ngồi lên xe, hỏi hắn: “Ổn định chưa?”
Từ trước tới nay cặp mông của vị thiếu gia này luôn được nâng niu trên đệm ghế của siêu xe chứ có bao giờ phải chịu qua cái lạnh cứng nhắc của chiếc xe cà tàng như này đâu. Sau khi ổn định chỗ ngồi, Thẩm Tinh Thần tủi thân gào: “Xong rồi!!”
Thẩm Tinh Tuế đáp: “Xuất phát!”
Bình thường ai cũng tưởng cậu là người không có tham vọng cũng không có ưu thế gì, nhưng bây giờ bọn họ lại ngạc nhiên trước thể lực dồi dào của cậu nhóc này. Ngay cả khi mang theo một Thẩm Tinh Thần to cao đằng sau, cậu vẫn phi xe nhanh như chớp tới hiệu sách.
Vừa vào cửa, Thẩm Tinh Thần liền gọi: “Thầy Lý, bọn em tới mua hoa đây!”
Thầy Lý từ bên trong đi ra, không ngờ khách tới lại là thành viên nhóm khác, cười nói: “Các cậu muốn bao nhiêu? Bọn tôi bán 10 đồng một bó nha.”
Thẩm Tinh Thần khen: “Hoa này đẹp thật đấy.”
“Tất nhiên rồi. Chỗ này vừa được hái đấy, đóng gói xong hết rồi!” Thầy Lý vô cùng tự hào: “Nhiễm Nhiễm tới giới thiệu cho bọn họ đi.”
Tuy Thẩm Tinh Thần không phải loại thiếu gia vung tiền như rác nhưng hắn cũng không hiểu giá trị đồng tiền. Thêm cả việc chưa bao giờ mua hoa nên Thẩm Tinh Thần lại càng không rõ hoa này đắt hay rẻ.
An Nhiễm tích cực giới thiệu: “Loại hoa này 10 đồng một bó, còn loại này đắt hơn 5 đồng.”
Thẩm Tinh Tuế đi tới, sau khi nhìn lướt qua liền nói: “Nhiễm Nhiễm, cho bọn tôi loại nào tầm tầm thôi. Bọn tôi định lấy 50 bó, có giảm giá gì không?”
An Nhiễm dở khóc dở cười: “Giá này đâu có đắt đâu.”
“Bọn tôi mua nhiều mà.” Thẩm Tinh Tuế cò kè mặc cả. Cậu vừa lựa hoa vừa nói: “Cậu xem, hoa bên chỗ này không còn tươi nữa thì tính cho bọn tôi rẻ hơn đi. Còn bó này có bông nhỏ hơn bó khác nhiều, lấy giá như nhau thì không ổn đâu nhỉ?”
An Nhiễm nghe mà không cãi lại được đành đáp ứng: “Được rồi được rồi, bọn tôi sẽ bán rẻ cho các cậu.”
Lúc này Thẩm Tinh Tuế mới vừa lòng, cười nói: “Cảm ơn nhé.”
Sau khi cùng nhau mang hoa lên xe, Thẩm Tinh Thần xót em trai nên nhanh miệng nói: “Để anh đèo, anh đèo cho.”
Thẩm Tinh Tuế chần chờ: “Anh biết lái sao?”
“Đừng có coi thường anh nhá!” Thẩm Tinh Thần vỗ ngực: “Trên đời này có gì làm khó được anh đây chứ?”
Sự thật chứng minh rằng tuy Thẩm Tinh Thần ngáo thật, nhưng khả năng học tập của hắn không hề kém. Sau khi hiểu rõ cách lái xe, hai người chở hoa đem về. Tới nơi, bọn họ mệt đã tới mức không thẳng được lưng.
Khán giả chứng kiến Thẩm Tinh Tuế mặc cả, mỗi người một ý:
“Bủn xỉn thế mà sống được à.”
“Keo kiệt thật đấy.”
“Kém xa mười dặm so với Nhiễm Nhiễm.”
“Có phải cậu ta thiếu tiền không vậy?”
“Còn liên lụy Tinh Thần mệt bở hơi tai cùng. Rõ ràng hôm nay kiếm được bao nhiêu rồi, tốn hơn chút thì có làm sao đâu.”
Hoa tới, những người còn lại liền nhanh tay phân phát cho khách đứng đợi. Trái cây mang tới hầu như đã bán sạch nên bọn họ dọn dẹp quầy hàng rồi tới chỗ ông lão báo cáo. Lão nằm mơ cũng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hoa quả nhà mình có thể bán sạch trong một ngày. Khi nhìn thấy quầy hàng trống không, cả người lão còn lâng lâng như chưa tỉnh giấc.
Phó Kim Tiêu đem số sách hôm nay đưa cho lão: “Tổng số tiền hôm nay thu được tầm 6213 đồng, ông cứ cầm trước giấy tờ này. Chốc nữa nhân viên chương trình sẽ đi ngân hàng đổi tiền mặt trả ông sau.”
“Nhiều, nhiều như vậy sao?” Đôi tay vì lao động quanh năm mà nhăn nheo, thô ráp nay lại run rẩy khi cầm lấy sổ sách: “Cảm ơn các cậu, cảm ơn các cậu nhiều lắm! Nhiều tiền như này tôi không dám lấy hết đâu, các cậu đã giúp tôi bán mà. Tôi muốn chia cho mọi người một nửa...”
Thẩm Tinh Thần cười cười: “Không sao đâu ông ơi, bọn cháu tự nguyện giúp đỡ mà. Đây cũng là nhiệm vụ chương trình giao cho bọn cháu đó. Ông đồng ý cho bọn cháu mang hoa quả đi bán cũng là giúp chúng cháu rồi!”
Ông lão không hiểu cái gì mà chương trình rồi mà nhiệm vụ cả.
Lão vẫn từ tốn lấy ra một túi vải đã sờn rồi mở ra để lộ đống tiền bên trong: Hai tờ 100 đồng, 5 đồng, 10 đồng đã cũ nát cùng mấy đồng xu lẻ.
Lão lấy tờ 100 đồng rồi lại nhặt nhạnh thêm mấy đồng xu đặt vào tay Phó Kim Tiêu, chân thành nói: “Chỗ này là tôi tích cóp từ bán trái cây với nhặt đồng nát. Các cậu cứ cầm trước chỗ này, chờ tiền tới thì tôi lại đưa cho...”
Lão già rồi, tất cả chỗ này là toàn bộ số tiền mà lão kiếm được.
Đối với nhiều người, số tiền ít ỏi này chỉ đủ để mua một suất cơm hộp. Nhưng với ông lão, đây là tài sản mà lão dành dụm từ việc nhặt đồng nát và phơi da dưới cái nắng gay gắt cả ngày trời để bán được mấy cân trái cây.
Thẩm Tinh Tuế trả lại tiền cho lão, mỉm cười: “Ông không phải lo đâu ạ, số tiền này bọn cháu không cần. Thanh niên như bọn cháu còn sức lao động mà, với cả chương trình cũng sẽ lo cho bọn cháu nữa. Ông không phải lo đâu nhé.”
Lão nghe câu được câu không, chần chờ: “Các cậu nhận được tiền rồi sao?”
Phó Kim Tiêu câu môi: “Vâng, thế nên ông cứ cầm lấy tiền đi ạ, không phải lo cho chúng cháu đâu.”
“Đúng đó ạ.” Thẩm Tinh Tuế cẩn thận cất tiền vào túi vải của lão. Động tác của cậu từ tốn, ôn nhu dặn dò: “Bây giờ thời tiết oi bức, lúc nào ông ra ngoài nhớ mang theo mũ che nắng nữa nhé. Cháu xem qua thì thấy cửa hàng gần đây đang có giảm giá đó, tốn 20 đồng là có thể mua được một cái mũ rồi. Hơn nữa, bình thường ông hay đi bộ thì cũng nên đổi một đôi giày mới...”
Ông lão yên lặng nghe. Con cháu nhà lão đều lên phố làm công rồi, một năm cũng chẳng về được mấy bữa. Thế nên lúc này nghe cậu dặn dò, lão vừa gật đầu vừa đỏ khóe mắt. Dáng hình gầy gò đứng ngược nắng thật cô độc, cũng thật đáng thương.
Người xem trong phòng phát trực tiếp cũng cảm thán:
“Cuộc sống này còn nhiều mảnh đời bất hạnh thật đấy.”
“Đừng có nói cậu ấy bủn xỉn nữa. Tuế Tuế chắt góp từng đồng một không phải cho mình mà là để đưa ông lão đấy.”
“Chỉ những người từng chìm nổi trong bể khổ nhân gian mới thấm.”
“Cậu ấy chỉ muốn ông lão sẽ được nhận thêm nhiều tiền hơn một chút mà thôi. Thế mà mấy người các cô các cậu lại chỉ trích người ta ích kỷ này nọ. Xin đấy, mở to mắt ra mà nhìn đi.”
“Có khi cậu ta ở nhà mới cũng khó khăn tiền bạc lắm...”
....
Ngày hôm sau.
Mới sáng tinh mơ, mọi người đã tập hợp lại đợi tổ đạo diễn tổng hợp thành tích hôm qua. Kết quả cuối cùng là bốn người Phó Kim Tiêu và Thẩm Tinh Tuế kiếm được nhiều hơn nhóm còn lại 500 đồng, chiến thắng tuyệt đối.
Nhân viên chương trình lấy ra ba rương bị khóa: “Chúc mừng các bạn đã hoàn thành nhiệm vụ hôm qua. Gợi ý trong ba rương này sẽ bật mí về sát thủ cũng như manh mối nhiệm vụ.”
Thẩm Tinh Thần cầm lấy rương: “Mật khẩu thì sao?”
Tổ đạo diễn bắt đầu lộ tính chó: “Mật khẩu là số lượng món ăn xuất hiện trên bàn cơm của mọi người trong bữa sáng hôm qua. Mật khẩu có 4 chữ số, gồm 2 số kết hợp từ số món của mọi người lại với nhau.”
???
Ba dấu chấm hỏi to đùng nhảy nhót trong đầu mỗi người. Bọn họ mở to mắt, không dám tin nhìn tổ chương trình.
Thẩm Tinh Thần nghẹn nửa ngày mới nói được một câu: “Đạo diễn, ông đang trêu tôi đấy à?”
Số lượng bình luận trong phòng phát trực tiếp tăng gấp đôi:
“Há há há há há há!”
“Tôi biết mà, bỗng nhiên cho ăn sáng là không ổn rồi.”
“Trời đ*, cười ngã mẹ xuống đất luôn.”
“Cầm lấy thẻ nhiệm vụ, lại như không cầm lấy.”
Khi mọi người đang há hốc mồm choáng váng, Thẩm Tinh Tuế nhẹ nhàng tiến lên một bước: “Hình như em nhớ.”
?
Mọi người đồng loại nhìn cậu.
Thẩm Tinh Tuế bị nhìn chằm chằm như vậy liền ngại ngùng cười: “Hôm qua phải chọn món nên em đã nhìn hết một lượt các món ăn nên còn nhớ. Có phải của tôi là 12 món đúng không?”
Nhân viên chương trình gật đầu: “Chính xác.”
!!!
Đôi mắt của những người còn lại trừng lớn hơn.
Thẩm Tinh Thần thò qua nói: “Nhưng em nhớ của em cũng chẳng có ích gì đâu. Em phải kết hợp với đồng đội nữa mà. Bây giờ anh Phó cũng phải đoán đúng mới được.”
Phó Kim Tiêu mở miệng: “Của tôi là 16 món.”
Nhân viên chương trình gật đầu tiếp: “Chính xác.”
Thẩm Tinh Thần:???
Tổ đạo diễn đưa cho Thẩm Tinh Tuế và Phó Kim Tiêu hai chiếc rương: “Chúc mừng các bạn đã hoàn thành thử thách, xin nhận lấy hai chiếc rương này.”
Thẩm Tinh Thần đứng cạnh há miệng nhìn, trong lòng thầm rít gào. Hai người cầm nhầm kịch bản đúng không? Buổi sáng không ngoan ngoãn ăn đi lại còn đếm số món làm gì hả? Phạm quy!!
Khán giả nhìn thấy vẻ mặt của hắn càng thấy buồn cười:
“Chương trình gì mà như hài kịch thế hắc hắc.”
“Anh Phó với Tuế Tuế quá oách.”
“Bé cưng Tinh Thần ra đây chị thương nhé.”
Tổ đạo diễn cảm thấy những người còn lại không thể nhớ được nên nói: “Các bạn có quên cũng không sao. Hôm nay mọi người đã hoàn thành nhiệm vụ nên chúng tôi vẫn sẽ cung cấp thẻ.”
Thẩm Tinh Thần định thở phào liền nghe thấy đạo diễn tiếp tục nói: “Nhưng vì các bạn không nhớ nên hôm nay sẽ không có bữa sáng.”
Suýt nữa nghẹn chết hắn.
Người nhóm khác bắt đầu trêu Thẩm Tinh Thần:
“Tinh Thần à, ít nhất cậu được lấy một cái rương nha.”
“Đúng vậy đó, bọn tôi còn chẳng có gì này.”
“Đồng chí Tinh Thần, cùng nhau nhịn đói thôi.”
Thẩm Tinh Thần tính nổi dậy khởi nghĩa, ai ngờ đạo diễn lại lôi ra một cái điện thoại: “Nhưng bọn tôi sẽ có một thử thách khác. Bây giờ là 5 rưỡi sáng, các bạn hãy gọi cho người nhà, hỏi họ có nguyện ý mang đồ ăn sáng tới trấn Đào Hoa cho mình không. Nếu họ đồng ý, các bạn có thể dùng bữa, còn không sẽ phải nhịn đói.”
“....”
Đây là chó thành tinh chứ không phải người nữa rồi.
Mọi người nghe xong đều chết lặng.
Nhưng cũng có người vui vẻ. Thầy Lý nói: “OK, thách thì thử, ít nhất còn có cơ hội thành công.”
Thẩm Tinh Thần cùng chung suy nghĩ: “Được thôi, mau đưa điện thoại cho tôi.”
Nhân viên chương trình đã quen tính tình vị thiếu gia này nên vội vàng đưa điện thoại cho hắn, còn cẩn thận dặn dò: “Nhất định phải là người thân đấy.”
Thẩm Tinh Thần gật đầu: “Yên tâm đi!”
Hắn tự tin có thừa gọi cho Thẩm Minh Lãng. Sau khi bắt máy, bên kia ngay lập tức truyền tới giọng nói khàn khàn: “Alo?”
Thẩm Tinh Thần nhanh nhảu: “Alo anh à, em là Tinh Thần nè.”
Thẩm Minh Lãng: “Chuyện gì?”
“Em đang quay chương trình đây, muốn hỏi anh có thể mang bữa sáng tới cho em trai của anh được không?” Trên mặt Thẩm Tinh Thần rạng rỡ.
Thẩm Minh Lãng trầm mặc một lúc, giọng gằn một cách đáng sợ: “Hôm qua anh cậu phải họp xuyên đêm, vừa mới chợp mắt một xíu thôi đấy. Thẩm Tinh Thần, cậu lại ngứa đòn đúng không?”
Thẩm Tinh Thần: “Ơ...”
Tít..tít.. Cuộc gọi bị ngắt.
Gió lạnh bỗng thổi qua, để lại mất mát đau thương.
Mọi người không nhịn nổi cười. Thẩm Tinh Thần nhìn về phía đạo diễn: “Đạo diễn, cái này không tính. Ông để tôi gọi thêm một cuộc nữa nhé?”
Đạo diễn nào dám nói không.
Vị thiếu gia này đã nói thì ai mà cản nổi.
Thẩm Tinh Thần nhanh chóng gọi cho người mẹ thân thương của mình. Sau một lúc, đầu bên kia vang lên giọng nói nhẹ nhàng của Từ Ân Chân: “Alo?”
Thẩm Tinh Thần đáp: “Mẹ, là con Tinh Thần đây.”
“Thẩm Tinh Thần?” Từ Ân Chân vừa biết là thằng con mình, giọng nói bắt đầu đanh lại: “Sáng sớm 5 giờ không ngủ đi còn gọi làm cái gì hả? Đừng có mà khóc lóc kêu mẹ con gặp ác mộng đấy!”
Thẩm Tinh Thần: “....Không phải, con đang quay chương trình á. Mẹ có thể mang bữa sáng tới đây cho con không?”
Từ Ân Chân còn mơ màng chưa tỉnh ngủ, nói theo bản năng: “Mang bữa sáng tới? Mẹ cho một bàn tay này, con có muốn không?”
Thẩm Tinh Thần khóc không ra nước mắt: “Mẹ, con đang nghiêm túc đó!”
Khán giả trong phòng phát trực tiếp bị hai mẹ con bọn họ chọc cười:
“Há há, quá là hề.”
“Hóa ra người nhà của anh iu lại vui tính như vậy sao?”
“Nhưng bọn họ rất quan tâm tới con em mình đấy chứ. Tuy anh cả thức cả đêm nhưng vẫn nghe điện thoại của em trai. Mẹ cậu ta cũng vậy, hơn nữa sau khi nói chuyện bữa sáng cũng không ngắt cuộc gọi luôn!”
“Đúng nha đúng nha, hâm mộ anh ấy quá đi.”
Thẩm Tinh Thần nài nỉ, nhõng nhẽo Từ Ân Chân nửa ngày mới được bà miễn cưỡng đồng ý, cũng coi như hoàn thành thử thách.
Tổ đạo diễn lại nhìn về phía Thẩm Tinh Tuế, hỏi bọn họ: “Các bạn muốn gọi không?”
Thẩm Tinh Tuế ngạc nhiên: “Bọn tôi cũng được gọi sao? Không phải đã hoàn thành thử thách trước đó rồi hả?”
“Ai cũng có cơ hội mà.” Đạo diễn ra vẻ chính trực: “Nếu các bạn cũng thành công thử thách này thì sẽ được một lần trợ giúp từ chương trình nha.”
Phó Kim Tiêu thấy vậy không tệ, gật đầu: “Được thôi.”
Thẩm Tinh Tuế do dự rồi cũng đáp ứng.
Thẩm Tinh Thần thuận tay đưa điện thoại cho Thẩm Tinh Tuế: “Này, em gọi cho mẹ đi. Đừng gọi cho anh cả, người gì đâu mà cau có gắt gỏng.”
Ở đây chẳng có mấy người biết được người nhà của Thẩm Tinh Tuế nên ai cũng tò mò. Nghe thấy Thẩm Tinh Thần nói vậy, có người cảm thấy là lạ. Nhưng khi Thẩm Tinh Tuế chuẩn bị gọi điện, người xem hứng phấn như thể sắp vén mở một bí mật nào đó.
Dân mạng nháo nhào:
“Hình như tui biết rồi.”
“Ngẫm lại ngày trước dù có hoạt động gì ở [Tinh Quang] thì vợ chồng nhà Trương cũng chẳng bao giờ xuất hiện.”
“Tuế Tuế đáng thương quá.”
“Mong rằng cha mẹ mới này sẽ đối tốt với thằng bé!”
Sau khi Thẩm Tinh Tuế cầm lấy diện thoại, cậu chần chờ một lát rồi bấm gọi cho Từ Ân Chân. Vì cùng một số gọi tới nên vừa nhấc máy, bên kia đã vang lên giọng nói cáu kỉnh của bà: “Không phải vừa nói rồi còn gì, sao giờ lại gọi nữa vậy? Thẩm Tinh Thần, có phải con ngứa da rồi đúng không? Con xem giờ mấy giờ rồi, dù có đưa thì cũng phải đợi trời sáng đã...”
Thẩm Tinh Tuế chần chờ, cẩn thận mở miệng: “Mẹ, là con.”
“...”
Đầu dây bên kia im lặng một lát.
Mọi người bao gồm cả tổ đạo diễn cũng lặng người, mà khán giả trong phòng phát trực tiếp đã loạn thành một đoàn:
“Sao lại như vậy, như vậy là sao?”
“Có phải gọi sai số rồi không?”
“Á Á Á, cậu ấy gọi mẹ kìa, có phải chị đây nghe nhầm không?”
“Chị em ơi tui high quá!”
“Xem cả sáng nay bỗng dưng giờ mị không thấy mệt nữa!”