Hôm nay, mạng xã hội loạn thành một mớ bòng bong.
Sau khi Trương Hướng Dương kể lại mọi chuyện, bởi vì sức nóng của phòng phát trực tiếp quá cao mà đó gần thậm chí tụ tập không ít người. Mà những người này xuất hiện cũng khiến An Nhiễm bắt đầu cảnh giác. Hôm nay, hắn đi xử lý việc cá nhân nên điện thoại mang theo cũng là loại hay dùng ngày thường. An Nhiễm có một thói quen là khi xử lý việc cá nhân sẽ luôn tắt âm điện thoại.
Không nghĩ tới là hắn lại có ngày bị chính thói quen này hại thảm.
Sau khi mở máy, An Nhiễm phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ, tin nhắn trên WeChat tới liên tục. Sau khi mở ra, tin nhắn đầu tiên đập vào mắt lại là của người đại điện:
“Nhanh lên câm miệng, đừng nói chuyện nữa!”
“Có người quay trộm ở trên tầng!”
“Cậu bị ngu đấy à!!”
Vừa biết được có người quay lén, trái tim An Nhiễm lập tức hẫng một nhịp, cảnh vật trước mắt bỗng tối sầm lại khiến hắn thiếu chút đứng không vững. Ngoài người đại diện, người nhà Giản cũng gửi tin nhắn tới. Người đầu tiên hiện lên là Giản Trị: “Sao lại như vậy? Những lời em nói là sao?”
Tiếp theo là Giản Khoát.
Tin nhắn của lão mang theo vài phần chất vấn: “Nhiễm Nhiễm, không phải con đã nói không lui tới nhà Trương rồi sao? Tại sao vẫn còn gọi bọn họ là ba mẹ?”
Những tin nhắn này khiến An Nhiễm cảm thấy trời đất chao đảo.
Đúng là như vậy. Ngày trước để tạo nên hình tượng đứa con vừa hiếu thuận, vừa hiểu chuyện cũng như lấy lòng người nhà Giản nên hắn luôn tỏ thái độ không qua lại với nhà Trương nữa. Nhưng bây giờ, hắn mở mồm ngậm miệng gọi bọn họ là ba mẹ, lại còn bị quay trực tiếp trên mạng. Vốn hắn đã xé mặt với nhà Trương, nay thế mà chính gia đình của bản thân cũng lâm vào nguy cơ!
An Nhiễm vội vàng trả lời: “Không phải đâu baba. Ba đợi con, chốc con sẽ giải thích ạ.”
Lúc này hắn đã hiểu rõ cái gì là “hết đường chối cãi“. Mà hắn bất lực lúc này lại bỗng hiểu được chút ít cảm nhận của Giản Tinh Tuế khi bị cả mạng xã hội mắng chửi.
......
Bên ngoài sân tập trung cả hàng xóm lẫn quần chúng tới nghe tin hóng hớt.
Hàng xóm cảm khái:
“Sao hai đứa trẻ lại đều không phải là con ruột cơ chứ?”
“Ngày trước bảo sao còn ghét Tuế Tuế trở về, hóa ra là có chuyện như vậy.”
“Đứa nhỏ Tinh Tuế đúng là đáng thương quá.”
Trong lòng An Nhiễm bắt đầu sốt ruột. Hắn chỉ muốn nhanh chân rời khỏi đây để về thương lượng với người quản lý và giải thích cặn kẽ với người nhà Giản. Nhưng khi hắn đẩy cửa định đi lại bị một người kéo lại.
Tiểu Trương kéo tay An Nhiễm, gọi: “Nhiễm Nhiễm!”
An Nhiễm sửng sốt: “Anh là ai?”
“Là mình này. Ngày trước chúng ta cùng học với nhau đó.” Tiểu Trương khẽ thở phì phò: “Cậu không nhớ mình hả Nhiễm Nhiễm, còn mình vẫn nhớ cậu đó. Vừa rồi ở sân, lời cậu nói là thật sao?”
An Nhiễm còn nhớ trên tầng có người đang quay lén, mà lúc này hắn cũng đang sốt ruột rời đi. Vì vậy, hắn không kiên nhẫn, gắt với Tiểu Trương: “Xin lỗi, tôi không nhớ. Anh tránh ra đi.”
Tiểu Trương sửng sốt.
Trong trí nhớ của gã, An Nhiễm là một cậu bé ôn nhu lại tốt bụng, vậy nên rất dễ bị người khác bắt nạt. Tiểu Trương luôn giữ một niềm tin rằng gã phải bảo vệ An Nhiễm, không để hắn bị người khác bắt nạt. Nhưng hôm nay An Nhiễm trước mặt gã cứ như trở thành một người hoàn toàn khác.
Gã vừa vội chạy xuống đây. Dù không cầm lấy điện thoại để phát sóng trực tiếp nhưng gã muốn chứng minh An Nhiễm vô tội nên đã gắn thiết bị thu âm lên người mình. Giọng nói không kiên nhẫn của An Nhiễm truyền tới phòng phát khiến người xem khiếp sợ:
“Thế mà ngày trước ai đó dám gọi An Nhiễm là thiên sứ bé nhỏ cơ đấy.”
“Xéo sắc ghê đấy!”
“Ha ha, chủ phòng đóng vai hề à. Anh rõ ràng chỉ là cái lốp dự phòng thôi nha!”
“An Nhiễm làm tôi bỗng nhiên thấy cậu ta xa lạ quá....”
“Bỗng nhiên mị muốn thoát fans ghê.”
Khi dân mạng đang sôi nổi bàn tán thì cách đó không xa xuất hiện tiếng còi cảnh báo của xe cảnh sát. Phòng trực tiếp này quá nổi, nhất là khi Trương Hướng Dương kể lại chuyện tráo con thì có người điên cuồng gọi cho cảnh sát mạng.
Cảnh sát từ trên xe đi xuống, nói với mọi người đang vây quanh sân: “Mọi người tránh ra, tránh ra một chút!”
Quần chúng hóng hớt không nghĩ tới chuyện này lại náo tới tai cảnh sát. Mà cảnh sát cũng không ngờ sẽ có ngày lại nhận được rất nhiều điện báo của người dân trong cùng một lúc. Cảnh tượng lúc đó phải gọi là thật sự khủng khiếp!
Cửa sân bị đẩy ra, mẹ Trương hoảng sợ nhìn nhóm cảnh sát tiến vào.
Cảnh sát đứng đầu là người giàu kinh nghiệm. Ông mở ra huy hiệu cảnh sát, mở miệng: “Chào mọi người, chúng tôi nhận được điện báo của người dân qua đường dây nóng, báo rằng ông bà bị tình nghi có liên quan tới chuyện lừa bán trẻ em. Phiền các vị đi theo chúng tôi một chuyến.”
Trên mặt mẹ Trương đều là nước mắt, cố chui thật sâu vào trong lồng ngực Trương Hướng Dương: “Tôi không biết, không phải lỗi tôi!!”
Trương Hướng Dương đứng ngoài bị gió thổi dẫn tới không ngừng ho khan. Thân hình gầy yếu của lão như lá khô run rẩy trong gió thoạt nhìn có chút đáng thương.
Giản Tinh Tuế đứng cạnh thấy thế liền đi qua nâng lão: “Bác còn ổn không?”
Trước khi ra viện, bác sĩ đã dặn rằng bệnh tình của Trương Hướng Dương không tốt lắm, đặc biệt không thể kích động hay chịu kích thích. Thế mà hôm nay mọi chuyện lại dồn dập nối đuôi nhau kéo tới.
Mặt Trương Hướng Dương nghẹn tới đỏ bừng. Lão nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Giản Tinh Tuế, sau đó ngẩng đầu nói với cảnh sát: “Cảm ơn các đồng chí. Vất vả mọi người đã tới đây một chuyến. Chúng tôi nguyện ý phối hợp điều tra, cũng nguyện ý chịu sự trừng phạt của pháp luật.”
Mẹ Trương trừng lớn đôi mắt, đánh Trương Hướng Dương vài cái: “Ông nói cái gì vậy chứ? Ông có biết bản thân đang nói gì không đấy, sao ông có thể...”
Trương Hướng Dương định mở miệng để mụ không la toáng lên trước mặt cảnh sát, nhưng chưa kịp nói gì đã đen mặt ngã xuống.
Mẹ Trương thấy chồng té xỉu liền choáng váng, ngơ ngác đứng đó.
Cũng may Giản Tinh Tuế kịp thời đỡ được Trương Hướng Dương. Cậu tức giận nhìn mụ, lạnh giọng nói: “Bà làm gì vậy?”
Mẹ Trương định biện giải cho mình: “Mẹ... mẹ không định như thế...”
“Bệnh tình của ông ấy nghiêm trọng tới vậy, làm sao chịu được bà sấn sổ như thế chứ?” Đây là lần đầu tiên Giản Tinh Tuế lạnh giọng với người lớn tuổi. Đôi mắt cậu tràn đầy trách cứ, xót xa: “Đừng chỉ nghĩ cho bản thân bà như vậy có được không?”
......
Câu nói đó dường như mở một cái chốt trong lòng mẹ Trương.
Sự ích kỷ của mụ đã khắc thật sâu vào xương cốt, mà trong lúc nguy nan như này mới bắt đầu lộ ra. Những gì Giản Tinh Tuế vừa nói như đục khoét tinh thần của mụ. Mẹ Trương hít một hơi thật sâu, cả người lả ra ngồi liệt dưới đất.
Cảnh sát vội vàng tiến tới: “Mang người lên xe, đi bệnh viện trước.”
Giản Tinh Tuế nói: “Cháu tới phụ ông ấy.”
Cảnh sát thấy cậu chủ động liền gật đầu: “Được, cậu vất vả rồi.”
Trước đó, cảnh sát bọn họ cũng hiểu qua loa câu chuyện rồi. Ông cũng hiểu đứa nhỏ này đã phải trải qua cảm giác suy sụp. Nếu là ông, nói không chừng chỉ hận chết nhà Trương này. Nhưng trước vận mệnh trêu người như vậy, Giản Tinh Tuế vẫn giữ được tính thiện của bản thân làm người người kính nể.
Từ trong sân ra, bên ngoài vẫn không ít người đang hóng hớt.
Cảnh sát đi trước mở đường, đằng sau là Giản Tinh Tuế cõng theo Trương Hướng Dương. Người qua đường cầm điện thoại quay chụp không ngừng, cũng có người gọi tên cậu nhưng Giản Tinh Tuế không dừng chân mà một mạch đưa Trương Hướng Dương lên xe.
Trên mạng lúc này đã xáo xào hết cả lên:
“An Nhiễm vừa rồi là... chạy trốn hả?”
“Không bàn tới vụ bắt cóc, nuôi dưỡng cậu ta hơn 20 năm rồi mà vẫn có thể thản nhiên làm như vậy hả?”
“Đây là anh trai đáng thương mà mấy cô nói hả?”
“Tuế Tuế cũng chẳng phải con ruột, lại không có ơn 20 năm nuôi nấng nhưng vẫn lựa chọn lưu lại.”
“Tui nhớ mấy người hôm qua còn mắng cậu ấy ghê lắm, thế mà hôm nay...”
“Tôi thật sự bắt đầu không rõ rốt cuộc công lý là cái gì đây.”
Khi sự thật bắt đầu được đưa ra ánh sáng thì những người núp dưới bóng mạng xã hội để nhục mạ cậu bắt đầu biến mất. Những việc này giống như một cái tát oan nghiệt vả thật đau vào mặt bọn họ.
Bệnh viện....
Giản Tinh Tuế cùng vợ chồng nhà Trương lấy máu để làm xét nghiệm ADN.
Cảnh sát nói với cậu: “Trong vòng một tuần sẽ có kết quả. Một tuần này chúng tôi cũng sẽ cố gắng điều tra nội tình năm đó để giúp cậu tìm lại thân nhân thật sự của mình.”
Giản Tinh Tuế vừa lấy máu đi ra liền nghe được những lời này. Trái tim luôn treo lơ lửng của cậu rốt cuộc cũng bình ổn lại.
“Thật vậy sao?” Giản Tinh Tuế thậm chí còn chẳng dám cao hứng, chỉ sợ lại là mộng tưởng: “Mọi chuyện đã qua lâu như vậy còn có khả năng tìm được cha mẹ thân sinh của cháu sao?”
Cảnh sát trả lời: “Đương nhiên rồi, nhưng có một chút khó khăn. Video giám sát 20 năm trước không tìm thấy được, chúng ta chỉ có thể tra xét hồ sơ. Bọn họ đổi một thai nhi chết vì tim ngừng đập thì phạm vi nhỏ hơn nhiều. Chắc chắn chúng tôi sẽ nhanh chóng điều tra ra.”
Giản Tinh Tuế không hiểu vì sao nhưng khi nhớ tới chuyện này thì trong lòng cậu lại lâng lâng như thể bản thân đã từng được nghe kể về câu chuyện tương tự. Cậu gật đầu nói: “Vâng, cảm ơn chú. Cháu rõ rồi ạ.”
Trên đường tới đây, mẹ Trương vì chịu đả kích đã ngất xỉu. Hai vợ chồng không ai tỉnh táo, nhưng bọn họ đều là tình nghi nên cảnh sát vẫn phân người tới canh: “Không phải khách khí. Nhưng bây giờ cậu đã không còn nghĩa vụ phải chiếu cố bọn họ nữa, sau khi giám định xong thì có thể về luôn. Cứ chờ thông báo của chúng tôi là được.”
Giản Tinh Tuế khẽ gật đầu: “Vâng.”
Buổi sáng hôm nay xảy ra bất ngờ này tới bất ngờ khác khiến cả người cậu đơ đơ không rõ thực tại.
Sau khi đi ra khỏi bệnh viện, Giản Tinh Tuế lại cảm thấy mờ mịt: Nếu cậu không phải con nhà Trương, vậy bây giờ cậu phải đi đâu, và đâu mới là nơi cậu thuộc về?
Tắm mình dưới ánh nắng mặt trời nhưng cả người cậu lúc này dường như đang chìm trong giá lạnh. Cái cảm giác này khiến cậu nhớ tới khoảng thời gian nửa năm trước khi bản thân vừa bị đuổi khỏi nhà Giản. Khi ấy, cậu cũng mê mang vô định. Cậu quyết định tới nhà Trương với mong chờ có được nơi để trở về, chờ mong tình yêu thương của cha mẹ cho riêng mình. Nhưng tất cả chỉ là niềm vui chóng nở chóng tàn...
Vậy nên lúc này, cậu cũng không dám chờ mong gì nữa.
Nếu lại không tìm thấy, nếu lại là công dã tràng, nếu cha mẹ ruột của cậu đã có mái ấm riêng... vậy thì cậu bỗng xuất hiện trước mặt họ liệu có được tiếp nhận chăng? Nếu bọn họ... không thích cậu thì phải làm sao bây giờ?
Trong lòng Giản Tinh Tuế ngổn ngang những suy nghĩ. Cậu cầm lấy điện thoại, vừa vặn nhận được thông báo cuộc gọi từ người đại diện truyền tới. Vừa nghe, đầu dây bên kia đã truyền tới tiếng gào của anh Vương: “Tuế Tuế, cậu bên đó sao lại như vậy?”
Giản Tinh Tuế khó hiểu: “Cái gì mà... sao lại như vậy?”
Anh Vương thở dài: “Chuyện phòng phát trực tiếp ấy, nổi ghê lắm. Bây giờ mọi người đang bàn tán vụ này đấy!”
“Thật sao?” Từ lúc trên đường, Giản Tinh Tuế luôn trò chuyện với cảnh sát. Tới bệnh viện thì chạy đi chạy lại làm xét nghiệm ADN nên không kịp xem điện thoại. Cậu nói: “Ừm, đúng là xảy ra một chút chuyện. Bản thân em cũng không ngờ tới.”
Anh Vương lại vô cùng cao hứng: “Cậu có hiểu là bản thân cậu đang rất nổi trên mạng không hả! Công ty đã phải mở họp khẩn cấp, quyết định sẽ không cắt hoạt động của cậu nữa. Bây giờ đang có rất nhiều nơi liên hệ cho chúng ta đấy! Nhân dịp nổi tiếng như này anh thấy cậu nhận nhiều loại hợp đồng một lúc cũng không sao cả. Cậu đừng nói, mau chóng tới đây đi. Tôi đợi!”
“...”
Giản Tinh Tuế nhíu mày: “Hợp đồng gì cơ? Tạm thời bây giờ em không muốn xem xét.”
Anh Vương không vui: “Cậu nói gì ngốc vậy. Là tiền đó, cậu không muốn kiếm sao? Hợp đồng chụp quảng cáo này, còn một số chương trình muốn mời cậu làm khách nữa đấy. Thừa dịp bản thân cậu đang nổi như này, tôi xem nếu không...”
Giản Tinh Tuế càng nghe càng cảm thấy buồn cười. Khi cậu phải chịu sự công kích tới từ dân mạng, chẳng biết công ty đang ở đâu? Bây giờ tình thế xoay chuyển, công ty lại vội vã nhảy ra hòng lợi dụng cậu kiếm tiền. Trong đêm chung kết, bọn họ cầm tiền người ta bức cậu rời khỏi chương trình, còn định cắt hết hoạt động của cậu. Bây giờ cậu nổi tiếng, công ty lại muốn cậu chăm chỉ làm việc.
“Anh Vương, lúc trước em chưa kịp nói với anh.” Giản Tinh Tuế nói: “Thực ra em định hủy hợp đồng với công ty.”
Anh Vương sửng sốt: “Hủy hợp đồng?”
Giản Tinh Tuế gật gật đầu: “Vâng, dù sao trước đó công ty đã không muốn cho em hoạt động. Mà bản thân em cũng định rời khỏi giới nên mới không có ý kiến gì. Nhưng nếu nói như bây giờ, em đành phải nói rõ ràng là bản thân em muốn hủy hợp đồng.”
Cậu nói như vậy khiến anh Vương bắt đầu nóng nảy.
Anh Vương vội vàng nói: “Giản Tinh Tuế à, cậu điên rồi phải không? Vụ 1 triệu kia công ty chưa tính sổ với cậu đâu, vậy mà cậu lại muốn hủy hợp đồng cơ đấy. Tôi nói cho cậu như này nhé, hủy hợp đồng thì được nhưng tiền vi phạm cậu có trả nổi không?”
Vừa nói đã bắt được nhược điểm của Giản Tinh Tuế. Cậu không có tiền.
Anh Vương cảm thấy Giản Tinh Tuế bỗng dưng lâm vào trần mặc, bắt đầu đắc ý: “Các cụ từng nói 'Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt'. Tuế Tuế à, anh đây cũng không muốn bắt ép cậu gì cả. Nhưng cậu cũng nghĩ xem, trong giới có nhiều chuyện mà chưa chắc cậu có thể làm theo ý mình được. Cậu muốn hủy hợp đồng, không muốn làm việc cho công ty ư? Không có cửa ấy đâu!”
Giản Tinh Tuế rầu rĩ. Cậu chua xót chẳng biết nên làm sao.
Anh Vương nói: “Anh thấy cậu hôm nay cứ chỉnh lại trạng thái của mình đi đã. Thôi như thế này nhé, cậu cứ nghỉ ngơi một ngày để bình ổn lại tình hình. Chờ tới mai, anh cần phải thấy cậu xuất hiện ở công ty. Anh khuyên cậu đừng chống đối làm gì hết. Nếu không tới khi cả hai phải đứng ở tòa án thì mọi chuyện đã tệ lắm rồi.”
Giản Tinh Tuế chẳng nói gì. Anh Vương thấy vậy liền ngắt cuộc gọi.
Chiều chiều, bên ngoài bệnh viện đã chẳng còn mấy người đi lại. Tay cầm điện thoại của Giản Tinh Tuế chậm rãi rũ xuống. Vốn cậu đang tựa vào ghế đá định đứng dậy, nhưng khoảng thời gian vừa qua vì bản thân đã phải làm việc mệt nhọc quá độ, hơn nữa tinh thần không ổn định nên vừa đứng dậy, trước mắt tối sầm lại. Cả người Giản Tinh Tuế lung lay ngã xuống ghế.
Giản Tinh Tuế khó chịu nhắm lại mắt. Cậu định dựa vào ghế nghỉ ngơi một lúc. Bây giờ toàn bộ thế giới của cậu đã tối đen lại. Bỗng nhiên, Giản Tinh Tuế khao khát một nơi cô lập để bản thân cậu có thể trốn rồi chậm rãi gặm nhấm mớ cảm xúc hỗn độn này.
Ngay lúc này, cách đó không xa truyền tới tiếng gọi: “Giản Tinh Tuế!”
Tiếng gào vô cùng dõng dạc khiến Giản Tinh Tuế đang ngồi trên ghế đá giật mình. Lông mi khẽ run, ánh sáng dần trở lại trước tầm mắt cậu. Cạnh tán cây xanh cách đó không xa là gia đình Thẩm Tinh Thần. Có lẽ do bụi bay, hay có lẽ là ánh nắng chiếu tới làm đôi mắt cậu trở nên khó chịu. Khóe mắt Giản Tinh Tuế rơm rớm nước.
Thẩm Tinh Thần chạy bước nhỏ tới trước mặt cậu, lèm bèm: “Gọi không nghe, tin nhắn cũng không thèm đọc. Cậu còn trốn kĩ hơn cả anh Phó rồi đấy!”
?
Giản Tinh Tuế mở to hai mắt nhìn, lắp bắp: “Tinh Thần... Sao cậu lại tới đây?”
Không chỉ có Thẩm Tinh Thần, ngay cả Từ Ân Chân cũng tới. Còn có cả Thẩm Minh Lãng cùng một người đàn ông đứng cạnh Từ Ân Chân. Người này nhìn qua vô cùng nghiêm túc, có điểm giống với anh em nhà Thẩm. Nếu Giản Tinh Tuế không đoán sai thì ông rất có khả năng là người cầm quyền của tập đoàn nhà Thẩm, Thẩm Ung.
Khi Giản Tinh Tuế còng đang ngây người, Từ Ân Chân đã bước từng bước tới. Đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy vị phu nhân luôn đoan trang lại vội vàng chạy như vậy. Trong con ngươi đen láy của bà phản chiếu hình ảnh của Giản Tinh Tuế. Sau khi cầm lấy tay cậu, bà nhẹ giọng gọi: “Con ơi...”
Khi Từ Ân Chân cầm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của Giản Tinh Tuế mới nhận ra rằng cậu nhóc mới nửa tháng không gặp đã gầy đi một vòng. Nước mắt bên khóe mi không khống chế được rơi xuống. Bà không dám nghĩ khoảng thời gian vừa qua đứa nhỏ này đã phải trải qua những gì.
Giản Tinh Tuế thấy bà khóc thút thít mà trong lòng bỗng nhói đau. Cậu vội vàng hỏi: “Bác làm sao vậy ạ?”
“Tuế Tuế...” Từ Ân Chân nghẹn ngào nói: “Hơn hai mươi năm trước, bác cũng ở bệnh viện này sinh hạ đứa con út. Nhưng vừa ra đời được không bao lâu thì bác sĩ thông báo với bác rằng trái tim của đứa bé kia đã ngừng đập.”
Giản Tinh Tuế mở to hai mắt, cả người sững sờ tại chỗ.
Cậu dường như không dám tin những gì mình nghe được. Trái tim cậu chẳng khống chế nối mà đập bình bịch. Cậu không hiểu vì sao mà tay mình bỗng dưng run rẩy, hầu kết lăn lộn, nhẹ giọng hỏi: “Vậy, cháu...?”
Thẩm Ung từ đằng sau bước tới. Ông ôm lấy bờ vai vợ mình, nhìn về cậu nhóc thấp hơn mình cả một cái đầu, nhẹ giọng nói: “Sinh nhật của con cùng ngày với thằng bé.”
Giọng nói của ông như lời tuyên án khiến hô hấp Giản Tinh Tuế ngừng lại trong một tích tắc.
Vận mệnh đôi khi như một nhóc quỷ nghịch ngợm, lúc thì trêu cậu chẳng phải con ruột nhà Trương, mà giờ khắc này lại ném cho cậu một cái bánh ngọt.
Giản Tinh Tuế rối rắm. Mới đầu cậu vui lắm, nhưng sau đó lại nhanh chóng kìm nén lại. Tay bên người không tự giác nắm chặt lại, lui về sau hai bước. Cậu cẩn thận mở miệng: “Nhưng không nhất định đấy là cháu. Ngày đó trẻ con được sinh ra ở đây có rất nhiều, lỡ đâu không phải là cháu...”
Từ Ân Chân vốn luôn ôn nhu lúc này lại bất chợt bước lên phía trước, kiên định nói: “Không, chắc chắc là con.”
Trong thế gian này, trực giác về thứ gì cũng có tỷ lệ sai. Nhưng mối liên kết giữa người mẹ và đứa con của mình, mối liên kết bền chặt trong 9 tháng 10 ngày sẽ không bao giờ lỗi lầm.
Ngay từ lúc đầu, Thẩm Tinh Thần hơi ngơ ngơ. Nhưng rất nhanh, hắn tỉnh táo lại, nhỏ giọng: “Bảo sao người ta cứ nói chúng ta lớn lên nhìn giống nhau như vậy, thiếu chút nữa con lại tưởng ba ở ngoài lén có con riêng!”
“....”
Không gian xung quanh im ắng.
Thẩm Ung nhàn nhạt liếc nhìn, cảnh cáo đứa con thứ hai của mình.
Thẩm Tinh Thần hậm hực sờ sờ cái mũi, thành thật câm miệng.
Từ Ân Chân tiến lên một bước, nhẹ giọng: “Ngay từ ánh nhìn đầu tiên khi thấy con, mẹ đã nghĩ rằng đứa nhỏ này thật đáng yêu. Mẹ ngắm con bao lâu cũng cảm thấy không đủ....”
Giản Tinh Tuế đáng thương ngước nhìn, khóe mắt cậu chậm rãi nhuộm đỏ.
Cậu là pháo hôi ác độc trong thế giới này, trái ngược hoàn toàn với vai chính. Cậu trời sinh mang buff 'Người nhìn người ghét', mặc kệ là ai cũng không bao giờ có ấn tượng tốt với cậu. Mà bản thân Giản Tinh Tuế cũng dần dần quen với những ánh mắt xăm xoi sống qua ngày. Thế nhưng ngày hôm nay lại có người nói với cậu rằng: Lần đầu tiên thấy cậu, trái tim đã rộn ràng vui sướng.
Từ Ân Chân than nhẹ: “Con cũng có nét giống Tinh Thần với Minh Lãng, nhưng cũng không phải giống y đúc. Thật ra, khuôn mày nét mặt của con lại giống mẹ nhất. Khi ấy, mẹ từng nghĩ rằng tại sao đứa nhỏ như con lại gầy tới vậy? Là khi tập luyện bị áp lực nhiều, hay là do ăn không ngon ngủ không yên....
Trái tim Giản Tinh Tuế căng thẳng.
Từ Ân Chân đi đến trước mặt cậu. Tay bà mảnh khảnh, trắng nõn chạm tới khuôn mặt Giản Tinh Tuế. Đôi mắt bà sóng sánh ánh nước, thanh âm run rẩy mang theo nỗi đau da diết: “Bây giờ mới qua nửa tháng mà thôi, sao lại gầy thành như vậy rồi.”
Giản Tinh Tuế vì khẩn trương mà hô hấp cứng lại. Cậu cố gắng thở đều, mở miệng: “Nửa tháng này cháu chăm sóc cho bác Trương Hướng Dương đang nằm viện. Sau đó một số chuyện nổ ra trên mạng nên cháu khá là bận bịu. Thật ra bác không phải lo đâu, cháu không có việc gì...”
Trong ánh mắt ôn nhu của Từ Ân Chân, Giản Tinh Tuế định giải thích. Nhưng tâm lý con người vô cùng kỳ lạ. Cậu giống như một đứa trẻ bị ngã, dù ngã thật đau nhưng nếu chẳng ai hỏi han thì có lẽ có thể cắn răng chịu đựng. Nhưng bây giờ có người lại ôn nhu lo lắng, tự nhiên cõi lòng của cậu trào lên nỗi buồn tủi không dừng được.
Từ trước tới nay, Giản Tinh Tuế đã quen với việc tự mình chịu đựng áp lực. Cậu không phải loại người mít ướt vì đã có quá nhiều bài học dạy cho cậu rằng nước mắt vừa không thể giải quyết vấn đề vừa không khiến ai đau lòng cho mình.
Nhưng lúc này không hiểu vì sao mà môi cậu run rẩy, đầu mũi cũng ê ẩm tới lạ. Nước mắt gần như trào xuống. Cậu tính nhịn lại, nhưng chỉ thoáng sau từng giọt nước mắt mang theo tủi nhục bấy lâu nay lại lăn dài trên má.
Từ Ân Chân nhìn đứa nhỏ khóc mà đau xé tim gan. Bà kéo lấy Giản Tinh Tuế, ôm cậu vào lòng rồi nức nở: “Tuế Tuế à, mẹ xin lỗi con nhiều lắm. Là mẹ để con chịu buồn tủi, là mẹ để cho mọi người chèn ép con....”
Cả người Giản Tinh Tuế đờ ra. Cậu chậm rãi duỗi tay ra sau lưng Từ Ân Chân, từ từ ôm lấy thân hình ấm áp ấy. Đây là hiện thực, là hơi ấm của mẹ.
Đã có rất nhiều lần, cậu từng ảo tưởng mỗi khi bản thân gặp khó khăn, mỗi khi bản thân bơ vơ không nơi nương tựa sẽ có người tới bên cạnh cho cậu chỗ dựa. Cậu từng mơ ước bản thân cũng được yêu thương như vai chính, dù rằng không mong cầu bước tới đỉnh cao thành công như An Nhiễm. Cậu chỉ muốn một mái ấm nho nhỏ có thể chắn mưa tránh gió mà thôi.
Chỉ có một ước nguyện be bé như vậy.
Như Phó Kim Tiêu hay anh Vương từng hỏi, tiền tài hay ích lợi cậu đều không thèm để ý. Mấy năm vừa qua luôn phải sống trong ánh mắt coi khinh cùng cô độc khiến nội tâm cậu luôn khát khao tình thương. Cậu rất muốn có người có thể hiểu, có thể ôn nhu, có thể... yêu cậu.
Từ Ân Chân nhẹ nhàng vỗ vỗ thân hình run rẩy của Giản Tinh Tuế. Thanh âm bà vừa kiên định lại vô cùng ôn nhu: “Về sau có mẹ ở đây rồi, sẽ không để bất luận kẻ nào tới làm tổn thương con nữa.”
Lời nói từ tốn cùng cái ôm ấm áp của người mẹ dường như ẩn chứa phép màu khiến tinh thần Giản Tinh Tuế dần thả lỏng.
Từ Ân Chân đang sầu lo thì bỗng bên tai truyền tới một tiếng gọi nhẹ nhàng như gió thoảng: “Mẹ...”
Một tiếng lẩm bẩm này khiến cả người bà sững sờ.
Khi Từ Ân Chân lui ra sau để ngẩng mặt nhìn Giản Tinh Tuế, bà bỗng thấy sự cẩn thận trong đôi mắt đỏ hoe của cậu. Thậm chí, bà còn không thể hiểu được Giản Tinh Tuế vừa quyết định “cá chết lưới rách”, dù sợ rằng xét nghiệm ADN xong cậu lại chẳng phải con cháu nhà Thẩm. Trong giây phút này, cậu sử dụng chút dũng cảm cuối cùng của mình để hỏi: “Cháu có thể gọi bác một tiếng như vậy được không?”
Một tiếng “mẹ” khẽ vang không chỉ chạm tới bên tai mà còn truyền tới tận sâu trong tâm hồn Từ Ân Chân. Cả người bà như bị sét đánh, nước mắt không khống chế được mà rơi xuống. Đây là một cảm giác run rẩy tới tận sâu từ trong linh hồn, cứ như là bà đã đợi tới tận hơn 20 năm để có thể nghe một tiếng này.
“Được chứ.” Từ Ân Chân nắm lấy tay cậu cứ như sợ rằng Giản Tinh Tuế sẽ tan vào hư vô. Bà nghẹn ngào: “Vĩnh viễn đều có thể...”