Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người

Chương 14: Chương 14: Phó ảnh đế khích lệ




“Nếu nó bắt nạt cậu thì cũng có thể mách cho tôi.”

Một câu ngắn gọn, lại giống như ma chú quanh quẩn lỗ tai Giản Tinh Tuế, như búa tạ đè nặng đầu quả tim của cậu.

Cậu có chút không dám tin mà ngẩng đầu nhìn Phó Kim Tiêu, thấy người đàn ông đang ngồi ở kia có cặp mắt đen nhánh, thâm thúy khiến người ta có cảm giác được coi trọng.

Trong lòng Giản Tinh Tuế vô cùng khẩn trương, cậu sợ Phó Kim Tiêu hiểu lầm liền nói: “Tinh Thần thực ra không có bắt nạt em. Ngài, ngài đừng vì chuyện này mà nghĩ nhiều, chúng em chỉ là đùa giỡn thôi. Tính tình của cậu ấy ngài cũng biết, kỳ thực không có ý xấu. Lúc đấy ngài vào em mới không mở miệng, bởi vì...”

Phó Kim Tiêu nhàn nhạt gật đầu, ôn hòa: “Tôi biết, vì sợ ảnh hưởng quan hệ của tôi với thằng nhóc đó nên không muốn tôi khó xử.”

Giản Tinh Tuế sửng sốt.

Rõ ràng cậu còn chưa nói cái gì, nhưng Phó Kim Tiêu lại có thể hiểu được suy nghĩ của cậu.

Cái cảm giác này rất thần kỳ, giống như vô số lần cậu đứng trước mặt người nhà Giản hay đám người An Nhiễm, mặc kệ có giải thích như nào cũng chẳng có ai tin tưởng, cũng chẳng có ai nguyện ý nghe cậu nói.

“Tôi biết hết.” Phó Kim Tiêu nhìn cậu, câu môi: “Có cậu làm bạn cùng phòng với thằng bé, tôi cũng yên tâm.”

Lúc làm việc cần nghiêm khắc thì rất nghiêm khắc, lúc nói chuyện riêng với nhau muốn ôn nhu thì vô cùng ôn nhu.

Giản Tinh Tuế vốn còn định nói cái gì, nhưng lời nói tới đầu môi rồi lại nuốt xuống. Cậu cúi đầu, cái mũi có chút chua xót. Bấy lâu nay phải chịu đựng tới quen, bỗng nhiên được thấu hiểu khiến cậu luống cuống cả tay chân.

Phó Kim Tiêu lại giống như nhìn thấu linh hồn yếu ớt của cậu, không làm cậu cảm thấy xấu hổ: “Được rồi, đã không còn sớm, trở về thôi. Định ở lại chuẩn bị làm bảo an hả?”

Giản Tinh Tuế ngượng ngùng, cậu khom lưng: “Vâng ạ, em về đây.”

Phó Kim Tiêu nhàn nhạt lên tiếng: “Ừm.”

Giản Tinh Tuế xoay người chuẩn bị đi, lại nghe được người đàn ông mở miệng: “Từ từ.”

Giản Tinh Tuế nghi hoặc mà quay đầu.

“Hôm nay cậu hát không tệ.” Phó Kim Tiêu không lười biếng ngồi nữa, mà ngồi nghiêm túc nhìn cậu: “Lần sau tiếp tục cố gắng.”

Rõ ràng chỉ là một câu nói bình thường, nhưng vào tai của Giản Tinh tuế lại làm trái tim cậu ngừng một nhịp. Cậu hân hoan tới mức muốn nhảy lên, cậu được khen ngợi, cậu được công nhận, lại còn là thần tượng của mình công nhận.

Một câu tán thành của Phó Kim Tiêu về khả năng ca hát của mình bỗng nhiên cho cậu một chút hy vọng và tin tưởng.

“Vâng, em sẽ cố gắng ạ.” Giản Tinh Tuế nhẹ giọng, cậu hướng về phía Phó Kim Tiêu cười cười: “Cảm ơn anh Phó.”

Phó Kim Tiêu hơi nhướn mày.

Lúc trước khi thấy, đứa nhỏ này luôn duy trì một sắc mặt, không biết chính anh có chú ý hay không, rõ ràng tuổi không lớn, nhưng khuôn mày lúc nào cũng hơi nhăn như lúc nào cũng cảnh giác xung quanh. Thời thời khắc khắc đều là bộ dáng tâm sự nặng nề, như một con nhím bị dọa, lúc nào cũng chuẩn bị chạy trốn. Có lẽ bởi vậy mới có thể làm người khác bất giác mà chú ý một chút.

Nụ cười lúc này đơn giản chỉ vì một câu cổ vũ mà anh thuận miệng nói. Cậu cười rộ lên thật sự rất đẹp, dù cắt đầu tấc nhưng môi hồng răng trắng, mang theo nụ cười thẹn thùng, bộ dáng thanh tú, trong ánh mắt như chứa cả trời sao. Bây giờ mới giống như một người trẻ tuổi, mà không phải một ông cụ non mang tâm sự nặng nề, cũng không hiểu sao tuổi còn trẻ mà còn mang nhiều lo âu tới vậy.

.....

Ngày thứ hai.

Đây là lần thu quay thứ nhất sau hôm trước.

Bởi vì độ hot của ngày đầu tiên, lần này người tới xem trực tiếp rất nhiều, vô cùng náo nhiệt.

Hôm nay rất mau tới lượt Thẩm Tinh Thần biểu diễn. Đừng nhìn cậu thiếu gia này thường ngày không đáng tin, giống như con nhà giàu tới phá, trên thực tế hắn cũng có thực lực. Năng lực ca hát, nhảy nhót của hắn rất ổn, biểu diễn trên sân khấu cũng hoàn hảo, vừa thấy liền biết là có đầu tư công sức cũng như có thực lực.

Các đạo sư hầu như đều rất vừa lòng, xét bậc đương nhiên không thấp. Trải qua thảo luận liền kết luận điểm A, mà mọi người bao gồm khán giả cũng không có ý kiến:

“Anh trai nhỏ giỏi quasssss!”

“Đúng là rất lợi hại!”

“Xem vũ đạo này làm tui nóng phừng phừng.”

“Anh trai này có khí chất gì đó rất bốc đồng, rất có sức sống nha!”

Giản Tinh Tuế chờ Thẩm Tinh Thần trở về cũng thật lòng mà nói: “Tôi thấy màn biểu diễn của cậu rất tuyệt. Cậu quá đỉnh luôn.”

Trên trán Thẩm Tinh Thần đều là mồ hôi. Cậu thanh niên nghe xong lời nhận xét đương nhiên là rất đắc ý, nhưng ở trước mặt đàn em của mình vẫn phải ra dáng một chút: “Tàm tạm, anh đây chỉ phát huy như bình thường thôi.”

Giản Tinh Tuế nhấp môi cười cười.

Thẩm Tinh Thần chú ý tới một người cách không xa bọn họ, ngồi lẫn trong một đám người. Người này chính là Chu Tầm, không biết cái gì, Chu Tầm luôn nhìn về phía bọn họ, lại còn lén lén lút lút.

Thẩm Tinh Thần lại bắt đầu bùng nổ: “Không phải chứ, thằng oắt kia nhìn cái gì?”

Giản Tinh Tuế trấn an: “Không có việc gì, không có việc gì. Không để ý là được.”

“Cậu sợ cái gì?” Thẩm Tinh Thần trừng cậu một cái, lại lẩm bẩm: “May là đang quay chương trình, không thì anh đây đã sớm dạy gã một trận.”

Giản Tinh Tuế dở khóc dở cười.

Tính tình của Thẩm Tinh Thần đôi khi có vài phần tương tự với tính của cậu, chính xác hơn mà nói, là tương tự với tình tình của cậu khi trước.

Tới buổi chiều, hơn 100 thí sinh cơ bản đều đã xét tuyển xong. Mọi người không nghĩ tới là khi ai cũng cho rằng buổi quay có thể kết thúc, MC lại đứng lên bắt đầu phân đoạn mới: “Bởi vì là màn biểu diễn đầu tiên, tôi nghĩ rằng sẽ có rất nhiều người cảm thấy bản thân chưa làm được hết mình hay có ý tưởng gì mới. Không sao, tôi có thể hiểu được nha. Bây giờ chúng ta sẽ thông báo tiết mục mới, cũng là thứ mà mọi người chờ mong nhất, thích xem nhất. Mọi người có đoán được là cái gì không?”

Đầu tiên khán đài yên lặng một lúc, sau đó có người hô to: “Đối kháng!”

Càng ngày càng có nhiều người chịu kích thích, hưng phấn hô: “Đối kháng, đối kháng, bắt đầu đối kháng thôii!”

Lúc trước đều là biểu diễn theo nhóm và cá nhân, bây giờ có trò mới, lại là các thí sinh quyết đấu với nhau. Thầy Lý lộ ra nụ cười thần bí: “Đúng vậy, tiết mục mới của chúng ta là đối kháng. Nhóm thí sinh ban F chọn ra một người đại diễn, người này có thể thoải mái chọn lựa, nếu thích cũng có thể khiêu chiến nhóm thí sinh ban C. Nếu khiêu chiến thành công, thí sinh này có thể thăng cấp lên ban D, nếu thí sinh ban C có thể giữ được thứ hạng của mình sẽ có cơ hội xét lại cấp bậc của mình.”

Cái này quan trọng nhất là lựa chọn.

Chính mình lựa chọn để có thể khiêu chiến thành công, vậy thì phải chọn người dễ bắt thóp nhất rồi.

Thầy Lý thấy bọn họ sợ lựa chọn không thành công mà mỉm cười: “Đồng thời, sau khi kết thúc lần bình chọn này, các thí sinh bảo vệ thành công vị trí sẽ cùng nhóm thí sinh ban A trở thành trung tâm bài chủ đề của [Tinh Quang]!”

Toàn bộ ồ lên.

Đặc biệt là những người ban F. Không ít người kích động, cùng nhau kịch liệt thảo luận để làm sao có thể cướp được cơ hội này.

Ôn Sanh Ca được xét ban C, cùng bậc với Giản Tinh Tuế, thò qua nhỏ giọng: “Anh Giản, cậu cảm thấy nhóm người ban F bên kia sẽ khiêu chiến ai trong chúng ta?”

Giản Tinh Tuế lắc đầu: “Không biết nữa.”

“Nếu mà bảo vệ cấp bậc thất bại thì sẽ phải xuống ban F đấy!” Ôn Sanh Ca nghĩ mà sợ: “Hiện tại mình chỉ muốn cầu nguyện sẽ không bị chọn phải.”

Giản Tinh Tuế lại không quá để ý.

Dạo gần đây cậu cảm thấy mình không có cảm giác tồn tại, nếu bị giáng xuống ban F thì thế nào, với cậu mà nói thì không có gì to tát cả.

Thẩm Tinh Thần thò đầu qua cười nhạo: “Được rồi cậu đừng có mà phân tâm mấy cái này. Đám người kia, ai mà có mắt thì sẽ không chọn cậu đâu. Ít nhất là như vậy, anh đây còn chả thèm để bọn họ vào mắt.”

Giản Tinh Tuế: “...”

Cậu đúng là biết an ủi người khác đấy.

Trong lúc mọi người nói chuyện, nhóm F đã đề cử được đại diện, giống như với mọi người dự đoán - Chu Tầm.

Chu Tầm lên sân khấu phát biểu một đoạn, đại khái là lần trước còn chưa thể hiện tốt, lần này sẽ rửa lại mối nhục xưa, còn muốn chứng minh bản thân. Gã là thí sinh chuyên về rap, lần này bài biểu diễn cũng là một đoạn rap.

Thầy Lý dò hỏi: “Cậu muốn khiêu chiến ai ở ban C?”

Ánh mắt Chu Tầm dừng lại trên đám người ban C, dạo qua một vòng, kiên định nói: “Giản Tinh Tuế.”

Sau khi tên này bật ra, có người cảm thấy ngoài ý muốn, có người cảm thấy đúng như dự đoán. Bản thân Giản Tinh Tuế cũng cảm thấy bất đắc dĩ, Thẩm Tinh Thần bên cạnh còn cười nhạo vài tiếng tràn đầy châm chọc.

Thầy Lý tủm tỉm: “Trước khi thí sinh ban F biểu diễn, tôi muốn thông báo nguyên tắc bổ sung lần này. Ví dụ nếu Tinh Tuế thành công bảo vệ, cậu sẽ đạt được một cơ hội xét bậc cộng với trở thành nhóm center của ca khúc chủ đề lần này. Bởi vì khen thưởng, chúng ta còn thêm một quy định là thí sinh bị khiêu chiến muốn biểu diễn cùng mục với người khiêu chiến sẽ có 20 phút chuẩn bị.”

Nói như vậy, quy định này không quá gây khó.

Nhưng vấn đề ở chỗ Chu Tầm là rapper, các tiết mục của gã đều là rap. Một người không biết rap như Giản Tinh Tuế trong 20 phút học được một bài thì rất khó.

Thầy Lý lại nói: “Tất nhiên là thí sinh có thể chọn có hay không nhận lời khiêu chiến.”

Ánh mắt của mọi người giờ khắc này đều dừng hết trên người Giản Tinh Tuế.

Khán giả vô cùng chờ mong:

“Anh trai nhỏ đầu tấc tiến lên!”

“Không có gì phải sợ!”

“Chấp luôn!”

Các thí sinh còn lại đều cảm thấy thật sự khó khăn. Bánh ngon từ trên trời rơi xuống cũng không dễ ăn. Khó khăn lớn như vậy, cái này không phải là bắt người khác đắn đo hay gì, người khiêu chiến lại có thể dùng sở trường mà đối phương không am hiểu để biểu diễn. Đặc biệt là cái loại Giản Tinh Tuế không có học qua rap mà nói, tuyệt đối có hại. Từ ban C rớt xuống thành F, thảm thật luôn.

Tất cả mọi người nhìn Giản Tinh Tuế, Giản Tinh Tuế lại lén lút đem ánh mắt nhìn nhóm đạo sư trên kia. Ở nơi đó, có người đàn ông ngồi chính giữa, nhìn như không để ý, nhưng khi cậu lén nhìn một chút, Phó Kim Tiêu lại nâng mi thẳng mặt cậu mà nhìn qua. Bốn mắt không tiếng động nhìn nhau.

Trước đấy không lâu, ở trên sân khấu này, anh còn từng nhắc Giản Tinh Tuế phải có dũng khí không sợ thua để đối mặt với mọi khó khăn, trong khi Giản Tinh Tuế sau khi trọng sinh lại luôn cẩn thận, không có cái loại dũng khí này.

Phía sau truyền đến tiếng xì xào của một số thí sinh:

“Cậu ta không phải là không dám đấy chứ?”

“Thế thì không phải là thua à?”

“Ha ha. Lần trước được xét ban C cũng là may mắn thôi, bây giờ lòi ra hết.”

Những thanh âm vụn vặt giống như những người đã ở sau lưng nói xấu cậu. Thật lâu thật lâu ngày trước, cũng vì tiếng đàm tiếu như vậy mà Giản Tinh Tuế bắt đầu nghi ngờ bản thân, trở nên mẫn cảm, tự ti. Lúc ấy ngẫu nhiên nghe được bài hát của Phó Kim Tiêu, tìm hiểu các tác phẩm của anh mới giúp bản thân cậu chậm rãi có tiến triển, thêm dũng khí và sức sống.

Tiếp nhận lời khiêu chiến này ư?

Có lẽ sẽ không thắng, hơn nữa lại khó khăn tới vậy, khả năng cao sẽ rất mắt mặt.

Nhưng mà không tiếp nhận, sẽ bỏ qua cơ hội ít ỏi đấy, mọi người lại nhìn cậu với ánh mắt thất vọng và trào phúng.

Cậu trong mắt Phó Kim Tiêu không có trào phúng cũng chẳng phải tìm kiếm hứng thú, chỉ có một mảnh yên ắng thâm trầm. Hình ảnh người ấy an tĩnh ngồi trên chỗ kia giống như đã đóng đinh trong lòng cậu, không tiếng động mà nói cho bản thân rằng: đã chẳng còn gì để mất, liều một lần thì có sao.

- ----------

(°ー°〃): Nhiều chỗ tác giả viết mà không hiểu có ý gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.