Thật ra Phó ảnh đế nói không lớn, nhưng có thiết bị thu tiếng nên thanh âm truyền ra rõ ràng.
Cô bé kinh ngạc trừng lớn mắt, còn người xem trong phòng phát trực tiếp đã loạn xì ngậu hết cả lên.
Cho tới nay, Phó ảnh đế luôn được biết tới là người không dính tai tiếng cũng chưa bao giờ bị gán ghép với ai cả. Dù đôi lúc bị truyền thông bắt gió bắt bóng cũng rất nhanh xuất hiện làm sáng tỏ. Ngay cả vì tuyên truyền cho phim mà không lên tiếng ngay lập tức thì khi được phỏng vấn, Phó ảnh đế sẽ khẳng định: “Chỉ là bạn bè thôi.”
Từ trước tới nay, anh luôn rạch ròi mọi chuyện.
Vậy nên nếu đã nói là có người vừa ý thì chắc chắn là có. Phó Kim Tiêu sẽ không nói dối cũng chẳng cần câu view cho chương trình. Vì là như vậy, fans anh mới kích động:
“Bà đếch quan tâm, vừa rồi chắc chắn là đùa thôi.”
“Là ai vậy nhỉ? Chó săn cũng không chụp được một góc áo là sao?”
“Anh ấy hẳn là bảo hộ người mình yêu kỹ càng lắm nha.”
“Là để cô bé hết hy vọng mới nói vậy thôi.”
Mặc kệ thế nào, dân mạng vẫn tự lừa mình dối người. Thần tượng nhà khác có người yêu thì “Idol cũng là người cũng có quyền yêu đương”, đến khi thần tượng nhà mình thì lại “Tất cả chỉ là tin giả“.
Nhưng dù có như nào thì tiết học của Phó Kim Tiêu đã bắt đầu.
Những người khác lại không nhàn nhã được như vậy, đặc biệt là Đồ Nhã đang đốn củi nhóm lửa cùng Thẩm Tinh Thần phụ trách xào rau trong bếp. Hai người bọn họ không giỏi chuyện bếp núc, nhất là Thẩm Tinh Thần còn chẳng phân biệt được hành với hẹ.
An Nhiễm với Thẩm Tinh Tuế đều là lao công. Khi hai người tới bếp để lấy đồ thì thấy cảnh nước sôi lửa bỏng trong này làm cho mở rộng tầm mắt.
Đồ Nhã muốn nhóm lửa nhưng làm thế nào cũng không thấy củi cháy.
An Nhiễm luôn giữ hình tượng thiên sứ của mình, nhẹ nhàng giải thích: “Cô Đồ Nhã đừng lo, cứ từ từ là được ạ. Nhóm lửa cũng không phải chuyện dễ, lần đầu cô làm chắc chắn sẽ không quen nên không phải vội đâu nhé.”
Đồ Nhã miễn cưỡng cười: “Cảm ơn Nhiễm Nhiễm.”
Cũng phải nói rằng tuy cô đã có thể giao tiếp bằng tiếng Trung trôi chảy nhưng cũng không thể bỏ qua chuyện Đồ Nhã vốn là người nước ngoài. Vậy nên cô không quen dùng bếp củi truyền thống là điều dễ hiểu!
Kỳ thật ở đây cũng có bếp gas nhưng đạo diễn lại muốn tăng sự hấp dẫn nên không cho dùng. Hơn nữa, để các khách quý xoay sở việc khó cũng là cách để mọi người nhớ rõ sự vất vả của thời xưa.
Người xem cũng cảm thán:
“Nhiễm nhiễm tri kỷ quá đi mất.”
“An Nhiễm đúng là biết đối nhân xử thế, an ủi cô Nhã Nhã tốt thật.”
Một lúc sau, Thẩm Tinh Tuế cũng tới gần. Thấy khuôn mặt xinh đẹp của Đồ Nhã vì cố gắng thổi lửa mà lem nhem, cậu chạy vội tới: “Cô Nhã còn ổn không vậy?”
Đồ Nhã bị sặc không nói được, chỉ chỉ vào bệ bếp: “Tôi chỉ muốn cho lửa cháy, cuối cùng lại thành ra thế này.”
Thẩm Tinh Tuế phát hiện cô dùng cả khúc củi dày nên lửa mới không cháy được.
“Không sao không sao.” Cậu cười cười, ngồi xổm xuống: “Để em giúp cô nhóm lửa nhé.”
Đồ Nhã vui phát khóc. Từ khi cậu chỉ đường cho mình, cô đã có hảo cảm với Thẩm Tinh Tuế rồi. Đồ Nhã cảm thấy trong nồi nước đục này cậu lại chân thành, sạch sẽ một cách kỳ lạ. Tuy vui là vậy, cô vẫn lo lắng: “Như vậy có bị coi là phạm quy không?”
Thẩm Tinh Tuế nhìn nhóm quay phim.
Nhân viên lên tiếng: “Chỉ cần cậu hoàn thành công việc của mình là được.”
Thẩm Tinh Tuế cười, nói với Đồ Nhã: “Cô xem, không có chuyện gì đâu ạ.”
Lúc này Đồ Nhã mới yên tâm để cậu giúp mình. Đầu tiên, Thẩm Tinh Tuế xếp các cành cây nhỏ cạnh nhau, đốt cháy lá khô rồi nhét vào đống cành trong trong lò. Tới khi lửa cháy tí tách, mặt cậu lúc này đã vừa ướt mồ hôi vừa lem bẩn.
Nhưng Thẩm Tinh Tuế vẫn gắp than chỉnh lửa cho phù hợp rồi bỏ thêm củi vào để duy trì nhiệt độ. Cậu lau lau mặt mình, nói với Đồ Nhã: “Xong rồi ạ.”
Hai mắt cô phát sáng: “Tuế Tuế lợi hại ghê. Sao cái gì em cũng biết làm vậy?”
Thẩm Tinh Tuế thẹn thùng cười: “Việc này không khó gì đâu ạ. Trước kia nhà Trương cũng có bếp lò như này nên em từng thử làm qua rồi.”
Cậu lau mồ hôi lại không để ý bôi một lớp bụi than lên mặt nên Thẩm Tinh Tuế lúc này chẳng khác nào vừa lao động vất vả. Đồ Nhã cảm động, nhiệt tình ôm cậu: “Yêu em quá đi mất!”
Thẩm Tinh Tuế vội lui ra sau: “Đừng, cả người em toàn là mồ hôi thôi...”
Đồ Nhã không để ý: “Chẳng sao hết.”
Khán giả thấy cảnh hai người bọn họ cũng phì cười:
“Hai người này đáng yêu thế cơ chứ.”
“Nói miệng thì dễ đấy, nhưng làm được thì không dễ vậy đâu.”
“An Nhiễm đứng bên an ủi suốt cũng đâu thấy ra tay giúp được cái gì.”
“Không phải cậu ta ở nhà Trương bao nhiêu năm sao, chẳng lẽ lại không biết làm?”
“Tuế Tuế tốt bụng thật đấy. Tuy không phải người mau miệng nhưng rất hay giúp người khác.”
“Tui cũng thấy vậy.”
“Tôi cũng là người ít nói này, xem Tuế Tuế không rời mắt nổi.”
“Tuế Tuế gặp rất nhiều khó khăn nhưng vẫn lạc quan nỗ lực tiến về phía trước. Mị nhảy hố!”
Thẩm Tinh Thần từ đằng sau chạy tới tách hai người ra: “Cô Nhã cách xa em trai em một chút đi. Thằng bé còn nhỏ lắm, không hợp không hợp!”
“Nào còn nhỏ nữa.” Đồ Nhã trêu chọc, duỗi tay kéo kéo quần áo của cậu: “Thanh niên hơn 20 rồi, cũng tới tuổi bàn chuyện cưới xin nha~“. truyện kiếm hiệp hay
Thẩm Tinh Tuế dở khóc dở cười.
Đồ Nhã trêu cậu đến nghiện: “Tuế Tuế đã thích ai chưa?”
Thẩm Tinh Tuế nghẹn lời, mặt đỏ hơn cà chua. Vốn dĩ nơi này đã nóng, bây giờ còn đỏ mặt nên ai cũng dễ dàng thấy vẻ thẹn thùng của cậu. Bộ dáng đáng yêu của cậu chọc cười Đồ Nhã: “Tuế Tuế của chúng ta có bí mật rồi nha. Nói cho chị Đồ Nhã xem em để ý ai trong giới giải trí này để chị se duyên cho nào~”
Thẩm Tinh Tuế thẹn quá hóa giận: “Chị Đồ Nhã!”
Phải tới khi nhân viên tiến tới nhắc nhở thì ba người bọn họ mới không đùa nhau nữa. Mà trong bếp rõ ràng có bốn người nhưng An Nhiễm lại bị bơ từ đầu đến cuối.
Thật ra không lâu trước đây, vì tính cách trầm lặng của mình mà Thẩm Tinh Tuế không có một chút cảm giác tồn tại nào trong chương trình. Nhưng không biết từ khi nào, cậu càng ngày càng nổi trội như đá quý sau lớp mài. Chỉ cần có cậu, hắn ta sẽ bị xem nhẹ. Cái cảm giác ấy khó chịu không tả nổi!
An Nhiễm hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Thẩm Tinh Tuế đang chăm chỉ quét sân rồi quyết định chủ động lên tầng 3 tìm Phó Kim Tiêu.
Người xem khó hiểu:
“Đều là lao công mà An Nhiễm không quét rác lại đi đâu vậy?”
“Hình như đi tới khu dạy học.”
“Mẹ nó, chăm chỉ làm việc hộ cái đê.”
Không biết khán giả đang nói gì, An Nhiễm lúc này đã tới nơi. Hắn vừa quét rác vừa dáo dác nhìn. Mãi tới khi thấy học sinh tan học, An Nhiễm mới chạm mặt với Phó Kim Tiêu vừa bước ra khỏi phòng.
An Nhiễm cười tươi, chạy tới: “Anh Phó!”
Phó Kim Tiêu ngoài ý muốn khi thấy hắn, nhướn mày: “Sao lại là cậu?”
“...”
Không thì anh hy vọng là ai tới?
Trong lòng An Nhiễm cau có, nhưng ngoài mặt vẫn giữ dáng vẻ điềm đạm: “Em đây ạ. Em vừa dọn vệ sinh xung quanh nên tình cờ gặp anh đấy.”
Phó Kim Tiêu không để ý gật đầu, thuận miệng hỏi: “Các cậu đều là lao công đúng không, thế Thẩm Tinh Tuế đâu?”
....
Thẩm Tinh Tuế! Thẩm Tinh Tuế! Lúc nào cũng chỉ Thẩm Tinh Tuế!
Tôi đứng trước mặt anh mà anh còn hỏi tôi Thẩm Tinh Tuế hả! Tức chết mất!
An Nhiễm trầm mặc, khó khăn đáp: “Em không biết. Vừa rồi em có thấy cậu ấy quanh quẩn bên ngoài khu dạy học, sau đấy thì cũng không rõ nữa.”
Phó Kim Tiêu nhàn nhạt: “Đã biết.”
Mắt thấy Phó ảnh đế chuẩn bị rời đi, An Nhiễm hoảng hốt đuổi theo: “Anh Phó!”
Phó Kim Tiêu dừng lại, quay đầu nhìn hắn: “Làm sao?”
“Thật ra em muốn hỏi anh một chuyện. Anh có tìm được manh mối nào gần đây không?” An Nhiễm kiếm cho mình một lý do, mỉm cười nói tiếp: “Em nghĩ chúng ta có thể trao đổi manh mối. Em cũng muốn tìm ra sát thủ thật nhanh vì hắn có thể hành động trong hai ngày này. Nếu không nhanh tay thì chúng ta gặp nguy mất!”
Phó Kim Tiêu nhướn mày: “Dựa vào đâu mà tôi phải tin cậu chứ?”
An Nhiễm lập tức chủ động: “Em có thể đưa anh xem manh mối trước. Anh nghe xong có thể suy xét xem có nên trao đổi với em không.”
Phó Kim Tiêu: “Có thể.”
An Nhiễm thấy anh đồng ý liền mỉm cười: “Em có một tấm thẻ có ghi: Đêm 'Kim Tiêu' thật đẹp.”
Manh mối này có thể nói là chỉ thẳng mặt bắt tận tay. Nếu là người mù mờ thì chắc chắn sẽ cảnh giác Phó Kim Tiêu.
Nhưng anh lại chỉ nhướn mày, câu môi: “Cậu nghi ngờ tôi?”
“Em không dám.” An Nhiễm ngoan ngoãn nói: “Vì manh mối nói vậy nên em mới muốn trao đổi với anh một chút, xem anh có manh mối gì không.”
Phó Kim Tiêu gật nhẹ, nói: “Tôi có một tấm thẻ có ghi là: Sự tình năm đó được người hầu trong nhà ghi lại vào nhật ký rồi giấu ở gác mái thư phòng.”
Đôi mắt An Nhiễm vô thức trừng lớn.
Anh thong thả nói tiếp: “Tôi đã đi cùng Thẩm Tinh Tuế nhưng lại không tìm được quyển nhật ký ấy. Nhóm Thẩm Tinh Thần đi qua rồi không thấy, vậy nên đây là manh mối khó giải nhất hiện giờ.”
An Nhiễm như thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười: “Vậy sao ạ?”
Phó Kim Tiêu gật đầu: “Ừ, nhưng tôi thấy đây là manh mối then chốt để giải.”
“Em nhớ cửa trên gác mái bị khóa mà.” An Nhiễm hỏi: “Sao mọi người lại vào được ạ?”
Anh trả lời: “Mượn chìa khỏa của tổ đạo diễn, nhưng chỉ có một chìa thôi. Vì hiện tại chưa tìm được lời giải nên tôi đã giấu chìa khóa dưới thảm cạnh gác mái rồi.”
An Nhiễm suy tư, gật đầu.
Phó Kim Tiêu nâng mắt nhìn hắn, lơ đãng hỏi: “Tôi nói manh mối quan trọng rồi, vậy cậu có thể đưa tấm thẻ cho tôi xem không?”
An Nhiễm cứng đờ: “Sao ạ?”
“Tấm thẻ chứa manh mối cậu nói ấy.” Phó Kim Tiêu nghiêng nghiêng dựa trên lan can: “Nếu không sao tôi biết là thật hay giả?”
An Nhiễm không ngờ mọi chuyện lại thành ra như này.
Khán giả vỗ tay bôm bốp:
“Anh iu cẩn thận quáaaa.”
“Hắc hắc, sao mà chơi lại được Phó Kim Tiêu cơ chứ.”
“Vờ lờ, khi cậu ta nghĩ mình đang ở tầng 3 thì anh ấy đã lên tầng 5 rồi.”
“Sai bét, chốc nữa mọi người sẽ biết anh ấy đã lên tận tầng khí quyển rồi cơ!”
An Nhiễm cứng đờ, giải thích: “Thẻ manh mối này em lại không mang theo do sợ sát thủ cướp mất. Nhưng anh Phó cứ yên tâm, em không lừa anh đâu. Nếu không đợi tối về em mang thẻ sang phòng anh nhé?”
“Thôi.” Phó Kim Tiêu từ chối. Thấy Thẩm Tinh Tuế xa xa, anh cong môi cười: “Bị nhìn thấy rồi hiểu lầm gì đó thì không ổn đâu.”
An Nhiễm:...?
Tôi chủ động tới phòng anh đấy. Tôi đây không sợ bị nói thì anh sợ hiểu lầm cái gì!
Sát thương x1 nhưng vũ nhục x100.
Dân mạng cũng trêu chọc:
“Ha hả, anh Phó đúng là người đàn ông luôn giữ mình trong sạch.”
“Tai tiếng? Không bao giờ!”
“Làm fan chẳng phải lo gì hết vì anh iu của tui sẽ bóp chết mập mờ trong trứng nước.”
Tới giữa trưa, hầu hết mọi người đã làm xong việc của mình. Các thành viên phải oằn mình lăn lộn cả buổi sáng ngày hôm nay, đặc biệt là Thẩm Tinh Thần nấu nướng trong nhà bếp. May sao có Lý Nhứ An làm bảo vệ tình cờ đi qua nhảy vào giúp mới xong được bữa cơm để ăn.
Bọn trẻ đều ăn bán trú ở đây nên lúc này đang xếp hàng lấy cơm.
Thẩm Tinh Tuế cũng tới hỗ trợ mọi người. Nhưng khi cậu chuẩn bị múc thức ăn cho cậu bé đầu hàng, nhóc lại lên tiếng: “Thầy ơi, em chỉ ăn cơm thôi ạ.”
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt: “Tại sao?”
“Em có mang đồ ăn rồi.” Nhóc nói: “Thầy lấy cơm là được ạ.”
Tuy trong lòng còn nghi hoặc nhưng cậu vẫn làm theo lời nhóc nói. Dù vậy, làm thế nào cũng không xua tan được chuyện vừa rồi nên sau khi cậu bé rời đi, Thẩm Tinh Tuế hỏi bạn nhỏ đằng sau: “Bạn đó học cùng lớp với em hả?”
Đứa nhỏ gật đầu.
Thẩm Tinh Tuế: “Bạn ấy thật sự có mang đồ ăn sao?”
Bạn nhỏ này đáp: “Cậu ấy luôn ăn dưa muối tự mang từ vài tuần trước rồi ạ.”
“Tại sao chứ?” Thẩm Tinh Tuế nhíu mày: “Tiền ăn trường thu nhiều vậy sao? Nhưng anh thấy chỉ tốn mấy đồng mà lại được ăn nhiều món mà.”
Bạn nhỏ lắc đầu: “Không phải, cậu ấy không muốn tiêu nhiều để tích tiền mua đàn Melodica đấy ạ.”
Thẩm Tinh Tuế khó hiểu: “Mua đàn để làm gì vậy?”
“Bạn ấy thích hát lắm.” Có nhóc đứng sau nói: “Còn muốn làm nhạc sĩ ca sĩ nữa cơ ạ. Nhưng mà chính bạn ấy lại lại không hát nổi, biểu diễn bài nào cũng tệ.”
“...”
Thẩm Tinh Tuế trầm mặc.
Có lẽ vì trong lòng còn để ý nên đợi đến khi bọn nhỏ đã ngoan ngoãn ăn cơm, Thẩm Tinh Tuế rời nhà ăn đi tìm cậu nhóc đang ngồi cạnh bồn hoa cách đó không xa.
“Em ở chỗ này hả.” Thẩm Tinh Tuế chạy bộ qua, quả nhiên thấy trong hộp cơm của nhóc có mấy miếng củ cải ngâm ớt. Cậu nhíu mày: “Sao em lại ăn mấy thứ này?”
Cậu nhóc khẩn trương nhìn Thẩm Tinh Tuế.
“Anh lấy cho em bánh nướng này.” Cậu lấy ra từ sau lưng: “Là cô Nhã nướng đó. Thơm lắm, em nếm thử xem.”
Cậu nhóc do dự mãi.
Thâme Tinh Tuế nhẹ nhàng cười: “Không mất tiền đâu.”
Nghe cậu nói vậy, nhóc mới thôi do dự. Nhân bên trong bánh ngập thịt thơm ơi là thơm. Lâu lắm rồi nhóc không được ăn thứ gì ngon tới vậy nên nhất thời không khống chế được mà ngấu nghiến ăn.
Thẩm Tinh Tuế vội vàng vỗ vỗ lưng nhóc: “Đừng vội, muốn ăn nữa anh lại lấy cho em.”
Nhóc lắc lắc đầu, thấp giọng: “Cảm ơn anh.”
“Không phải khách sáo vậy.” Thẩm Tinh Tuế thuận thế hỏi: “Anh nghe nói em muốn mua đàn Melodica. Tại sao vậy, em rất thích âm nhạc sao?”
Nhóc do dự rồi gật đầu.
Thẩm Tinh Tuế mỉm cười: “Em thích bài hát nào?”
Nhóc nuốt miếng bánh trong miệng, nhẹ nhàng trả lời: “[Tia sáng nhỏ bé]”
?
Thẩm Tinh Tuế sửng sốt: “Là [Tia sáng nhỏ bé] nào, là...”
“Chính là cái bài...” Nhóc cất giọng ngâm nga: “Người ngẩng đầu đi, nhìn ta rực rỡ chiếu rọi. Người ngẩng đầu đi, nhìn ta hiến dâng cho người tia sáng nhỏ bé.”
Có thể nói đây là lần đầu tiên Thẩm Tinh Tuế nghe thấy có người hát bài của mình. Kỳ diệu nhất là người này còn đang hát trước mặt cậu!
Thẩm Tinh Tuế nhấp môi cười: “Em biết ai hát bài này không?”
“Hình như có rất nhiều anh trai hát ạ.” Nhóc cúi đầu: “Thật ra em cũng không nhớ rõ nữa, nhưng bà em thích nghe bài này lắm. Giờ bà có bệnh tuổi già nên thường xuyên trằn trọc không ngủ được. Nếu em hát bài này cho bà thì lần nào bà cũng cười thật tươi.”
Tâm tình vui sướng vừa rồi cũng lắng xuống sau khi nghe được những lời này, Thẩm Tinh Tuế nhẹ giọng hỏi: “Bà em bệnh nặng lắm sao?”
Nhóc đáp: “Bà nói là bệnh cũ ạ.”
Cậu hỏi tiếp: “Thế ba mẹ em đâu, bọn họ có chăm sóc bà không?”
“Bọn họ đi làm ở nơi khác rồi, trong nhà chỉ còn em với bà thôi.” Mặt nhóc vì đi nắng nhiều mà đen sạm. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng bàn tay con con đã thô ráp như người lớn, thậm chí còn có vết chai: “Em vẫn luôn ở cùng với bà. Mỗi tháng ba mẹ em sẽ gửi về một ít tiền, cũng đôi khi lại quên không gửi. Thế nên em với bà đã cùng nhau trồng ít cây cỏ để bán lấy tiền ăn.”
Có thể thường ngày không có ai tâm sự cùng nên lúc này khi ngồi cạnh Thẩm Tinh Tuế, nhóc nói rất nhiều.
Nhóc nói, bà nhóc rất thích nghe hát trên TV.
Nhóc nói, mạng trong nhà rất yếu nên nhóc thường hát cho bà nghe.
Nhóc rất thích hát, ước rằng mai sau có thể trở thành ca sĩ.
Nhóc còn nói mình cũng tự sáng tác nhưng các bạn đều chê nhóc không có năng khiếu.
Thẩm Tinh Tuế hỏi: “Anh có thể xem bài em sáng tác không?”
Nhóc chần chờ một lát rồi lấy từ trong túi một tờ giấy đã cũ chứa từng nét chữ ngay ngắn chỉnh tề. Kỳ thật lời hát không khớp vần điệu, từ ngữ thiếu chặt chẽ nên có chút ấu trĩ.
Cậu hỏi: “Đây là em sáng tác sao?”
Nhóc gật đầu.
Nhìn vẻ mặt của Thẩm Tinh Tuế, nhóc tự ti muốn lấy lại: “Bà nói nếu em thích hát thì cứ hát, sau này khi trở thành ca sĩ thì hôm nào bà cũng sẽ nghe em hát. Nhưng sức khỏe của bà không tốt, em sợ bà không đợi kịp nên mới thử tự viết, mà có vẻ không thành công lắm...”
“Nào có.” Cậu mỉm cười: “Viết ổn lắm nha.”
Nhóc chần chờ: “Bọn họ đều nói em viết lời rất tệ, có sửa ra sao cũng khó nghe.”
“Họ nói bừa đó.” Thẩm Tinh Tuế xoa xoa đầu nhóc: “Âm nhạc không có giới hạn. Lời bài hát của em rất tốt, chắc chắn là một bài hát hay.”
Khuôn mặt ngăm đen của nhóc lộ ra nụ cười ngây thơ, đôi mắt sáng lên: “Thật sao ạ?”
Thẩm Tinh Tuế câu môi: “Em cứ tin anh.”
Khán giả trong phòng phát trực tiếp cười theo:
“Bạn nhỏ à, trước mặt bé là người sáng tác giỏi nhất ở [Tinh Quang] đó.”
“Ha ha, em cứ tin Thẩm Tinh Tuế đi nhé.”
“Nếu cậu ta nói sửa lại rất hay thì chắc chắn nó sẽ rất hay!”
“Tui qua đường thôi, cậu ta lợi hại thật sao?”
“Không nói quá đâu. Hồi [Tinh Quang] còn chiếu ấy, đội nào mà chẳng tìm tới Thẩm Tinh Tuế nhờ sửa lời hộ cơ chứ?”
Lúc này các khách quý đang nghỉ ngơi, có người phát hiện không thấy Thẩm Tinh Tuế đâu liền đi tìm, thấy cậu đang trò chuyện với đứa nhỏ nào đó ngay gần sân thể dục. Ánh nắng rọi xuống tán cây, xuyên qua kẽ hở để đậu trên người một lớn một nhỏ. Khung cảnh nom có vẻ vừa ấm áp lại vui mắt.
Đồ Nhã vừa gặm bánh vừa cảm thán: “Tuế Tuế đúng là càng ngày càng đẹp. Sau này sự nghiệp đi lên chắc chắn sẽ có nhiều người thích cho mà xem.”
Thẩm Tinh Thần gật đầu thật mạnh: “Tất nhiên là vậy rồi.”
Phó Kim Tiêu dựa vào cạnh cửa, nghe vậy liền thu lại tầm mắt đang hướng tới phía sân thể dục, cười đầy ẩn ý: “Tôi nghe nói cô nhất quyết muốn se duyên ai đó trong giới giải trí cho em ấy?”
Đồ Nhã đang ăn bánh mà bỗng thấy sau lưng chợt lạnh như bị rắn độc uy hiếp. Cô thiếu chút bị nghẹn: “Khụ, Khụ khụ... Thì sao hả?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy nếu cô nhiệt tình như vậy.” Phó Kim Tiêu đứng đối diện Đồ Nhã đang hoảng hốt, ý cười trên mặt ngày càng hiền dịu. Anh khom lưng tới sát bên tai cô, nói đủ cho hai người nghe: “Cô cũng giúp tôi se duyên đi?”
Đồ Nhã:...????