Sau Khi Trọng Sinh Pháo Hôi Thiếu Gia Giả Sợ Ngây Người

Chương 50: Chương 50: Tim cậu đập quá nhanh, bé cưng




Khi nghe thấy thông báo, phản ứng của mọi người không giống nhau:

“Tôi tưởng nhóm anh Phó không có mấy thẻ nhiệm vụ cơ mà.”

“Thế mà cũng thắng được?”

“Lật kèo luôn?”

Chỉ có Thẩm Tinh Thần dường như đã quen với chuyện này. Hắn thở dài, vỗ vỗ vai Ninh Trạch: “Không phải ngạc nhiên, đây là chuyện thường thôi. Anh ta là Phó Kim Tiêu đó.”

Phó Kim Tiêu không bao giờ thua.

Điều này dường như đã trở thành chân lý trong lòng mọi người.

Sau khi nhiệm vụ kết thúc, Phó ảnh đế cùng Thẩm Tinh Thần trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi, vọt lên thành hot search:

# Phó Kim Tiêu già trẻ đều “ăn”

#Chân Phó ảnh đế không tốt

#Phó Kim Tiêu_Thẩm Tinh Tuế

Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Tinh Tuế xem đi xem lại hot search mà mãi không thấy chán.

Phó Kim Tiêu cúi người hỏi: “Cậu đang xem gì vậy?”

Thẩm Tinh Tuế đưa điện thoại cho anh xem, thành thật đáp: “Xem chúng ta lên hot search.”

“Cái này không phải bình thường sao.” Phó Kim Tiêu lười biếng nhìn lướt qua: “Tôi đang hỏi là tại sao vừa rồi... cậu lại ngẩn người?”

Ngay cả lúc anh nói cậu cũng thất thần.

Đối với việc này, Phó ảnh đế vô cùng lên án.

Thẩm Tinh Tuế bất giác nhận ra: “Là em vừa mất tập trung ạ?”

“Xin lỗi thầy Phó.” Thẩm Tinh Tuế là bé ngoan dám làm dám xin lỗi, càng nói càng ỉu xìu: “Chắc là tại em xem chăm chú quá nên không để ý, vì...”

Phó Kim Tiêu nhướn mày: “Vì sao?”

Nhìn khuôn mặt điển trai trước mắt, Thẩm Tinh Tuế ấp úng không nói thành lời. Cậu nhanh chóng quay mặt đi, nói một cách yếu ớt: “Vì đây là lần đầu tiên em và anh cùng nhau lên hot search.”

“...”

Cả xe bỗng lặng đi.

Vì chương trình không quay trên xe nên Thẩm Tinh Tuế mới dám nói như vậy.

Con ngươi Phó Kim Tiêu sẫm lại nhìn cậu nhóc khẩn trương, cong miệng cười giải vây: “Bạn nhỏ à, tôi ở ngay cạnh mà sao bản thân cậu lại nhìn chằm chằm vào điện thoại?”

Thẩm Tinh Tuế tưởng anh đang trách cậu bơ mình nên vội vàng đáp: “Không, không. Em cũng nhìn anh mà.”

Nói xong, cậu liền thấy đôi mắt đậm ý cười của Phó Kim Tiêu. Người đàn ông này lười biếng ngả người ra ghế, vừa chống cằm vừa nhàn nhã nhìn cậu như đang trêu đùa thú cưng.

Bỗng dưng Thẩm Tinh Tuế hiểu ra, vừa xấu hổ vừa buồn bực.

Phó Kim Tiêu thấy ai đó có vẻ giận rồi liền thu lại cảm xúc: “Được rồi, không trêu cậu nữa. Đưa tay đây, cho cậu cái này.”

Thẩm Tinh Tuế khó hiểu.

Phó Kim Tiêu đặt vào lòng bàn tay của cậu một cục giấy vo tròn.

Thẩm Tinh Tuế chần chờ hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

Phó Kim Tiêu lời ít ý nhiều: “Đường.”

Thẩm Tinh Tuế mở cục giấy ra liền thấy mấy cục đường trắng bên trong. Khi cậu còn đang khó hiểu thì thấy người bên cạnh nói: “Sức khỏe cậu đã kém còn hay tụt huyết áp, nay lại chạy khắp nơi nữa. Cứ làm như vậy rồi tới lúc thân thể không chịu nổi thì sao?”

Khi Phó ảnh đế nghiêm khắc, giọng anh nhẹ nhàng nhưng vẫn khiến người khác run sợ.

Thẩm Tinh Tuế cầm bịch đường, nói không nên lời: “Em...”

Phó Kim Tiêu nói: “Nếm thử xem.”

Cậu cầm một viên đặt trong miệng. Hương vị ngọt ngào lan rộng trong khoang miệng rồi truyền thẳng tới trái tim. Cậu vô thức cong mắt cong môi, thấp giọng nói: “Ngọt ghê.”

Thẩm Tinh Thần ngồi phía trước tỉnh dậy vừa lúc nghe thấy cậu nói vậy liền quay đầu hỏi: “Ngọt? Cái gì ngọt cơ? Là sườn xào chua ngọt hả?”

“....”

Phó Kim Tiêu liếc hắn một cái, lạnh lùng: “Không có sườn xào, nhưng mà có bào ngư chua ngọt.”

Thẩm Tinh Thần phấn chấn: “Thật ạ?”

Phó Kim Tiêu cong môi, nhẹ nhàng đáp: “Điêu đấy.”

.......

Thẩm Tinh Tuế bên cạnh không nhịn nổi che miệng cười. Cũng chỉ có Phó Kim Tiêu mới dám chọc ngoáy Thẩm Tinh Thần như vậy.

Mấy chuyện bắt nạt vị Thái Tử này anh làm vô cùng thuận tay.

Rất nhanh xe đã tới nơi. Đây là nhà hàng sang trọng nhất tại thung lũng Đào Hoa: Rêu xanh mởn bám chặt vào góc tường được chạm khắc tỉ mỉ theo kiến trúc cổ xưa khiến không gian nơi đây tràn ngập hơi thở tinh xảo, hoa mỹ. Tiến sâu vào trong, thực khách còn cảm nhận được hương thơm thanh nhã vô cùng hòa hợp.

Vì chỉ có đội của Phó Kim Tiêu chiến thắng nên hai người bọn họ có thể dùng bữa tại đây.

Đạo diễn nói với những người còn lại: “Đây không phải nơi các bạn sẽ ăn cơm.”

Mọi người nghi hoặc.

Sau khi cho mọi người đi một vòng chỗ này, đạo diễn mới chỉ tay vào một quán nhỏ ven đường: “Mọi người ăn ở kia nhé.”

???

Mọi người trợn trắng mắt:

“Đạo diễn, ông đừng có mà chơi người như vậy chứ!”

“Mấy người đang bắt nạt chúng tôi đó.”

Đạo diễn nhìn bọn họ, hớn hở: “Đâu ra chứ. Tôi dẫn mọi người đi ngắm phong cảnh tiện thể chiêm ngưỡng nhà hàng sang trọng để mọi người cố gắng hơn mà.”

Mọi người: “...”

Khán giả trong phòng phát trực tiếp cười ngặt nghẽo:

“Hắc hắc hắc hắc.”

“Ở đâu chui ra tổ chương trình không tình người như này vậy.”

“Cười ngất!”

Khi mọi người bắt đầu tím tái mặt mày, đạo diễn mới mở miệng: “Được rồi, được rồi. Tôi cũng biết trước là mọi người không chịu nổi mà. Hay là như này nhé, các bạn có thể đi hỏi ý kiến của đội thắng, mỗi người trình diễn một tiết mục cho bọn họ xem. Nếu hai người đó cảm thấy hài lòng thì các bạn có thể ăn cơm.”

So với quán ven đường, mấy phút biểu diễn đối với họ không phải dễ như ăn bánh sao. Ở đây ai mà chẳng là người của công chúng, ít nhiều sẽ có một hai kỹ năng trong người. Đây đúng là bậc thang mà tổ chương trình nâng cho họ đi xuống.

Vì vậy, mỗi người thay nhau lên sân khấu.

Đồ Nhã và thầy Lý, một quyến rũ một ca sĩ song ca được khen ngợi không ngớt.

An Nhiễm và Lý Nhứ An vừa hát vừa nhảy hơi ngượng ngạo nhưng vẫn được nể tình thông qua.

Đến lượt Thẩm Tinh Thần...

Hắn nói: “Tôi không có tài năng đặc biệt gì hết. Để tôi biểu diễn một màn nhào lộn cho mọi người chiêm ngưỡng!”

“....”

Mọi người cười nắc nẻ.

Thẩm Tinh “Tinh” lộn ngược mấy vòng có thể nhận xét là vừa nhanh gọn vừa đẹp mắt được nhiều người khen ngợi.

Những người sau đó nối đuôi nhau biểu diễn. Cuối cùng, tất cả đều ngồi thành một vòng tròn lớn cùng nhau dùng bữa no nê. Sau khi ăn xong, người thì dạo bộ ngắm cảnh, người thì khám phá xung quanh. Thầy Lý bỗng chợt lóe lên ý tưởng: “Anh Phó, Tuế Tuế. Hai người các cậu xem bọn tôi biểu diễn một lượt như vậy cũng phải đáp trả chút thành ý chứ nhỉ?”

Nghe hắn nói vậy, Đồ Nhã cũng hăng hái phụ họa: “Đúng đấy, đúng đấy. Anh Phó này, đừng có lảng như vậy chứ.”

Phó Kim Tiêu khá thân thiết với họ, trêu lại: “Cơm còn chưa tiêu hết đâu mà mấy người còn muốn xem biểu diễn?”

Thầy Lý cười to: “Đâu chỉ chúng tôi muốn xem, khán giả cũng đang ngóng lắm đó!”

Mọi người đang háo hức nên cũng khó để từ chối. Thẩm Tinh Tuế bắt đầu vắt óc suy nghĩ sắp tới phải trình diễn cái gì.

Phó Kim Tiêu nhìn thoáng qua cậu nhóc luống cuống bên cạnh, buông đũa: “Thôi được rồi.”

Đồ Nhã mỉm cười: “Hiếm khi thầy Phó ra tay, không biết anh định biểu diễn cho chúng tôi tiết mục gì đây?”

“Tôi biết một chút về y học.” Nhảy múa hát hò đều có cả rồi, Phó Kim Tiêu nghĩ nghĩ, nhìn lướt qua: “Để tôi bắt mạch cho mọi người nhé?”

Những người khác vô cùng ngạc nhiên, ai cũng háo hức gật đầu như gà mổ thóc.

Dân mạng khi xem đến đoạn này thì kinh sợ:

“Hóa ra anh Phó còn có chiêu này!”

“Khà khà, không hổ danh là anh iu củ tui.”

“Còn cái gì anh ta có mà tôi không biết nữa vậy.”

Tuy nói là bắt mạch cho mọi người nhưng anh cũng không thể xem hết được. Sở dĩ Phó Kim Tiêu nguyện ý làm là bởi anh có mối quan hệ thân thiết với Đồ Nhã và thầy Lý nên mới chọc ghẹo bạn mình thôi.

Phó Kim Tiêu đặt tay lên cổ tay Đồ Nhã một lát, mở miệng: “Gần đây cô thường nóng trong người, chắc hẳn là do công việc bận rộn. Cần chú ý nghỉ ngơi đầy đủ, uống nhiều nước, pha thêm trà hoa cúc thì càng tốt.”

Đồ Nhã gật đầu.

Phó Kim Tiêu lại xem cho thầy Lý, cũng nói ra những vấn đề chính xác mà hắn đang gặp. Thẩm Tinh Thần ở đằng sau nghe thần tượng nói mà mắt sáng như sao như một tín đồ trung thành.

Tiếp tới là Thẩm Tinh Thần. Khi Phó Kim Tiêu dặn dò đôi câu, hắn không chút do dự khen: “Thần rồi! Anh Phó, sao anh nói chuẩn vậy?”

Một đám người ồn ào, cười đùa náo nhiệt.

Thẩm Tinh Tuế thì không quá hợp với bầu không khí này. Khi mọi người đang vui vẻ trò chuyện thì cậu ngồi cách đó không xa vừa làm bộ ngắm cảnh vừa âm thầm xem bọn họ chơi đùa.

Nhưng khi Phó Kim Tiêu liếc mắt sang, cậu bỗng dưng có suy nghĩ rằng dù bất kể lúc nào thì anh vẫn có thể nhận ra cậu trong biển người. Anh vẫy tay: “Đồng chí Tiểu Giản có muốn thử xem không?”

Thẩm Tinh Tuế gật đầu, có chút chờ mong: “Em cũng có thể xem ạ?“.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp

2. Tế Quỷ (Tế Ma)

3. Khó Dỗ Dành

4. Sau Xuyên Ác Nữ Ngày Đêm Dính Lấy Ta

=====================================

Phó Kim Tiêu câu môi: “Sao lại không chứ?”

An Nhiễm cách đó không xa vốn đã tính toán sau lượt của Thẩm Tinh Thần thì Phó Kim Tiêu sẽ tới xem cho hắn. Nếu được như vậy, hắn có thể nắm bắt cơ hội này để có thể tiếp cận anh. Ai biết vừa mới tiến được hai bước, hắn lại thấy Phó Kim Tiêu chủ động gọi Thẩm Tinh Tuế.

Đôi chân vừa tiến tới lại xấu hổ lùi về. Tất cả những chuyện này đều bị Lý Nhứ An nhìn thấy, gã cười nhạo như đang hả hê chuyện An Nhiễm không biết tự lượng sức mình.

Thẩm Tinh Tuế đứng cạnh sô pha đối diện Phó Kim Tiêu: “Em có thể ngồi ở đây không?”

Phó Kim Tiêu lại vẫy tay: “Tới đây.”

Tới bên cạnh anh.

Nhưng vừa rồi mọi người hình như đâu có ngồi gần như vậy nha.

Trong lòng Thẩm Tinh Tuế tràn đầy nghi hoặc, nhưng có thể ngồi gần bên Phó ảnh đế lại là cơ hội ngàn năm có một. Vì vậy, cậu bước về phía trước, ngoan ngoãn ngồi xuống. Khoảng cách gần như này khiến cậu có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ người anh. Mọi người còn đang nhìn, mà bọn họ lại tựa gần như vậy, thân mật như vậy...

Phó Kim Tiêu khom lưng kề sát người cậu, trầm giọng: “Đưa tay cho tôi.”

Thẩm Tinh Tuế giật mình, ngoan ngoãn duỗi tay: “Vâng.”

Mọi thứ xung quanh dường như lặng hẳn đi. Ngón tay mảnh khảnh của Phó Kim Tiêu đặt trên cổ tay trắng nõn của cậu lâu hơn hẳn những người khác. Một khoảng trễ lâu như vậy khiến có người cảm thấy sốt ruột.

Đồ Nhã lo lắng: “Không phải có chuyện gì đấy chứ?”

Thẩm Tinh Thần mồm mép tép nhảy: “Chẳng lẽ là có vấn đề thật!”

“....”

Mọi người trầm mặc.

Khán giả trong phòng phát trực tiếp phì cười:

“Đúng là chỉ có miệng của Tiểu Thần.”

“Mẹ nó, cười đau bụng quá.”

Ngay cả bản thân Thẩm Tinh Tuế cũng sốt ruột, nhưng phần lớn lại là do được tiếp xúc thân mật với Phó Kim Tiêu.

Từ đời trước tới đời này, chưa bao giờ cậu có thể nghĩ bản thân lại có ngày cận kề với thần tượng tới vậy. Khuôn mặt điển trai gần trong gang tấc khiến cậu nhìn mà bồi hồi.

Phó Kim Tiêu nâng mắt nhìn Thẩm Tinh Tuế. Ánh mắt anh chất chứa suy nghĩ gì đấy, rồi thật nhanh bị bao trùm bởi ý cười: “Không có chuyện gì cả. Thường ngày phải chú ý nghỉ ngơi điều độ, không làm việc quá sức là được.”

Những người khác thở phào nhẹ nhõm.

Vừa vặn tổ chương trình nhắc nhở bọn họ xuống tầng nên mọi người lại sôi nổi di chuyển vị trí.

Thẩm Tinh Tuế có dự cảm Phó Kim Tiêu dường như còn muốn nói gì với cậu nữa. Cái suy nghĩ này trở thành một cái gai ghim trong lòng không tài nào dứt được.

Đi sau đoàn người, cậu lấy hết dũng khí hỏi: “Thầy Phó, em... Thân thể của em có phải có vấn đề gì không ạ? Vừa rồi anh không tiện nói rõ sao?”

Phó Kim Tiêu liếc mắt nhìn cậu.

Thẩm Tinh Tuế hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Thực ra không sao cả đâu, anh cũng không phải để ý. Em chuẩn bị tâm lý rồi, em có thể tiếp nhận mọi chuyện. Nếu có vấn đề thì anh cứ nói thẳng đi, em chịu được!”

Ý cưới dưới đáy mắt Phó Kim Tiêu lại đậm thêm: “Cậu thật sự muốn nghe?”

Thẩm Tinh Tuế càng nghiêm túc: “Em thật sự muốn nghe ạ!”

“Được thôi.” Phó Kim Tiêu dừng chân. Vốn dĩ anh cao hơn Thẩm Tinh Tuế một cái đầu nên lúc này phải hơi khom lưng, thì thào bên tai cậu: “Vừa nãy tôi không xem được cái gì hết.”

Thẩm Tinh Tuế sửng sốt.

Cậu khó hiểu bởi trình độ của anh Phó rất tốt, ngay cả cô Đồ Nhã hay thầy Lý đều chẩn đoán ra bệnh, sao tới lượt cậu lại không xem được?

Phó Kim Tiêu dường như hiểu nghi hoặc của cậu. Thanh âm ảnh đế thong thả trộn lẫn tiếng cười: “Bởi vì tim cậu đập quá nhanh, bé cưng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.