Mưa rơi bên ngoài rào rào đổ xuống, hội trường tổ chức sinh nhật cho An Nhiễm cũng náo nhiệt ầm ĩ nhưng kỳ lạ là Từ Ân Chan vẫn nghe thấy tiếng gọi khe khẽ kia.
Cơ hồ trong nháy mắt, cả người bà căng lại, không dám tin mở to hai mắt nhìn. Nước mắt rơi xuống đáp lên vai Giản Tinh Tuế. Bà không thể khống chế cảm xúc của bản thân, lui ra sau nhìn cậu, ấp úng: “Con nói sao?”
Giản Tinh Tuế nói xong cũng giật mình.
Vì sao bản thân cậu lại nói như vậy?!
Chẳng lẽ nội tâm quá khát vọng gia đình nên chỉ cần được đối xử ôn nhu một chút đã không ức chế nổi sao...
Trong thâm tâm đầy xấu hổ và giận giữ, Giản Tinh Tuế ngoài mặt cúi đầu: “Con chưa nói gì, có phải bác nghe nhầm rồi không?”
Nghe nhầm.
Hóa ra là bà nghe nhầm sao? Là do bà quá nhớ con út nên mới xuất hiện ảo giác?
Trong lòng Từ Ân Chân vẫn còn mất mát và khổ sở, bà nghe thấy Giản Tinh Tuế nhẹ giọng: “Nhưng mà bác ơi, thật sự con rất cảm ơn hôm nay bác đã tới đây ăn sinh nhật cùng con.”
Giọng của Giản Tinh Tuế còn nghẹn ngào, cậu nói: “Con, con rất hạnh phúc.”
Sau khi nói xong, cậu cúi đầu hòng không cho Từ Ân Chân thấy được khóe mắt đỏ bừng của mình.
Nhưng trái tim Từ Ân Chân đã mềm nhũn cả ra rồi, bà cầm tay Giản Tinh Tuế nói: “Không cần, con không phải cảm ơn gì cả. Nếu con không phiền, mỗi năm về sau bác sẽ cùng con tổ chức sinh nhật. Chỉ cần con không chê, con có thể coi Tinh Thần như anh ruột của mình....”
Thanh âm của bà vẫn luôn ôn nhu như vậy.
Nghe xong những lời này, phòng tuyến bảo vệ cuối cùng trong lòng Giản Tinh Tuế cũng sụp đổ. Cậu khẽ gật đầu, cùng lúc hình như có giọt nước mắt rơi xuống.
Quá hạnh phúc.
Chưa từng có giây phút nào mà cậu lại hạnh phúc như vậy. Cảm xúc này khiến bản thân cậu cảm thấy dường như mình đang mơ, mọi thứ xung quanh chỉ là khát vọng mãnh liệt của cậu dựng lên.
Ninh Trạch và Ôn Sanh Ca cách đó không xa mang miếng bánh được cắt sẵn tới: “Tới nào, tới nào, ăn bánh thôi!”
Thẩm Tinh Thần cũng từ tốn bước tới: “Cuối cùng cũng được ăn, đói chết mất thôi. Ơ anh Phó, cái bánh này mua đâu vậy, ngon nuốt lưỡi luôn. Sinh nhật sau anh cũng mua cho em một cái đi!”
Phó Kim Tiêu ngoài cười trong không cười: “Đây là quá sinh nhật cậu muốn?”
Thẩm Tinh Thần thiếu chút nữa gật đầu, sau đó nhận ra liền điên cuồng lắc lắc.
Sao cái người này lại bụng dạ khó lường như vậy!. KHÔ