Lục Áo ở trên đảo hoang này mấy ngày trời, trong lòng thường xuyên có ảo giác mình đã không còn ở trên địa cầu nữa.
Không nghĩ tới còn chưa được vài ngày, cậu đã nghe thấy tiếng động cơ.
Tiếng động cơ càng lúc càng gần, cậu trông thấy con thuyền đạp gió rẽ sóng chạy băng băng đến đây.
Đó là một con thuyền đánh cá* điển hình, chiều dài và rộng đại khái gấp 2 lần ca-nô, trên thuyền có khoang tàu, có boong tàu, trên boong tàu còn có lan can rào lại.
Lục Áo nhìn chằm chằm con thuyền, bò lên phía trước vài bước, lặng lẽ lén chui xuống nước.
Từng đợt sóng lớn cọ rửa đá ngầm trên đảo, đem dấu vết của Lục Áo che đậy sạch sẽ.
Rất nhanh đám người đó lên đảo rồi.
Là một con thằn lằn nóng hổi mới ra lò, Lục Áo tỉnh rụi chọn rút lui.
Những người đó bắt đầu lắp đặt camera và máy bơm nước, sau đó rút nước ra khỏi hố.
Bọn họ không chỉ rút nước, mà còn chào hỏi với camera, giới thiệu hành trình của ngày hôm nay.
Lục Áo chậm rãi hiểu ra, bọn họ có lẽ là một đám blogger, chuyên quay các video ngắn về cảnh rút nước rồi đăng lên các trang mạng xã hội.
Cậu ở bên cạnh im lặng quan sát.
Tiếng phổ thông của đám người này không chuẩn lắm, rất đặc giọng địa phương, hẳn là người cùng thành phố với cậu.
Cho dù không phải, cũng là người cùng tỉnh.
Xem ra lúc đó cậu không bị nước cuốn trôi đi quá xa.
Nếu cậu vẫn còn là con người, hiện tại nhất định sẽ nhảy ra chào hỏi. Nhưng vì đã biến thành thằn lằn, đành thôi vậy.
Lục Áo vừa nghĩ vừa trốn dưới tảng đá ngầm trong nước.
Ai mà ngờ cậu vừa nghĩ như vậy, cơ thể và tứ chi lập tức nóng lên.
Lục Áo trợn to mắt, muốn nuốt tiếng kêu sợ hãi về bụng, nhưng vẫn không kịp nên bị lọt ra chút âm thanh.
“Ai?!”
Điền Minh Chí đang đứng đối diện camera bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu rên, theo bản năng quay đầu lại nhìn, không phát hiện gì, nhưng không hiểu sau lại rùng mình.
“Ai gì?” Người anh em kiêm thợ quay phim Trần Thăng Vinh khó hiểu, đặt điện thoại xuống thuận tiện bấm nút tạm dừng, “Làm sao vậy?”
Hồ Tinh Tân đang rút nước cũng đi tới, buồn bực hỏi, “Không quay nữa à?”
Điền Minh Chí nói:“ Hình như tôi nghe thấy có tiếng người kêu.”
Hai người kia nghe anh ta nói vậy, trong lòng có chút hoảng sợ, “Ở đây là ngoài biển, làm gì có tiếng người kêu?”
Điền Minh Chí đưa cánh tay, cảnh giác nhìn bốn phía, “Tôi nghe thấy thiệt, các cậu xem, trên tay tôi nổi da gà hết rồi nè.”
Ba người ngơ ngác nhìn nhau, cảm giác có chút tà.
“Giọng nói là từ bên nào truyền đến?” Trần Thăng Vinh nuốt nuốt nước miếng, nói:“ Không thôi chúng ta qua đó coi thử đi.”
“Đi coi đi.” Điền Minh Chí nói:“ Có thể do tôi nghe lầm, cũng có thể có người ở đây bắt ốc.”
3 người mỗi ngày lái thuyền đi tìm các hố nước, sau khi rút hết nước thì bắt cá, họ đã đi qua vô số các hòn đảo lớn nhỏ.
Đảo này tuy rằng là ở biển khơi, nhưng không tính là rất hẻo lánh.
Nếu như trên đảo có người thì cũng không quá kỳ lạ.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, ngoài miệng an ủi bản thân, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi.
Nếu thật sự có người ở trên đảo thì nãy giờ khi bọn họ nói chuyện, đáng lý phải đi ra gặp mặt mới phải, nhưng hiện tại trên đảo vô cùng yên tĩnh, bóng ma cũng không thấy.
Chuyện tà môn trên biển không hề ít hơn trên đất liền, trong đó cũng có không ít chuyện lạ không thể giải thích, bọn họ là ngư dân, đương nhiên nghe qua rất nhiều truyền thuyết.
Dị biến vẫn còn đang tiếp tục, Lục Áo cảm thấy toàn thân càng lúc càng đau, cậu liền mạng cắn chặt răng, dù cho có đau đến sắp ngất, nhưng cũng không dám thả lỏng chút nào.
Cậu nghe được đoạn đối thoại của 3 người Điền Minh Chí, không dám để bọn họ trong thấy bộ dạng của mình, dứt khoát cắn răng lặn xuống chỗ sâu trong biển.
“Phù phù — —”
Tiếng nước nho nhỏ truyền đến, 3 người Điền Minh Chí nghe rất rõ ràng, điều này khiến những gì tự an ủi trước đó của bọn họ đều thành công cóc.
3 người kiên trì chậm rãi lết qua.
Vào thời điểm chỉ mành treo chuông, ý thức của Lục Áo cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút, cậu theo bản năng huy động tứ chi muốn bơi đi, vừa động một cái, mới phát hiện đôi móng vuốt ngắn ngủn của mình không biết từ khi nào đã biến trở về cánh tay thon dài bóng loáng, ngay cả nốt ruồi cũng ở đúng vị trí.
Lục Áo ngu người tập 2, cậu tạm thời nghĩ không ra rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Ngẩng đầu lên thì vừa lúc đụng phải tầm mắt của 3 người Điền Minh Chí.
Ba người Điền Minh Chí trừng lớn con mắt, “?!!”
Trong nước có đôi mắt người!!!
Lục Áo theo bản năng bốc đầu lên từ trong nước.
“Aaaaaaa —” Ba người Điền Minh Chí trong nháy mắt từ trạng thái kinh ngạc đến ngây người tỉnh táo lại, sợ tè ra quần xoay người bỏ chạy,
“Đợi chút — —” Giọng nói của Lục Áo có chút khàn khàn, lâu rồi không sài cuống họng nên cực kỳ không được tự nhiên.
Cậu muốn gọi 3 người kia lại, 3 người Điền Minh Chí càng thêm sợ hãi, cấp tốc chạy thẳng về thuyền.
Giữa lúc hoảng loạn Hồ Tinh Tân ngã lăn ra, cả người lăn trên mặt đất 1 vòng, té tới ngu người.
Anh ta chưa kịp đứng lên, sau khi nghe được một tiếng ào, hình như có cái gì đó trèo ra từ trong nước, sợ tới mức cả người choáng váng, không để ý được gì hơn nữa chỉ thuận tay cầm lấy cục đá bên cạnh ném xuống nước, mang theo tiếng khóc nức nở:“ Đừng có quay đây, đừng có qua đây, tôi đánh đánh đánh chết cậu bây giờ!”
Lục Áo ở trong nước bơi bơi vài mét, nhìn anh ta, “Tôi là người.”
Hồ Tinh Tân u oán mang theo tiếng khóc nức nở, “Người, người, người không bình thường á! “
Đúng là rất không bình thường.
Vốn Lục Áo khẩn trương hồi hộp nhưng bị bọn họ làm rối như vậy, cảm giác gì cũng bay mất tiêu, nửa người dưới ngâm trong nước, mặt không biểu cảm nhìn anh ta.
Điền Minh Chí và Trần Thăng Vinh ở đằng trước cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, nghe được giọng nói thì dè dặt quay đầu nhìn, xa xa hỏi: “Người thật à?”
Lục Áo nhíu mày, “Tôi không phải làm người thì là cái gì?”
Ba người nhìn thẳng cậu, nhìn một hồi, cảm thấy hình như là người thiệt.
Chỉ là người đẹp tới như vậy, trong hiện thực quá ít gặp.
Hồ Tinh Tân run lẩy bẩy đưa tay ra,“ Cậu cho tôi sờ cái đi.”
Lục Áo đưa tay cho anh ta.
Anh ta nhẹ nhàng chạm một cái, lập tức giãy ra như bị điện giật, quay đầu há miệng nhìn Điền Minh Chí và Trần Thăng Vinh, ngớ người một hồi lâu mới ngập ngừng nói:“ Ấm ấm?”
Điền Minh Chí thở phào 1 hơi, xụi lơ trên mặt đất, hỏi Lục Áo:“ Sao cậu lại ở đây?”
“Không cẩn thận bị nước đẩy tới đây.” Lục Áo hỏi, “Có quần áo không? Quần áo tôi bị nước cuốn trôi đi rồi.”
Lục Áo sau khi tỉnh lại đã biến thành thằn lằn, chưa thấy qua quần áo, cũng không nhìn thấy thân thể nhân loại của mình.
Điền Minh Chí thấy trọng tâm câu chuyện bình thường trở lại, lại càng thêm thả lỏng, “Có, nhưng mà ở trên thuyền, để tôi đi lấy cho cậu.”
“Cảm ơn.”
“Không cần khách sáo, cậu đợi tôi 1 tí.”
Không bao lâu, Điền Minh Chí từ trên thuyền cầm 1 bộ quần áo sạch sẽ của mình đi ra.
Lục Áo không mặc quần lót, chỉ mặc đồ ngoài.
Điền Minh Chí lặng lẽ đánh giá cậu, cùng 1 bộ quần áo, mặc ở trên người mình thì cực kỳ bình thường, mà cậu ta mặc lên thì rất đẹp trai.
Đặc biệt, cậu ta dáng người cao ráo, đôi chân thì dài, khí chất lãnh liệt, thoạt nhìn như là người mẫu.
Chẳng sợ tất cả đều là nam giới, tầm mắt cũng nhịn không được mà dính trên người cậu ta.
Lục Áo mặc quần áo, cảm giác quái dị trong lòng giảm đi không ít, dù sao là con người thì dễ nói chuyện hơn nhiều.
Điền Minh Chí bọn họ hỏi rất nhiều, Lục Áo đều kiên nhẫn giải đáp hết.
Sau đó bọn họ mới biết Lục Áo chính là quỷ xui xẻo buổi tối hôm trước bị đám lưu manh đuổi đánh ở thành phố bọn họ.
Hiểu rõ mọi chuyện xong, Điền Minh Chí nhịn không được líu lưỡi, “Anh bạn, mạng cậu cứng ghê.”
“May mắn.”
“Cái này gọi là cực kỳ may mắn luôn. Chuyện của cậu còn được lên thời sự, cảnh sát đang tìm cậu kìa, chúng tôi cho cậu quá giang về nha?”
“Cảm ơn nhiều.”
“Không cần khách sáo. Ai, cậu có muốn gọi điện thoại để báo bình an cho người nhà trước không?”
Nhà Lục Áo ba đời đơn truyền, từ nhỏ ông bà cậu đã mất, cha mẹ thì gặp tai nạn khi cậu đang học cao trung, thân thích lui tới cũng ít, hiện tại thật sự không có người nhà để gọi báo bình an.
Cậu cầm lấy điện thoại mà Điền Minh Chí đưa, phản ứng đầu tiên là gọi điện thoại cho thằng anh em nối khố của mình Cát Nhiễm Châu.
Trí nhớ cậu xưa nay đều rất tốt, trực tiếp nhấn số máy của Cát Nhiễm Châu.
Điện thoại reo 2 tiếng, bên kia liền bắt máy.
Lục Áo nói:“ Nhiễm Châu, là tôi, Lục Áo.”
“A — Lục Áo!” Cát Nhiễm Châu ở bên kia a một tiếng liền khóc, ngoài ra còn tiếng đồ vật gì đó bị rớt xuống, đùng đùng đoàng đoàng một hồi lâu, anh ta giọng nức nở la lớn:“ Thật là cậu! Tôi đã nói thằng quỷ cậu nhất định còn sống mà!!!”
Giọng Lục Áo mềm đi đôi chút, “Ừ.”
Cát Nhiễm Châu nói năng lộn xộn, “Đệch! Cậu mẹ nó — thật sự là quá tốt! Mấy ngày nay lo lắng chết tôi, tôi còn tưởng cậu thài rồi chứ.”
Cảm xúc Cát Nhiễm Châu phi thường kích động, thế cho nên mấy người Điền Minh Chí bên cạnh cũng nghe rõ nội dung nói chuyện của 2 người.
Bọn họ lặng lẽ yên lòng.
Nói thật, cho đến vừa rồi bọn họ vẫn còn nghi ngờ người thanh niên trước mặt rốt cuộc có phải thật là người hay không.
Người này bất kể diện mạo hay là khí chất cũng rất nổi bật, nay lại đột nhiên xuất hiện trên đảo hoang này, làm bọn họ không muốn nghi ngờ cũng khó.
Hiện tại nghe thấy cậu ta gọi điện thoại cho người ta, cơ bản có thể xác định cậu là người.
Mấy người Điền Minh Chí buông xuống cảnh giác, càng thêm nhiệt tình.
Lục Áo kết thúc cuộc gọi, Điền Minh Chí hỏi:“ Lục Áo, cậu ở trên đảo hoang này cũng phải 2-3 ngày rồi phải không?”
“Phải.” Lục Áo hỏi:“Đám lưu manh đuổi theo tôi có bị bắt chưa?”
“Bắt rồi, cậu không biết đâu, ngày đó đặc cảnh xuất kích, đám nhóc kia liền bị đánh thành hoa tàn liễu héo, cả đám gào thét như quỷ khóc sói gào làm ầm ĩ tới hơn nửa đêm, phát tán đầy trên mạng kìa.”
Khi nói tới chuyện này, cả đám đều mặt mày hớn hở đứng tám.
Lục Áo nghe xong, trong lòng nói chung cũng cân bằng đôi chút.
Mấy người Điền Minh Chí tám xong, tiếp tục làm việc.
Bọn họ trở lại đảo bắt cá và quay video kiếm sống, hiện tại còn chưa làm xong hết việc, không dám nghỉ ngơi.
Điền Minh Chí hỏi:“ Lục Áo, cậu có muốn quay video không? Quay video cũng vui lắm á.”
Lục Áo lắc đầu, “Vẫn là thôi đi, tôi có thể giúp mọi người múc nước.”
Điền Minh Chí nhìn mặt Lục Áo, nuốt nuốt nước miếng, trong lòng trào dâng cảm giác tiếc nuối, nhóc con này mà quay video, nhất định sẽ rất hút fan!
Hố nước trên đảo không lớn, Điền Minh Chí bọn họ tốn hơn 2 tiếng để hút cạn nước, rồi quay cảnh bắt cá, bắt xong mới bắt đầu dọn thiết bị, chuẩn bị đưa Lục Áo trở về.
Con thuyền của bọn họ là 1 thuyền cá nhỏ, trên thuyền có khoang thuyền, phần lớn đồ vật đều để ở trên boong tàu.
“Nào nào nào, trước ăn chút đồ lót dạ đi.” Điền Minh Chí thu dọn xong, lấy mỳ gói ra nấu.
Trần Thăng Vinh lái thuyền, thấy thế nói:“ Nấu nhiều thêm 1 gói đi, tôi cũng có chút đói.”
“Tôi cũng đói,“ Hồ Tinh Tân sáp lại đây, “Nấu hết mấy gói mỳ đi, vừa rồi có bắt mấy con bạch tuộc cũng cho vô nồi luôn, dù sao thì cũng không bán được bao nhiêu tiền.”
Mắt Lục Áo sâu thẳm nhìn chằm chằm sáu gói mỳ ăn liền kèm theo là trứng gà với xúc xích v.v, trong nháy mắt có cảm giác bụng đói cồn cào.
Với sức ăn của cậu trong 2 ngày này, chút ít đồ ăn ấy, không đủ cầu nhét kẽ răng.
Hầu kết của cậu giật giật, quay đầu hỏi Điền Minh Chí đang xử lý bạch tuộc chuẩn bị mỳ gói, “Có cần câu không? Tôi muốn thử câu cá xem sao.”
“Có nhưng mà không có mồi.”
“Không sao, dùng nội tạng của bạch tuộc được rồi.”
Nội tạng của bạch tuộc còn chưa có bỏ, Điền Minh Chí thấy cậu muốn câu cá, dứt khoát đi lấy 2 cần câu trên thuyền đưa cậu, lại nghiêm mặt hỏi:“ Có thể quay cảnh cậu câu cá không?”
Lục Áo nghĩ một chút đồng ý nói:“ Nếu không quay mặt thì được.”
Điền Minh Chí lập tức lấy di động ra, chuận bị quay video.
Hồ Tinh Tân lại sáp qua, “ Cậu muốn vừa chạy vừa câu à?”
“Không phải, đợi lát nữa tìm một chỗ cho thuyền dừng lại mới câu.” Lục Áo nhìn mặt nước không xa, nói:“ Nơi này không có bao nhiêu cá.”
Hồ Tinh Tân không phục, “Ai, sao cậu biết chỗ này không có cá?”
Lục Áo ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, không biết nên trả lời thế nào đành dứt khoát không trả lời.
Điền Minh Chí đang quay video, thấy cậu ra vẻ huyền bí như vậy cũng vui vẻ không ngắt lời cậu.
Thuyền ình ịch chạy về phía trước.
Lại chạy thêm 20 phút nữa, Lục Áo nhìn vào mặt nước, đột nhiên lên tiếng nói:“ Được rồi, xung quanh đây có thể câu cá.”
Hồ Tinh Tân ngẩng đầu hô to với khoang thuyền:“ Lão Trần, dừng thuyền, chúng tôi muốn câu cá.”
Trần Thăng Vinh tắt động cơ, để thuyền lênh đênh trên biển rồi chạy qua hỏi:“ Thật sự có thể câu được cá hả?”
Lục Áo lấy nội tạng bạch tuộc móc vào lưỡi câu, cậu nhìn nhìn xung quanh, tìm được một phương hướng sau đó quăng lưỡi câu về hướng đó, “Thử rồi sẽ biết.”
Cậu tổng cộng thả 2 lưỡi câu, sau khi quăng xong thì ngồi đợi bên cạnh cần câu.
Hồ Tinh Tân mở lửa nấu mỳ gói, trước thả gói bột súp, sau đó lại bỏ 8 con bạch tuộc, cuối cùng là bỏ mỳ.
Nước vừa sôi, mùi mỳ gói thơm ngon bay phất phớ trong không khí, bụng Lục Áo đúng lúc kêu “ọt ọt“.
Âm thanh này quá lớn, nhất thời ánh mắt của 3 người kia dừng lại trên bụng của cậu.
Lục Áo mặt không cảm xúc, làm bộ không phải cái bụng của mình kêu.
Điền Minh Chí cười đến mức cái tay cầm điện thoại cũng run rẩy, hai người Trần Thăng Vinh thì nhịn cười.
Lục Áo không để ý bọn họ, đúng vào lúc này, 1 trong 2 lưỡi câu nhẹ nhàng run.
Mắt Hồ Tinh Tân nhạy bén nhìn thấy, vội vàng kêu, “Cá cắn câu kìa.!”
Lục Áo nhấc cần câu lên, vừa nhẹ nhàng kéo dây câu vừa lùi ra sau nói:“ Lấy cái vợt lưới* tới.”
Trần Thăng Vinh vội vã đi lấy.
Lục Áo kéo cá về phía mình, sóng lưng đen nghịt của con cá lộ ra trên mặt nước.
Trần Thăng Vinh canh giữ ở một bên nhìn thấy lưng cá, tinh thần chấn động, “Là cá tráp đen*! Thật to, ít nhất cũng phải 1kg!”
Điền Minh Chí vội vã đem cameras nhắm ngay Lục Áo.
Lục Áo sợ dây câu bị đứt, đặc biệt ghì cá thêm một hồi.
Chờ khi cậu kéo cá đến bên cạnh thuyền, Trần Thăng Vinh nhanh tay nhanh mắt, lấy cái vợt lưới qua vét cá vào.
Cá tráp đen vừa ra khỏi mặt nước, liều mạng giãy dụa, đập ba ba ba lên boong tàu làm cho cả boong tàu rung động.
Trần Thăng Vinh dùng sức lau mặt, “Giỏi thật, con cá này quá có sức sống.”
Lục Áo nói:“ Tiếp tục.”
Trần Thăng Vinh vội vã gở xuống cần câu, đem con cá tráp đen thả vào trong khoang thuyền nuôi.
Lục Áo tiếp tục móc mồi vào lưỡi câu, quăng dây câu xuống biển.
Lúc này mì gói đã nấu xong, Hồ Tinh Tân la lên, “Nào nào nào, đến ăn mì, ăn rồi nói tiếp.”
Mì gói hôm nay là mỳ cải chua Lão Đàn*, vị cải chua vô cùng đậm đà bá đạo.
Hồ Tinh Tân đặc biệt múc cho Lục Áo một chén lớn.
Mỳ gói nóng hổi kèm theo nước canh chua cay đậm vị, Lục Áo ăn một miếng, nhịn không được híp híp mắt, tiếp tục gắp đũa thứ hai.
Sợi mỳ trơn mềm, xúc xích thơm ngon, bạch tuộc dai dai, trứng gà non mềm.
Điền Minh Chí lặng lẽ nhìn di động, còn chưa tới 1 phút, mỳ đã hết sạch.
Nếu không phải anh ta luôn để mắt nhìn thời gian, anh ta làm sao cũng không dám tin Lục Áo dùng tướng ăn ưu nhã trong vòng 1 phút đồng hồ ngắn ngủi ăn hết một chén mỳ lớn.
Trần Thăng Vinh cũng Lục Áo thật sự rất đói bụng, cậu đoán Lục Áo lưu lạc đến hòn đảo này 2 ngày cũng chưa ăn gì, vội vàng săn sóc đem nồi bưng tới trước mặt Lục Áo, “Nào, lại thêm 1 chén, ăn không đủ còn có bánh quy.”
Lục Áo gật đầu với anh ta, không chút khách sao ăn thêm 1 chén, cũng là chưa tới 1 phút đã ăn sạch sẽ.
Trong nồi chỉ còn dư 1 chén mỳ.
Điền Minh Chí vội hỏi:“ Tôi không ăn, Lục Áo ăn đi.”
Lục Áo rõ ràng ăn chưa đã, nhìn nồi, bỗng nhiên di đời tầm nhìn nói:“ Cá tới rồi.”
Cần câu quả nhiên rung rung một chút.
Lần này là hai cần câu cùng 1 lúc.
Hồ Tinh Tân vội hỏi:“ Tôi làm nhé.”
Lục Áo gật đầu, đem 1 cây giao cho anh ta phụ trách.
Trần Thăng Vinh vội lấy vợt lưới canh giữ 1 bên.
Rất nhanh, cần câu được kéo lên, lại là 2 con cá tráp đen, cả 2 đều hơn 0.5kg.
Điền Minh Chí quay video cũng nhịn không được khen nói:“ Vận may của Lục Áo ghê thật.”
Lục Áo gật đầu.
Lúc này bọn họ đã không còn mồi.
Trần Thăng Vinh nói:“ Thịt 1 con ăn đi, vừa lúc có thể chuẩn bị 1 chút nội tạng và thịt cá làm mồi.”
Ba người không có ý kiến, Trần Thăng Vinh vì thế chọn cái con cá nhỏ nhất làm thịt, lấy nội tạng và vây cá cho Lục Áo làm mồi.
Trong lúc cậu làm cá cũng tiện thể làm sạch hơn phân nửa thùng ốc mà họ bắt được ở hố nước bỏ vào nồi nấu, bên trong còn bỏ thêm 5 cái trứng gà còn lại.
Thịt cá thêm ốc nấu ra một nồi lớn.
Bọn họ đều ăn no hết rồi, nồi cá ốc phong phú này do một mình Lục Áo độc hưởng.
Lục Áo cũng không khách sáo, vừa câu cá vừa ăn, ăn xong cái nồi này, cuối cùng cũng có chút cảm giác chắc bụng.
Chú thích:
Thuyền cá:
Vợt lưới:
Mỳ cải chua Lão Đàn
Cá tráp đen: