Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Cùng Bạn Gái Cũ Kết Hôn

Chương 7: Chương 7




Từ rạp phim đi ra, tâm tình Tư Ngưng Hạ phức tạp. Nàng phát hiện dẫu cho đi đâu, làm gì cũng sẽ nhớ đến những tháng ngày đó cùng Lãnh Thính Nhiên. Năm năm, nói dài không dài mà nói ngắn cũng chẳng ngắn, bất kể làm gì thì nàng và cô ta cũng đã trải qua cùng nhau, chỉ là tình yêu ấy của cô ta, nàng chưa từng có được.

Nàng cúi đầu nhìn mũi giày của mình hồi lâu, cố nén cảm giác bi thương khó chịu đang cuồn cuộn nổi lên trong lòng.

“Xem xong bộ phim này thì cậu có cảm giác thế nào?” Khuất Ngữ hỏi.

Tư Ngưng Hạ thoát ra khỏi mớ bòng bong trong đầu, cười nói: “Cũng không tệ, chỉ là cảm thấy tình yêu thật phức tạp.”

Khuất Ngữ nói: “Thật ra cũng không phức tạp đâu, chỉ cần đôi bên tin tưởng nhau, mọi vấn đề đều sẽ được giải quyết. Giống như Nhược Lan, cô ấy tin tưởng Lưu Quân đến như vậy, chẳng phải sau cùng cả hai lại hạnh phúc bên nhau sao?”

Tư Ngưng Hạ trầm mặc không nói, lại suy nghĩ đến tình cảnh của mình và Lãnh Thính Nhiên. Nàng cười cười, nói: “Ừ, nếu khi yêu ai cũng lý trí được như vậy thì hay quá.”

Khuất Ngữ đầy thâm tình, nghiêm túc nói: “Mình sẽ như vậy.”

Tư Ngưng Hạ ngẩn ra giây lát, có cảm giác dường như Khuất Ngữ là đang nói với mình. Nàng giả vờ ho nhẹ một tiếng, tươi cười điềm tĩnh nói: “Khuất Ngữ tốt như vậy sao? Mình tin cậu vậy.”

“À thì…”

“Ôi đã đến giờ này rồi sao? Mình có hứa với mẹ phải về nhà ăn cơm tối.” Tư Ngưng Hạ nhìn đồng hồ, đột nhiên nói. Khi nói xong mới phát hiện mình vừa chen lời Khuất Ngữ, cảm thấy thất lễ nên ngượng ngùng, “Xin lỗi cậu, Khuất Ngữ. Cậu vừa rồi muốn nói gì sao? Mình không phải cố tình ngắt lời đâu.” Nàng thật sự bị hoảng hốt, mới đó mà đã tới 5h chiều rồi.

Nàng bình thường đều về đến nhà lúc 6h rưỡi, nơi này cách nhà nàng khá xa, đi xe về đến chắc cũng phải 6h hơn.

Khuất Ngữ nói: “Không sao không sao, cậu phải về nhà ăn cơm sao? Có cần mình gọi xe giúp cậu không?”

“Không cần đâu, mình tự gọi cũng được. Cậu cũng tranh thủ về nhà đi, về tối quá không an toàn.”

“Mình biết rồi.”

“Vậy, tạm biệt ở đây nhé? Ngày mai gặp.”

Tư Ngưng Hạ lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở app gọi xe. Vừa lúc, mẹ nàng gọi điện đến, nàng dở khóc dở cười đưa Khuất Ngữ xem.

Khuất Ngữ bật cười, “Xem ra dì muốn tìm cậu về gấp rồi.”

Tư Ngưng Hạ cười đáp lại, sau đó nghe máy, giọng nói dịu dàng của Quan Cảnh Thiên vang lên ở đầu kia, “Hạ Hạ, về nhà chưa con?”

“Con đang gọi xe, chắc khoảng 6h hơn mới về tới.”

“Được. Bồng Bồng đến nhà chơi, con tranh thủ về nhé.” Quan Cảnh Thiên nói xong, Tư Ngưng Hạ mơ hồ nghe được giọng Kỷ Sơ Bồng.

Thần sắc Tư Ngưng Hạ trầm xuống, nàng hơn trợn mắt, bước chân đang đi cũng ngưng lại, trong phút chốc nàng quên mất vừa nãy muốn nói gì.

Nhà Kỷ Sơ Bồng là hàng xóm nhà nàng, cả hai cùng lớp cùng trường từ hồi mẫu giáo, chỉ là gần đây Kỷ Sơ Bồng vì chuyện đóng phim nên ít về nhà nên mấy ngày nay không gặp. Nàng biết cả hai gặp nhau chỉ là chuyện sớm muộn, nhưng bây giờ có phải là sớm quá rồi không?

Trước khi Kỷ Sơ Bồng bước chân vào showbiz, hai người các nàng thường sẽ cùng nhau đi học, nếu không phải đi xe nhà Kỷ Sơ Bồng thì cũng là đi xe nhà nàng, người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy quan hệ giữa hai người cực kì tốt đẹp.

Đúng là rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức sau này Lãnh Thính Nhiên và cô ta ngoại tình với nhau từ bao giờ nàng cũng không hề hay biết.

Khuất Ngữ phát hiện biểu tình của nàng kì lạ, quan tâm nhìn nàng.

Tư Ngưng Hạ thật lâu mới trả lời: “Dạ, con biết rồi.”

Chờ nàng cúp máy, Khuất Ngữ mới hỏi, “Không sao chứ?”

Tư Ngưng Hạ lắc đầu, “Không có gì, trong nhà có khách nên mẹ hối mình về tiếp thôi.”

Khuất Ngữ biết sự tình sẽ không đơn giản vậy, nếu không sắc mặt của Tư Ngưng Hạ sẽ không đột nhiên kém đi như thế, nhưng Ngưng Hạ không muốn nói, cô cũng không nên hỏi quá nhiều. Vì thế cô gật gật đầu, duỗi tay đón một chiếc taxi.

Tư Ngưng Hạ muốn để Khuất Ngữ về trước nhưng cô không chịu, một mực thúc giục nàng, “Không phải cậu đang gấp sao? Đi trước đi.”

Tư Ngưng Hạ không có biện pháp, khom lưng ngồi vào phía sau xe, vẫy vẫy tay với cô.

“Cô đi nơi nào?” Tài xế khởi động xe, hỏi nàng.

“Chú lượn hai vòng trên cao tốc trước đi.”

Tài xế: “...”

Nàng vẫn chưa biết làm sao để đối mặt với Kỷ Sơ Bồng, tâm trạng đột nhiên đứt gãy, khó có thể trở lại như cũ.

Kỷ Sơ Bồng quả thật đối xử với nàng rất tốt, nhưng vì sao lúc đó lại cùng Lãnh Thính Nhiên phản bội nàng. Nàng biết tình yêu vốn sẽ khiến con người không còn thiết nghĩ đến đạo lý, có thể cô ấy cũng thích Lãnh Thính Nhiên như nàng, nhưng cảm giác bị phản bội ấy sao lại đau đớn đến như vậy?

Vì sao lại là Kỷ Sơ Bồng?

Sắc trời dần dần bị màu đen che phủ, đến giờ tan tầm nên đường xá cũng bắt đầu kẹt xe, tài xế dạo vòng quanh thành phố một vòng, hiện tại đang bị kẹt trên đường cao tốc.

Điện thoại lại vang lên, là Kỷ Sơ Bồng gọi đến.

Tư Ngưng Hạ nhìn thoáng qua, không nghe máy, cho đến khi nhạc chuông im bặt.

“Tiểu thư, rốt cuộc cô muốn đi đâu? Tôi còn phải về giao ban.” Tài xế nhìn kính chiếu hậu, nhỏ giọng nhắc nhở.

Tư Ngưng Hạ thu hồi tầm mắt vẫn luôn nhìn ra khung cửa sổ, thở dài, đùng là không thể không về nhà, mặt vô cảm mà nói ra địa chỉ, “Làm ơn đến cửa Nam khu biệt thự Xuân Huy.”

Di động lại reo lên, vẫn là Kỷ Sơ Bồng gọi.

Tư Ngưng Hạ nhíu mày, nghe máy.

“Hạ Hạ, cậu ở đâu? Sao còn chưa về nhà?”

Giọng của Kỷ Sơ Bồng rất êm tai, trong trẻo, kết hợp với nhan sắc xinh đẹp, xác thực sẽ khiến cho người khác động tâm.

Trước kia nàng cũng thích nghe Kỷ Sơ Bồng hát, thanh điệu tuyệt vời, thực sự rất hay. Từ sau khi phát hiện chuyện của cô ta và Lãnh Thính Nhiên, trong lòng nàng dần sinh ra cảm giác chán ghét, nàng cảm thấy cô ta nói rất khó nghe, thậm chí cảm thấy giọng nói của cô ta vô cùng chua chát, chói tai.

Lần cuối cùng gặp Kỷ Sơ Bồng là trước khi nàng gặp tai nạn một tháng, Lãnh Thính Nhiên bị đồn là đang hẹn hò với Kỷ Sơ Bồng, nàng đã chạy đến chất vấn cô ta. Từng là bạn thân tri kỉ, chị chị em em sau cùng lại trở thành kẻ thù quyết tử, tranh cãi đến trời long đất lở.

Trái tim của Tư Ngưng Hạ đau đớn, đầu mũi cũng ửng hồng, cảm thấy cay cay, lâu lắm rồi nàng không có nghe giọng của Kỷ Sơ Bồng ôn nhu như thế. Vẫn là giọng nói nhẹ nhàng, ân cần với nàng, Kỷ Sơ Bồng bây giờ chưa vì Lãnh Thính Nhiên mà cùng nàng khắc khẩu cay nghiệt.

Nàng hít hít mũi, không nói gì, sợ chính mình sẽ khóc thành tiếng.

Không nghe người trả lời, Kỷ Sơ Bồng lại gọi một tiếng “Hạ Hạ?”

“Ừm.”

Kỷ Sơ Bồng cùng Tư Ngưng Hạ lớn lên, chỉ cần một âm thanh cũng nghe ra nàng có gì đó không ổn, vội hỏi, “Làm sao vậy? Có ai ăn hiếp cậu sao? Bây giờ cậu đang ở đâu, mình đến đón cậu?”

Ai ăn hiếp tôi sao?

Còn không phải là cô sao Kỷ Sơ Bồng?

Tư Ngưng Hạ trào phúng mà cong cong môi, hít thở hai cái, chậm rãi mở miệng, “Không có gì, đang trên đường, bị kẹt xe thôi.”

Nàng không thấy được biểu tình của Kỷ Sơ Bồng, trong điện thoại chỉ nghe được vài tiếng hít thở.

Kỷ Sơ Bồng nói “Vậy thì tốt, để mình nói với dì một tiếng.”

Tư Ngưng Hạ “Ừ.”

“Cúp máy trước đi, về nhà rồi nói.”

Tư Ngưng Hạ không đáp, trực tiếp cúp điện thoại.

Đèn xanh.

Xe lại chạy về phía trước, Tư Ngưng Hạ nhìn ra cửa sổ, đại nào không khống chế được mà lại suy nghĩ về những chuyện trước kia.

Bỗng nhiên ánh mắt của nàng ngừng lại ở trạm xe buýt đối diện.

Người đó mặc áo thun trắng, quần jean bạc màu, trên tay cầm bình nước, lẫn trong đám đông người chờ xe buýt.

Đôi mắt đỏ hoe của nàng nhìn người ấy, nhìn mãi nhìn mãi cũng không có ý định dời đi.

Xe lại nhích lên một chút, người kia sắp vụt ra khỏi tầm mắt nàng, ngực lại truyền đến một trận buồn đau, đôi mắt đầy chua xót. Một giọt nước nhỏ xuống mu bàn tay nàng, nàng rũ mắt nhìn xuống, hôm nay không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Lãnh Thính Nhiên, nhưng lại là lần đầu tiên rơi lệ.

Nàng cho rằng bản thân đã có thể buông xuống, nhưng giờ khắc này đã cho thấy tất cả chỉ là huyễn hoặc. Rõ ràng chỉ có năm năm, cớ làm sao lại như đời đời kiếp kiếp, mỗi một sự việc mỗi một địa điểm đều gắn liền với hình bóng của cô.

Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn thấy Tư Ngưng Hạ khóc, có chút hoảng loạn hỏi, “Tiểu thư, cô sao vậy? Qua hết đường này, vào đường cao tốc kia sẽ không kẹt như vậy nữa đâu, cô đừng nóng vội.”

Không nghĩ đến sẽ nhận được sự quan tâm từ một người xa lạ, Tư Ngưng Hạ chua xót mà cười cười, tay khẽ lau nước mắt, nàng lắc đầu, “Không sao, cảm ơn ạ.”

Tư Ngưng Hạ nghiêng đầu về phía trạm xe buýt đã qua, bị một chiếc xe khác chắn tầm nhìn, chỉ nhìn thấy đầu Lãnh Thính Nhiên. Nàng thu hồi tầm mắt, nhìn nhìn tay và đùi mình, tự mắng bản thân ngu ngốc, ánh mắt dần trở nên lạnh lùng.

“Tôi có thể mở cửa sổ không?” Tư Ngưng Hạ âm thanh có chút ướt át, là do vừa rồi mới khóc.

Tài xế vội nói, “Được chứ.”

Tư Ngưng Hạ ấn hạ cửa sổ, một trận gió lạnh lùa vào khiến cho nàng thanh tỉnh lại.

Lãnh Thính Nhiên nhìn về phía dòng xe tấp nập như kiến. Là cô gặp ảo giác sáo? Sao lại có cảm giác ai đó đang nhìn mình, nhìn lên thì chỉ thấy xe cộ đang chạy qua.

Xe buýt tới, cô vội vàng lên xe, chọn một chỗ gần cửa sổ, nghiêng đầu nhìn ra chỗ mình đứng khi nãy, đại não tự nhiên lại nghĩ đến Tư Ngưng Hạ.

Ba ngày không gặp, Tư Ngưng Hạ có vẻ trưởng thành hơn nhiều, ánh mắt khi nhìn mình không còn si mê, đột nhiên lại trở thành ánh mắt không thể nhìn thấu. Có một chút triền miên lại dường như rất sâu thẳm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.