Tiêu Việt Duệ đã nôn một lúc lâu.
Không có cách nào kiểm soát được, nôn rất lâu.
Về sau, nôn đến mức cơ thể cong lại, nôn ra cả mật.
Hạ Tư Tư có chút không còn gì để nói.
Cô không biết Tiêu Việt Duệ có phải đang báo thù cô hay không, không muốn thấy cô sống tốt.
Cô và Nhiếp Tử Minh vừa mới hôn nhau, anh ta cố tình xuất hiện, còn cố ý…nôn mửa.
Cô khiến anh ta buồn nồn như vậy sao?!
Lúc này Nhiếp Tử Minh cũng nhìn Tiêu Việt Duệ, nhìn dáng vẻ của anh ta, sắc mặt có chút thay đổi.
Rất lâu sau.
Tiêu Việt Duệ mới ổn lại.
Anh ta không quay đầu lại nhìn Hạ Tư Tư và Nhiếp Tử Minh, chỉ nói: “Làm phiền rồi, hai người tiếp tục đi.”
“.…” Tiếp tục cái quỷ gì.
Cô buồn nôn chết đi được!
Hạ Tư Tư nổi giận đùng đùng nhìn Tiêu Việt Duệ chân tay luống cuống, thậm chí có chút vội vã rời khỏi cửa, đi vào phòng khách của biệt thự, biến mất trước mắt của bọn họ.
“Không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên sớm quay về để nghỉ ngơi.” Nhiếp Tử Minh quay đầu lại, nhìn dáng vẻ tức giận của Hạ Tư Tư, không kiềm chế được mà bật cười.
“Tiêu Việt Duệ trời sinh xung đột với em!” Hạ Tư Tư nghiến răng nghiến lợi.
“Đừng quan tâm đến anh ta, dù sao cũng không sống cùng với anh ta cả đời.” Nhiếp Tử Minh an ủi.
“Tử Minh, em muốn chuyển ra ngoài ở, bây giờ em không muốn sống với Tiêu Việt Duệ dưới cùng một mái nhà.” Hạ Tư Tư đột nhiên nói một cách rất khẩn thiết: “Chúng ta ở chung đi.”
Nhiếp Tử Minh sững sờ, rất lâu sau mới nói: “Em không sợ ba em đánh gãy chân em sao?”
“Ông ấy không dám đâu. Ông ấy chỉ mạnh miệng thôi, thực ra sẽ không thật sự làm như vậy với em.” Hạ Tư Tư kéo tay Nhiếp Tử Minh: “Anh không muốn ở cùng em sao?”
“Đồ ngốc.” Nhiếp Tử Minh cưng chiều xoa đầu Hạ Tư Tư: “Anh chỉ không muốn chưa kết hôn mà đã sống chung thôi. Xã hội thượng lưu là một nơi nhiều người, nhiều chuyện, anh không muốn em phải chịu những lời lẽ khó nghe…”
“Vậy chúng ta kết hôn đi.” Hạ Tư Tư nói như đinh đóng cột.
Nhiếp Tử Minh khẽ cười, mang theo chút bất lực: “Tư Tư, cho anh thêm một chút thời gian, anh hi vọng có thể bản thân có khả năng nuôi em, mà không phải để người khác cảm thấy anh đang dựa vào gia đình em.”
“Cách nhìn nhận của bên ngoài quan trọng như vậy sao?” Hạ Tư Tư có chút mỉa mai.
“Chỉ là không muốn em bị ủy khuất.”
“Anh không hề biết em muốn cái gì.” Hạ Tư Tư đẩy Nhiếp Tử Minh ra, quay người rời đi.
“Tư Tư.” Nhiếp Tử Minh kéo tay Hạ Tư Tư: “Anh biết, anh biết em không muốn cùng với Tiêu Việt Duệ, không muốn cùng với mẹ của Tiêu Việt Duệ thậm chí cả ba em sống dưới cùng một mái nhà, vì vậy em thà đi vũ trường cả đêm cũng không muốn về cái nhà này. Anh biết sự ủy khuất của em, nhưng xin cho anh một chút thời gian, anh sẽ khiến cuộc sống của chúng ta sau này càng tốt hơn.”
Hạ Tư Tư cắn môi, có chút ủy khuất.
Nhưng, cô nói: “Được, em đợi anh.”
Dù sao cũng đợi nhiều năm như vậy rồi.
Cũng gần như…đợi mấy năm rồi.
“Tư Tư, anh yêu em.” Nhiếp Tử Minh nói, nói một cách thâm tình.
Dường như sợ cô sinh ra sự khúc mắc với anh.
Vì vậy mới bày tỏ.
Thực ra Nhiếp Tử Minh, không biết nói những lời ngôn tình.
Cuối cùng.
Hạ Tư Tư vẫn mền lòng với Nhiếp Tử Minh.
Cô thả lỏng tâm trạng của mình, nói: “Không còn sớm nữa, ngày mai anh còn phải đi làm, về nghỉ ngơi sớm đi.”
“Ừ.” Nhiếp Tử Minh cười dịu dàng.
Hạ Tư Tư đi vào trong biệt thự.
Mỗi lần đều là Nhiếp Tử Minh nhìn cô rời đi, đến khi không còn nhìn thấy nữa.
Đến tận khi không nhìn thấy nữa, nụ cười trên khóe miệng của Nhiếp Tử Minh sẽ hoàn toàn biến mất.
Thậm chí.
Còn trở nên vô cùng tàn nhẫn.
….
Ngày hôm sau.
Đồng hồ báo thức vừa vang lên, An Hạnh Nhi vội vàng ấn một cái, thức dậy.
Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, đương nhiên không thể đến muộn.
Vì vậy cô thức dậy rất sớm, sau đó nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo, đi xuống tầng.
Dưới tầng.
Chú Trung đang dọn dẹp đồ đạc, nhìn thấy cô đi xuống, vội vàng đi lên: “Mợ chủ.”
“Hay là chú cứ gọi cháu là cô chủ An đi.” An Hạnh Nhi thực sự không quen với cách xưng hô này.
“Cậu chủ không cho phép.”
“...”
“Cậu chủ nói hôm nay là ngày đầu tiên mợ chủ đi làm, bảo tôi chuẩn bị bữa sáng cho mợ từ sớm, mợ chủ có dùng bữa sáng bây giờ không?” Chú Trung rất cung kính hỏi.
“Được, cảm ơn.” An Hạnh Nhi mỉm cười.
Thỉnh thoảng lại bị sự quan tâm cẩn thận, từng li từng tí này của Diệp Thương Ngôn làm cho cảm động.
An Hạnh Nhi ngồi vào bàn ăn.
Lúc này trên bàn đã đặt một tờ báo ngày hôm nay, rõ ràng là đã xem qua.
Cô không nhịn được hỏi: “Diệp Thương Ngôn dậy rồi?”
“Cậu chủ có chuyến bay vào sáng sớm hôm nay.”
“Chuyến bay?” An Hạnh Nhi ngạc nhiên: “Anh ấy đi đâu?”
“Cậu chủ không căn dặn.” Chú Trung vừa đặt bữa sáng xuống trước mặt An Hạnh Nhi vừa nói: “Chỉ bảo tôi sắp xếp Hồ Phong sáng sớm đến đón cậu ấy.”
Không hiểu tại sao An Hạnh Nhi lại có chút không thoải mái.
Cái tên Diệp Thương Ngôn này nói đi là đi!
“Mợ chủ, mời dùng bữa sáng.”
“Cảm ơn.”
Chú Trung cứ đứng bên cạnh An Hạnh Nhi như vậy.
An Hạnh Nhi có chút không thoải mái, cô nói: “Chú Trung, chú đi làm việc của mình đi, không cần ở cạnh cháu, cần gì cháu sẽ gọi chú.”
“Vâng, mợ chủ.” Chú Trung vội vàng rời đi.
An Hạnh Nhi vừa ăn sáng vừa nhìn chú Trung bận rộn ở trong biệt thự.
Một nơi rộng như thế này, chỉ có một mình chú Trung thôi sao?
Chú ấy làm được không?
An Hạnh Nhi trầm mặc nghĩ.
Sau khi ăn xong bữa sáng, nhìn thời gian, chuẩn bị ra khỏi cửa.
Lúc ra đến cửa nhìn thấy trên tay chú Trung có một xấp vé máy bay, có chút ngạc nhiên: “Của Diệp Thương Ngôn?’
“Cậu chủ sẽ thường xuyên đi ra ngoài.”
“Nhiều như vậy?” An Hạnh Nhi cau mày.
Ít nhất phải hai, ba mươi chiếc.
“Khoảng thời gian trước vì chuẩn bị hôn lễ với mợ chủ, vì vậy cậu chủ đi ra ngoài nhiều hơn một chút.” Chú Trung giải thích: “Bình thường không nhiều như vậy.”
An Hạnh Nhi mím môi.
Vì vậy.
Hôn lễ kia, thật sự là Diệp Thương Ngôn chuẩn bị một cách rất tỉ mỉ sao?
Tại sao có cảm giác không chỉ là để khoe khoang?
Cô nói với mình là không cần nghĩ nhiều.
Chuyện đã nhận định không cần phải lật đổ.
Cô nói: “Chú Trung, cháu đi làm đây.”
“Mợ chủ đi đường cẩn thận.”
“Ừ.”
An Hạnh nhi rời đi.
Cô lấy chìa khóa xe ở cửa ra vào, đi vào gara lái chiếc Maserati màu đỏ.
Không cần nghĩ cũng biết, chiếc xe bắt mắt như thế này chắc chắn là Diệp Thương Ngôn chọn.
Nhưng lại hợp với thẩm mỹ của cô.
An Hạnh Nhi đỗ chiếc xe xa hoa ở tập đoàn An thị.
Sau đó.
Hít một hơi thật sâu, giữ trạng thái tốt nhất, đi vào đại sảnh cao cấp của An thị.
Trong sảnh, đèn treo nhiều tầng bằng thạch anh màu sắc sặc sỡ từ trên đỉnh tòa nhà rủ xuống, nguy nga lộng lẫy. Sàn nhà bằng đá cẩm thạch sạch sẽ dưới chân tỏa ra ánh sáng trong suốt, giày cao gót đi qua, vang lên âm thanh giòn giã. Ở trong một góc của đại sảnh có đặt một bể cá cao cấp, bên trong có rất nhiều động vật thủy sinh giá trị cao, màu sắc sặc sỡ khiến đại sảnh tăng thêm sức sống.
Quầy lễ tân ở đại sảnh được bọc màu vàng, tạo cảm giác sang trọng và cao cấp. Lúc này, có sáu nhân viên mặc trang phục công sở màu xanh da trời, dáng người lồi lõm, khuôn mặt xinh đẹp đứng ở đó, với lễ nghi đạt tiêu chuẩn cao nhất, đón tiếp tất cả nhân viên và khách đến thăm.
An Hạnh Nhi đi qua bọn họ.
Sau đó đi vào cổng an ninh, quét mặt.
Đã thông qua.
Khéo miệng An Hạnh Nhi cong lên, nở một nụ cười tràn đầy sự tự tin.
Cô đã từng thu lại ánh hào quang của mình, chủ động từ bỏ cuộc sống sung sướng của mình!
Trọng sinh một lần nữa, cô nhất định phải viết lại một lần nữa!