Ngày hôm sau, sáng sớm.
An Hạnh Nhi thức dậy, đánh răng rửa mặt, trang điểm, xuống lầu.
Vốn sớm hơn bình thường một chút, lại vào lúc xuống lầu, vẫn là đụng mặt Diệp Thương Ngôn.
Tên này mỗi ngày đều sớm như vậy sao?!
Sáng hôm qua không phải rất muộn mới dậy sao?!
An Hạnh Nhi khiến mình bình tĩnh, nhìn có vẻ không có bắt kỳ phản ứng gì.
Diệp Thương Ngôn nhìn dáng vẻ cô, khóe môi khẽ cong lên.
Hai người một trước một sau ngồi vào bàn ăn ngoài trời.
Chú Trung đã chuẩn bị xong bữa sáng cho họ, đặt trước mặt họ.
Bữa ăn rất yên tĩnh.
“cô chủ An, tối qua ngủ có ngon không?” Diệp Thương Ngôn bỗng nhiên hỏi.
An Hạnh Nhi không trả lời.
Chính là không muốn để ý.
Vừa nghĩ tới hôm qua bị người này cưỡng hôn, cô liền thấy bức bối khắp nơi.
Diệp Thương Ngôn khẽ cười.
Cuối cùng cũng không nói nữa.
Ăn sáng xong.
An Hạnh Nhi ra ngoài, Diệp Thương Ngôn cũng theo ra ngoài.
Cô ngồi vào xe của Hồ Phong.
Anh cũng ngồi vào.
An Hạnh Nhi nhìn anh.
“cô chủ An không để ý đưa tôi một đoạn đi.” Diệp Thương Ngôn cười.
“Tôi đang gấp.” An Hạnh Nhi cự tuyệt.
“Không sao, tôi không vội. Đưa cô chủ An xong lại đưa tôi cũng được.” Diệp Thương Ngôn chết cũng mặt dày.
An Hạnh Nhi cắn răng.
“Hồ Phong, lái xe.” Diệp Thương Ngôn ra lệnh.
Hồ Phong đương nhiên là nghe lời Diệp Thương Ngôn, căn bản không hề trưng cầu ý kiến của An Hạnh Nhi thì đã khởi động xe, lái ra khỏi biệt thự.
An Hạnh Nhi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bộ dáng không muốn để ý tới anh.
Diệp Thương Ngôn cứ nhìn cái ót cô như vậy, mắt đượm ý cười.
Lúc Hồ Phong dừng xe chờ đèn xanh đèn đỏ, thông qua gương chiếu hậu nhìn phía sau một cái, con ngươi xém chút nhảy ra ngoài.
Anh ta trước nay chưa từng nhìn thấy biểu cảm như vậy của Diệp Thương Ngôn, kiểu…
Biểu cảm mà anh ta cũng không thể nói thành lời.
Trong trí nhớ, rõ ràng toàn thân đầy máu tràn đầy khủng bố.
Anh ta cũng từng vì vậy mà run sợ.
Lúc này lại…dịu dàng như nước.
Anh ta là một người trước nay không hiểu tỉnh yêu, giờ khắc này cũng vì ánh mắt của Diệp Thương Ngôn mà có chút lòng xuân nhộn nhạo.
“Hồ Phong.” An Hạnh Nhi bỗng gọi anh ta.
Hồ Phong hồi thần.
Vừa phản ứng lại, đèn xanh đã sáng lên, hơn nữa phía sau còn có xe thúc giục.
Khuôn mặt trầm tĩnh bắt biến của anh ta ngượng ngùng đỏ lên một giây, dáng vẻ nghiêm túc tiếp tục lái xe.
Xe nhanh chóng tới tòa nhà An thị.
An Hạnh Nhi mở cửa bước xuống.
Chính là vội vã rời đi.
Cứ cảm thấy còn ở thêm một lúc nữa, trán cô cũng có thể bị tên phía sau nhìn thủng.
Bước chân cô vừa rời đi.
“cô chủ An.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên gọi cô lại.
An Hạnh Nhi cắn răng, vẫn là dừng lại.
Diệp Thương Ngôn từ trên xe bước xuống, đi tới trước mặt cô.
An Hạnh Nhi cũng không biết tên này ăn gì mà cao như vậy.
Lúc đó nhìn thấy anh cúi đầu, ngón tay thon dài đưa đến gần cỗ cô.
An Hạnh Nhi sững sờ.
Ngón tay anh thon dài sạch sẽ, đang giúp cô chỉnh lại quần áo.
Thực ra lúc ra ngoài cô đã đặc biệt xem lại rồi, ở ngoài phong độ không thể xuất hiện vấn đề.
Diệp Thương Ngôn lúc này chính là đang làm ra vẻ.
Làm ra vẻ, rõ ràng nhìn rất thân mật.
Mà lúc này là giờ cao điểm đi làm, người tới tới lui lui không ít.
Họ lúc này lại ở cổng lớn công ty, dáng vẻ hai người liền bị rất nhiều người nhìn thấy rõ ràng.
An Hạnh Nhi cũng có chút ngượng ngùng.
Cô nói: “Được rồi, Diệp Thương Ngôn.”
Khóe môi Diệp Thương Ngôn vẫn luôn nở nụ cười.
Anh bỗng cúi đầu, khẽ hôn lên trán cô.
An Hạnh Nhi lúc này mặt đỏ đến sắp nỗ tung rồi.
Tên này.
Có cần gây bắt ngờ như vậy không.
Ở nơi thế này, cô có còn cần mặt mũi nữa không.
Cô khẽ cắn môi, tâm trạng căng thẳng đang dần sụp đổ…
Còn may Diệp Thương Ngôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước, anh nói: “Tối gặp.”
Nói xong, xoay người rời đỉ.
An Hạnh Nhi thật sự cảm thấy tên này chính là quả bom người.
Lúc nào cũng có thể khiến người ta nỗ tung thịt nát xương tan.
Cô hít thở sâu một hơi, thầm điều chỉnh tâm trạng, đi vào tập đoàn An thị.
Vừa vào, xung quanh có rất nhiều người nhìn cô, đều mang theo nụ cười chúc phúc.
Má ơi.
Tên yêu nghiệt Diệp Thương Ngôn này.
Cô không cần nghĩ cũng biết, một màn sáng nay anh thân thiết đưa cô đi làm này sẽ lập tức truyền khắp công ty!
Cô cố gắng khiến bản thân duy trì bình tĩnh, đi vào công ty.
Bước vào.
La Tư đương nhiên theo phía sau: “Hôm này vệ sĩ Hồ không đi cùng sao?”
“Lát nữa tới.” Đưa tên yêu nghiệt Diệp Thương Ngôn kia đi rồi.
An Hạnh Nhi ngồi lên ghế làm việc của mình, mở máy tính.
La Tư báo cáo công việc: “Mười giờ sáng, mở cuộc họp hạng mục phòng ban, thời gian khoảng một tiếng, đã thông báo với tất cả chủ quản và nhân viên có liên quan. Ba giờ chiều, An tổng cần đến tòa nhà Quang Minh xem hiện trường, hiểu cụ thể dòng người và hoàn cảnh nơi đó. Bảy giờ tối, có một buổi tiệc thương nghiệp, là bữa tiệc thượng lưu tổ chức mỗi tháng, ban tổ chức lần này là ngân hàng Hạ Hi.
Phòng thư ký chủ tịch đã đặc biệt giao phó, kêu cô nhất định phải tham gia.”
“Được.” An Hạnh Nhi gật đầu, hỏi: “Chủ tịch có đi không?”
“Phòng thư ký nói, chủ tịch cùng cô tham gia.” La Tư trả lời.
Khóe môi An Hạnh Nhi mỉm cười.
Xem ra ba cô là thành tâm muốn dẫn cô vào thương giới.
Bây giờ đã bắt đầu lót đường cho cô rồi.
“An tổng uống cà phê đen sao?” La Tư báo cáo công việc xong, hỏi.
“Hôm nay uống Cappucchino đi, cà phê đen quá đắng.” An Hạnh Nhi vừa xử lý văn kiện máy tính, vừa trả lời.
“Cà phê đen quả thực không thích hợp với tâm trạng hôm nay của An tổng.” La Tư lúc này dường như còn cười.
An Hạnh Nhi quay đầu nhìn cô ấy, sắc mặt rõ ràng không tốt.
La Tư giải thích: “Hình ảnh cậu ba Diệp tự mình đưa An tổng đi làm còn lưu luyến không rời, tất cả mọi người ở công ty đều đã biết rồi.”
“Công việc hôm nay rất rảnh rỗi sao?” Sắc mặt An Hạnh Nhi khế trầm xuống.
*Tôi ra ngoài làm việc.” La Tư vội cung kính nói, lúc xoay người rời đi, lại không nhịn được nói: “Tất cả mọi người đều nói, cậu ba Diệp rất đẹp trai, còn nói An tổng và cậu ấy chính là trai tài gái sắc trời sinh một đôi.”
*Xem ra công việc của thư ký La còn chưa đủ nhiều.” An Hạnh Nhi uy hiếp.
“Tôi lập tức đi pha cà phê cho An tổng.” La Tư không dám nói nhiều nữa, vội vàng rời đi.
An Hạnh Nhi nhìn bóng lưng cô ấy.
Bắt giác lại nguyền rủa Diệp Thương Ngôn một trận.
Tần Thạc cạn lời.
Tên này thật sự là bị ma quỷ hớp hồn rồi, vì An Hạnh Nhi mà thực sự ngay cả mạng cũng không cần nữa có phải không?!
Anh ta rất không vui nói: “Không thể nào.”
Con ngươi Diệp Thương Ngôn khẽ căng thẳng.
“Anh không sinh được con gái, anh nhất định sẽ sinh một tên nhóc thối.”
Kéo ra ngoài, đánh chết!