“Hắt xi.”
Ai đang mắng mình vậy chứ?
An Hạnh Nhi vuốt vuốt cánh mũi của mình.
Lúc này cô đang ngồi trong xe Hồ Phong đang chạy đến An thị làm việc.
Lúc nãy La Tư vừa mới gọi điện thoại cho cô, nói là có một lãnh đạo của công ty chi nhánh, cấp bậc chủ quản bộ phận Marketing trở lên tổ chức cuộc họp, cần cô đến tham gia.
Cô suy nghĩ, cảm thấy ở trong nhà cũng không giúp được gì cho Diệp Thương Ngôn, thậm chí còn có khả năng bị Diệp Thương Ngôn trêu chọc, chẳng bằng cứ trực tiếp đi làm, với lại Tần Thạc cũng tới.
Có Tần Thạc ở đó, Diệp Thương Ngôn sẽ không bị cô đơn.
Quan trọng nhất chính là chuyện công việc quan trọng hơn nhiều.
Ngày hôm qua đến xem tình huống cụ thể của tòa cao ốc Quang Minh, cô cảm thầy cô cần phải nhanh chóng bắt đầu tiến hành thực hiện chuyện này, dù sao thì thời gian của cô có hạn.
Cô chỉ có thời gian từ ba tháng đến nửa năm để chứng minh thực lực của mình.
Chiếc xe hơi dừng trước tòa cao ốc An thị.
An Hạnh Nhi đi vào trong công ty, đi vào trong phòng làm việc của mình.
La Tư đi theo đằng sau, vội vàng báo cáo: “Cuộc họp đã bắt đầu, hiện tại An tổng có thể trực tiếp đến đó.”
“Tôi đến trễ bao lâu rồi?” An Hạnh Nhi hỏi.
“Năm phút.”
An Hạnh Nhi gật đầu, động tác cũng hơi nhanh một chút.
Cô cầm lấy cái laptop của mình, vừa đi vào trong phòng họp vừa hỏi La Tư: “Cuộc họp như thế này sẽ tổ chức bao lâu?”
“Chắc có lẽ là khoảng hai tiếng đồng hồ.”
Nói cách khác, một buổi sáng sẽ kéo dài như thế.
“Nội dung chủ yếu của cuộc họp là cái gì?”
“Giải thích cho lãnh đạo chỉ nhánh về tình hình marketing dự án trọng điểm của bộ phận kinh doanh trong khoảng thời gian này.”
“Tiến hành từng chủ đề hả?”
“Đúng vậy, chủ quản tự phụ trách nói về dự án của mình.”
“Cuộc họp như thế này diễn ra có thường xuyên không?” An Hạnh Nhi hỏi.
“Mỗi tuần một lần.”
An Hạnh Nhi gật đầu.
Lúc này, cô nhanh chân đi đến cửa phòng họp.
Cô quay người lại, nói La Tư: “Cô không cần phải đi vào cùng với tôi đâu, hai giờ chiều nay một cuộc họp chuyên môn sẽ được tổ chức cho dự án tòa nhà Quang Minh, tôi sẽ gửi cho cô bản phác thảo, cô chỉnh sửa lại một chút, chúng ta sẽ xác định phương án cuối cùng trong cuộc họp.”
“Vâng.” La Tư cung kính nói.
An Hạnh Nhi đẩy cửa phòng họp đi thẳng vào trong.
Lúc này, cuộc họp đang được diễn ra.
An Hạnh Nhi cố gắng để mình giữ yên lặng đi đến vị trí của mình.
Lúc này, một chủ quản của bộ phận Marketing đang thuyết trình dự án của mình.
Lãnh đạo công ty chỉ nhánh là An Quốc Đại.
Ông ta ngồi ở vị trí chính giữa nghe chủ quản cung kính báo cáo công việc của bộ phận Marketing từng bước một cho ông ta nghe.
Dường như là ông ta rất hưởng thụ loại đãi ngộ này.
Sau khi An Hạnh Nhi vào chỗ ngồi, cô trực tiếp mở laptop ra làm chuyện của mình.
An Quốc Đại nhìn bộ dạng của An Hạnh Nhi như thế, sắc mặt rõ ràng có chút khó coi.
Cho nên, An Hạnh Nhi thật sự không đặt ông ta vào trong mắt có đúng không hả?
Sắc mặt ông ta trầm xuống, giọng nói lạnh lùng: “An tổng, chúng ta nói đến đâu rồi?”
Theo lý mà nói.
An Hạnh Nhi cũng là lãnh đạo cấp trên, bình thường sẽ không chỉ trích cô ở trước mặt của cấp dưới.
Hiển nhiên là An Quốc Đại căn bản không muốn để lại mặt mũi cho An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi cũng không thèm quan tâm.
Lúc này, cô nghe thầy An Quốc Đại gọi tên của cô, cô vẫn ngẩng đầu nhìn lên.
Cô đang đánh máy những điều mình cần dùng cho buổi họp trưa nay, sau khi viết xong phần đại cương, còn cần La Tư đi hoàn thiện nó, cho nên thời gian rất ngắn. Cô vừa mới hỏi La Tư, chủ đề cuộc họp ngày hôm nay đối với cô mà nói chính là một cuộc họp lãng phí thời gian, đương nhiên cô hoàn toàn không nghe bọn họ nói cái gì.
“Sao vậy, nói không nên lời hả?” An Quốc Đại cười lạnh.
An Hạnh Nhi biết là An Quốc Đại đang làm cô khó xử.
Lúc này, cô cũng không muốn phản bác, cô chính là không muốn phải lãng phí thời gian trong cuộc họp.
“Đến buổi họp trễ giờ thì cũng không nói, An tổng còn không tôn trọng quy định của cuộc họp như thế, cô không cảm thầy mình là tổng giám bộ phận Marketing, cái này sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của bộ phận Marketing của cô à?” An Quốc Đại càng ngày càng châm chọc rõ ràng hơn nữa.
An Hạnh Nhi mấp máy môi, cô nói: “Phó tổng, tôi biết rõ tất cả các tiền độ dự án của bộ phận Marketing chúng tôi, cho nên không cần phải tốn thời gian tìm hiểu thêm một lần trong cuộc họp, đây là đang làm lãng phí thời gian. Mà bây giờ tôi còn có chuyện quan trọng cần phải làm, cho nên tôi xin lỗi, đúng là tôi không biết mọi người nói đến đâu.”
“Sao vậy, ý là cô đang châm chọc tôi mở cuộc họp như thế nào là đang lãng phí thời gian?”
“Đúng vậy.” An Hạnh Nhi gật đầu.
Chính là không cho An Quốc Đại có chút mặt mũi.
“An Hạnh Nhị, e là cô không coi ai ra gì rồi đó.”
“Phó tổng đừng hiểu lầm, tôi nói chuyện chứ không có nói người, chẳng qua là tôi cảm thấy để các vị chủ quản dùng khoảng thời gian hai tiếng đồng hồ để báo cáo tiền độ dự án mà mình phụ trách cho ông, thật sự đang lãng phí tài nguyên nhân lực, dù sao thì tiến độ như thế này chỉ cần thông báo một lần là đủ rồi, ngoài ra đối với các dự án tiếp thị, các chỉ số được theo dõi hàng ngày đều sẽ có các phần mềm office hỗ trợ và sẽ được hiền thị trong nhóm lãnh đạo của công ty, một số dự án không thể nhìn thấy hiệu quả và cần phải theo dõi quá trình cũng sẽ được gửi thông báo một tuần hai lần.” An Hạnh Nhi nói một hơi, nói không nhanh không chậm: “Phó tổng tìm chút thời gian xem bảng báo cáo đi thì sẽ biết tắt cả các công việc hiện tại của bộ phận Marketing, mỗi tuần đều mở cuộc họp như thế này một lần, hao tổn thời gian của mọi người, không đáng đâu.”
“An Hạnh Nhi.” Sắc mặt của An Quốc Đại đã hoàn toàn thay đổi.
Ông ta là tổng giám đốc cấp cao của tập đoàn An thị, thế mà lại bị An Hạnh Nhi châm chọc không đáng một đồng ở trước mặt của nhiều người như thế.
“Đừng nghĩ mình là con gái của chủ tịch thì có thể muốn làm gi thì làm.” An Quốc Đại nghiêm mặt nói: “Cô cho rằng ngày nào tôi cũng rảnh rỗi lắm hả, phải tốn thời gian để hỏi dự án của bộ phận Marketing, tôi tự thân giúp cô đi giám sát chỉ tiêu thị trường, thế mà cô lại không biết tốt xấu như vậy.”
“Phó tổng muốn giám sát các chỉ số thị trường thì cũng có thể theo dõi các chỉ số yếu hơn trên thị trường những chỉ số tốt mong là phó tổng sẽ đốc thúc, tôi thật sự không cảm thấy phó tổng tự thân đi làm mà là do không có chuyện gì cho nên mới kiếm chuyện làm.”
“An Hạnh Nhi.”
“Phòng thị trường có mười hai dự án kpi, có bốn dự án với chỉ số yếu.” An Hạnh Nhi nói với An Quốc Đại rất bình tĩnh: “Tôi đề nghị phó tổng nhằm vào bốn chỉ số này để tiền hành tập trung giám sát, những chủ quản nào không có trách nhiệm về bồn chỉ số này thì có thể không cần phải tham gia vào cuộc họp, có thể tiết kiệm được một phân nửa tài nguyên nhân lực.”
Lúc này, An Quốc Đại đã bị An Hạnh Nhi nói đến nỗi không có cách phản bác.
An Hạnh Nhi không cho An Quốc Đại mặt mũi.
Là thật sự đặt mình vào vị trí thấp như vậy.
Chỉ cần cô có năng lực đó, cô đã có tư cách làm chuyện mà cô muốn, ví dụ như là cô tranh thủ thời gian làm việc cho nhân viên bộ phận Marketing của cô càng nhiều càng tốt, mà không phải là lãng phí trong cuộc họp không có ý nghĩa này.
Cô tiếp tục nói: “Bốn chỉ số chủ yếu, bây giờ chúng tôi cũng đang xử lý vấn đề này, đúng lúc chúng tôi chưa tìm được biện pháp giải quyết tốt hơn, nếu như phó tổng đã quan tâm đến tiến độ chỉ số tiêu thụ như thế, chắc phó tổng không ngại cho chúng tôi chú ý kiến, Mạnh Khải Minh.”
An Hạnh Nhi gọi tên giám đốc nhóm marketing A.
Mạnh Khải Minh lập tức cung kính nói: “An tổng.”
“Anh báo cáo tình huống bị hao tổn nghiêm trọng của tòa cao ốc Quang Minh cho phó tổng nghe đi, để phó tổng chỉ điểm cho chúng ta một chút.”
“Vâng.” Mạnh Khải Minh vội vàng đứng dậy đi về phía bục thuyết trình.
Lúc này, Trác Văn là một chủ quản khác đang báo cáo công việc liền bước xuống khỏi bục.
Hiển nhiên, trong nháy mắt, toàn bộ phòng họp đều là do An Hạnh Nhi nắm quyền chủ động.