Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 91: Chương 91: Bị giục sinh: Thích con gái




“Cho nên, chúng ta bây giờ không phải nên phòng bị sao, An Mục không có năng lực, phòng bị là đúng, nếu cô ta có năng lực thì làm thế nào?” An Hạnh Nhi hỏi An Quốc Cường: “Nếu cô ta có năng lực, chúng ta không có bất kỳ lý do gì để sa thải cô ta. Như vậy, nếu cô ta và bác cả cùng nhau hô mưa gọi gió ở An Thị, chúng ta còn không tiện ứng phó.”

“An Mục có năng lực này sao?” An Quốc Cường hẳn không hề đặt cô ta vào trong mắt.

Nói cho cùng.

An Mục là con gái riêng, con gái riêng ở xã hội thượng lưu chính là chẳng vẻ vang gì, ngay cả người có văn hóa có tri thức có giáo dưỡng như An Quốc Cường, thì sâu trong lòng cũng là có định kiến với cô ta.

Có lẽ chính là kiếp trước thâm căn cố đế cảm thấy cô ta sẽ không có năng lực, nên mới không có bất kỳ phòng bị gì với cô ta.

Lại không biết rằng.

Kẻ khởi xướng cuối cùng cho sự diệt vong của An thị, chính là An Mục.

Bây giờ, cô đã biết trước tất cả, tại sao không chuẩn bị thật tốt trước?

“Ba, nhìn người không thể nhìn bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu.” An Hạnh Nhi rất nghiêm túc.

“Vậy con nói làm thế nào?” An Quốc Cường cuối cùng vẫn là không quá để trong lòng.

Nhưng con gái nghiêm túc như vậy, ông cũng sẽ phụ họa.

“Con cũng đến công ty làm việc.” An Hạnh Nhi cười.

An Quốc Cường rõ ràng rất ngạc nhiên.

Lê Thục Vân cũng rất kinh ngạc.

Diệp Thương Ngôn…cũng có chút bất ngờ.

Anh cứ sâu xa nhìn cô như vậy.

Nhìn người phụ nữ này, thật sự là thay đổi có chút triệt để.

“Trước đây con từng nói, con muốn giúp ba.” An Hạnh Nhi bị ánh mắt của họ nhìn có chút không vui.

An Quốc Cường vội hồi thần: “Ba chỉ là quá vui mừng mà thôi. Nhất thời không phản ứng lại. Con thật sự quyết định đến công ty làm việc? Đến công ty giúp ba?”

“Dạ, con quyết định rồi.” An Hạnh Nhi gật đầu.

Sớm đã quyết định rồi.

Chỉ là vẫn chưa vội.

Bây giờ cũng kết hôn rồi.

Được rồi đi.

Hôn nhân hình thức cũng tính là hôn nhân, cho nên nên đến công ty làm việc thật tốt rồi.

“Lúc nào vào công ty?” An Quốc Cường khá tích cực.

“Ngày mai…”

“Cái gì mà ngày mai ngày kia chứ.” Lê Thục Vân bỗng cắt ngang lời họ: “Vừa kết hôn đã đi làm, còn ra thể thống gì.”

“…kết hôn và đi làm có gì xung đột chứ.” An Quốc Cường yếu ớt phản bác.

“Đương nhiên có xung đột.” Lê Thục Vân lời nói chính nghĩa: “Kết hôn rồi chuyện đầu tiên là sinh con. Hạnh Nhi nên lập tức lên kế hoạch với Thương Ngôn, sớm sinh con. Sinh xong đứa đầu tiên, cách hai ba năm, lại có thể sinh đứa thứ hai.”

An Hạnh Nhi xém chút vì lời nói của mẹ mình mà sặc nước miếng chết.

Nói gì mà sinh con chứ.

Cô và Diệp Thương Ngôn bây giờ…chả có quan hệ gì cả.

Cô rõ ràng có chút đỏ mặt: “Mẹ, con mới mấy tuổi chứ, mẹ đã kêu con sinh con rồi, bản thân con cũng vẫn là trẻ con đâu.”

“Mấy tuổi? Cũng sắp đầu ba rồi còn mấy tuổi!”

“Con mới 22 tuổi.” An Hạnh Nhi sụp đổ.

Đúng.

Sống thêm một đời cô đã 32 rồi, nhưng bây giờ cô chỉ là thân thể mới 22 thôi.

Cô còn trẻ như vậy, làn da non nớt đến có thể nặn ra nước, nói gì mà sắp đầu ba.

“Dù sao thì sớm chút sinh con tuyệt đối không sai. Mẹ năm đó chính là sinh con muộn, cũng trách quen biết ba con quá trễ, nếu không nói không chừng con cũng ẵm hai đứa rồi.”

“Mẹ, mẹ là có bất mãn gì với con sao? Muốn sinh hai đứa.” An Hạnh Nhi rất tức giận.

“Cái con nhỏ này!” Lê Thục Vân có chút tức giận: “Con nói mẹ kêu con sinh con sớm chút thì có gì không tốt? Tranh thủ lúc mẹ và ba con đều còn trẻ, trông con giúp các con thì chỗ nào không tốt?”

“Nếu mẹ thích trẻ con như vậy thì mẹ với ba sinh thêm một đứa đi, con không để ý…”

“Lại nói linh tinh.” Lê Thục Vân cắt ngang lời An Hạnh Nhi, mặt cũng xấu hổ đỏ lên.

An Hạnh Nhi không nhịn được cười.

Cô chính là muốn mẹ cô nói đạo lý một chút.

Diệp Thương Ngôn bỗng nói: “25 tuổi.”

An Hạnh Nhi nhìn anh.

Lê Thục Vân và An Quốc Cường cũng nhìn anh.

Không hiểu ý gì.

“Hạnh Nhi 25 tuổi, chúng con sẽ sinh con.” Diệp Thương Ngôn giải thích bổ sung.

Toàn thân An Hạnh Nhi đều không ổn nữa.

Ai nói cô 25 tuổi thì phải sinh rồi!

“Con muốn để Hạnh Nhi làm bạn nhỏ thêm vài năm.” Giọng Diệp Thương Ngôn vô cùng cưng chiều.

Mặt An Hạnh Nhi cũng sắp đỏ đến nổ tung rồi.

Tên này bình thường nói linh tinh cũng thôi đi, ngay trước mặt ba mẹ cô, cô có còn mặt mũi nữa không.

Nói cái gì mà bạn nhỏ.

Làm như cô bị anh chiều thành con gái vậy.

“Con nói người trẻ các con đi…” Lê Thục Vân có chút bất đắc dĩ.

Nhưng nhìn con rể chiều con gái như vậy, trong lòng đương nhiên cũng vui mừng.

Cho nên rõ ràng có chút thỏa hiệp.

Diệp Thương Ngôn lại dáng vẻ nghiêm túc nói: “Hơn nữa con tính rồi, Hạnh Nhi 25 tuổi mang thai, vừa khéo có thể mang thai con gái.”

An Hạnh Nhi trừng mắt anh.

Ai muốn sinh con gái.

Hơn nữa sinh trai hay gái, là có thể tính được sao?!

“Con thích con gái sao?” Lê Thục Vân lại bị anh lừa như vậy.

“Dạ.” Diệp Thương Ngôn gật đầu.

“Mẹ cũng thích. Ban đầu lúc mẹ mang thai Hạnh Nhi, liền ngóng trông có thể sinh cô con gái, con không biết Hạnh Nhi lúc bé đáng yêu cỡ nào đâu, trắng trẻo mũm mĩm…con chờ đó, mẹ có hình của Hạnh Nhi lúc nhỏ, mẹ lấy đến cho con xem.” Lê Thục Vân rất tích cực.

“Dạ.” Diệp Thương Ngôn cũng rất phối hợp.

An Hạnh Nhi thật sự không nhịn được liếc trắng mắt.

Trước đây lúc Cố Quân Tường đến nhà không thấy mẹ nhiệt tình như vậy.

Cô quyết định không để hai người này làm chệch hướng.

Cô nghiêm túc nói với ba mình: “Vừa nãy không phải nói chuyện vào công ty sao? Ngày mai con sẽ vào công ty.”

“Có cần hưởng tuần trăng mật gì không?” An Quốc Cường mặc dù rất muốn An Hạnh Nhi vào công ty, nhưng vẫn là phải suy nghĩ đến tình hình thực tế của cô.

“Không cần, chúng con không có kế hoạch ra ngoài chơi.” An Hạnh Nhi trực tiếp phủ quyết.

Diệp Thương Ngôn mím môi.

Ừ.

Bà xã nói gì là nấy.

“Đã vậy. Vậy thì tốt, ngày mai ba đi sắp xếp một vị trí cho con.”

“Cứ vị trí cấp trên của An Mục.” An Hạnh Nhi sớm đã suy nghĩ xong xuôi rồi.

An Quốc Cường rõ ràng có chút kinh ngạc.

“Như vậy, cô ta liền ở ngay dưới mí mắt con, cô ta còn có thể gây ra sóng gió gì?” An Hạnh Nhi nhếch môi cười.

An Quốc Cường cũng đành vỗ tay: “Rất hay!”

“Vậy thì quyết định vậy đi.” An Hạnh Nhi không quên dặn dò.

“Ngày mai con trực tiếp đến làm việc là được.” An Quốc Cường cho cô ánh mắt yên tâm.

An Hạnh Nhi gật đầu.

Cùng lúc này.

Lê Thục Vân từ trên lầu ôm một cuốn album ra.

Bà phấn khởi cầm cho Diệp Thương Ngôn xem: “Trong đây đều là Hạnh Nhi lúc nhỏ.”

Diệp Thương Ngôn lật mở album.

Lúc này, những người khác cũng đều bị album hấp dẫn.

Tấm đầu tiên chính là hình lúc An Hạnh Nhi ra đời.

Thật sự…quá xấu.

An Hạnh Nhi cũng cảm thấy không còn mặt mũi gặp người nữa.

Sao hình cũ xưa như vậy mà họ vẫn còn giữ.

Diệp Thương Ngôn lại xem rất hứng thú.

Nhưng còn may, càng về sau, theo An Hạnh Nhi ngày càng lớn, cô gái xinh đẹp liền sống động như thật.

“Đây là Cố Quân Tường sao?” Diệp Thương Ngôn bỗng mở miệng, giọng nói nhìn như không có cảm xúc gì.

Lê Thục Vân vội giải thích: “Ông nội Hạnh Nhi và ông nội nhà họ Cố có quan hệ, nên Hạnh Nhi và Cố Quân Tường cũng quen biết từ nhỏ, cho nên giữ lại một vài tấm hình, quay đầu liền lấy ra. À mà…thằng bé này là ai vậy?”

Lúc này, Diệp Thương Ngôn bỗng lật tới một tấm hình.

An Hạnh Nhi cũng cau mày.

Sao cô không nhớ mình quen biết cậu bé này.

Hơn nữa nhìn thế nào bỗng cảm thấy có chút quen mắt.

Cô bất giác ngẩng đầu nhìn Diệp Thương Ngôn một cái.

Mẹ tôi ơi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.