Sau khi bọn họ mời trà xong.
Vân Vũ Phương rất thân thiện, vội vàng kéo An Hạnh Nhi ngồi xuống bên cạnh bà.
"Hạnh Nhi, mẹ thật sự rất thích con. Mẹ mừng muốn phát điên khi con có thể vào nhà chúng ta." Vân Vũ Phương nhiệt tình nói.
An Hạnh Nhi cười hơi ngượng ngùng.
Dù sao cô thật sự không quen lắm.
"Mới sáng sớm dì đã nhắc không biết bao giờ các người mới về." Đồng Vận Khiết - bạn gái của Diệp Thương Hải nói rất tự nhiên và cong môi cười: “Đám cưới long trọng của các người hôm qua đã làm bao nhiêu người ghen tỵ đấy! Hôm nay, thấy các người thân mật như vậy, ngay cả tôi cũng bắt đầu ghen rồi. Anh Hải, có phải trông bọn họ rất ngọt ngào không?"
Vừa nghe thì có vẻ như cô ta đang lấy lòng.
Nhưng An Hạnh Nhi lại có cảm giác kỳ lạ.
Cô theo bản năng cảm giác người phụ nữ này không có ý tốt.
Cho nên đây chính là người cá biệt mà Diệp Thương Ngôn đã nhắc tới à?
"Em dâu dịu dàng xinh đẹp như thế, em ba anh có thể cưới được, đương nhiên phải tìm mọi cách nuông chiều rồi." Diệp Thương Hải vừa cười vừa nói.
"Vậy sao?" Đồng Vận Khiết khẽ cười nhưng rõ ràng còn có chút ẩn ý sâu xa.
"Đúng rồi." Vân Vũ Phương đột nhiên nói: “Chắc con chưa biết hết mọi người trong nhà, để mẹ giới thiệu với con nhé."
Vân Vũ Phương nhiệt tình giới thiệu các thành viên trong nhà.
Cuối cùng bà nói: “Người ngồi sát ngoài kia chính là Diệp Phỉ Văn - cô con gái mà mẹ đã phải liều cả tính mạng mới sinh ra được. Nó hai mươi hai tuổi, bằng tuổi với con."
An Hạnh Nhi hơi giật mình.
Cô giật mình vì chưa từng nghe nói nhà họ Diệp còn có một cô con gái nhỏ, chỉ biết nhà họ Diệp có ba cậu con trai. Điều cô càng kinh ngạc hơn là trông Diệp Phỉ Văn rõ ràng chỉ mới mười tám tuổi, cô còn tưởng cô ấy mới lên cấp ba.
Vân Vũ Phương cũng nhìn ra được sự nghi ngờ của An Hạnh Nhi nên giải thích: “Văn Văn ốm yếu từ nhỏ, bác sĩ kiến nghị cố gắng không ra ngoài. Cho nên từ nhỏ đến lớn, ba mẹ cơ bản đều mời gia sư tới nhà dạy kèm cho con bé. Cũng không biết có phải Văn Văn chưa từng tiếp xúc với xã hội hay không mà nhìn nhỏ hơn các bạn cùng lứa tuổi rất nhiều."An Hạnh Nhi gật đầu, duy trì trạng thái xem chừng.
"Chị dâu ba, em có chuẩn bị quà cho chị." Diệp Phỉ Văn khẽ nói.
Lúc cô ấy nói còn hơi đỏ mặt.
Cô ấy lấy ra một hộp quà nhỏ nhắn, xấu hổ đưa cho An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi nhận lấy.
Cô mở ra, bên trong lại tỏa ra một mùi thơm dễ chịu, còn kèm theo tiếng nhạc tao nhã, vừa nhìn đã làm người ta cảm thấy rất thoải mái.
"Đây là hộp nhạc do em tự tay thiết kế. Em cho thêm hương Huân Y Thảo vào trong đó nữa. Huân Y Thảo có thể giúp người ta dễ ngủ." Diệp Phỉ Văn khẽ giới thiệu về món quà tặng của mình.
An Hạnh Nhi không ngờ Diệp Phỉ Văn sẽ bỏ nhiều công sức như thế.
Cô vội nói: “Chị rất thích, cảm ơn em."
"Chị thích là tốt rồi, em cứ sợ chị sẽ ghét thứ này, nó không đáng bao nhiêu tiền." Diệp Phỉ Văn dịu dàng như nước.
"Trong lòng chị lại là bảo vật vô giá, có tiền cũng không mua được."
"Vâng." Diệp Phỉ Văn cười rất ngọt ngào.
Lại là dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu.
An Hạnh Nhi đang nghĩ.
Đều là em gái mà sao Cố Bích Trâm đáng ghét như vậy.
Sau đó cô nghĩ, do cô quá ngây ngô rôi.
Em gái của chồng trời sinh khó phục vụ.
Đồng Vận Khiết thấy bọn họ nói chuyện thì cười trên nỗi đau của người khác: “Xem ra em gái rất thích người chị dâu là cô đấy."
An Hạnh Nhi nhíu mày.
Đồng Vận Khiết chuyển đề tài: “Vừa rồi dì đã giới thiệu tôi là bạn gái của anh Hải, trên thực tế tôi và anh Ngôn còn rất thân với nhau, chúng tôi là bạn thời đại học, cũng là bạn bè không gì không thể nói với nhau, Hạnh Nhi sẽ không ghen tỵ chứ?"
Còn thật sự khiêu khích hoàn toàn không che giấu.
Cô mỉm cười nói: “Tôi đương nhiên sẽ không làm vậy, ai mà chẳng có mấy người bạn chứ! Hơn nữa, trước kia anh Ngôn còn có nhiều bạn gái như vậy, nếu tôi thật sự ghen tỵ thì làm sao sống chung với anh ấy được."
An Hạnh Nhi nói rất hào phóng, trên thực tế lại ngầm mỉa mai Đồng Vận Khiết đừng quá coi trọng bản thân.
Cô không để ý tới bạn gái cũ của Diệp Thương Ngôn nữa là kẻ tự xưng bạn tri kỷ như cô ta.
Đồng Vận Khiết cũng nghe ra được sự mỉa mai của An Hạnh Nhi. Cô ta cười cởi mở làm người khác cảm giác như đang nói đùa: “Vậy cũng đúng. Dù sao Hạnh Nhi cũng yêu Cố Quân Tường tới chết đi sống lại! Nếu tính toán thì phải là anh Ngôn tính toán mới đúng! Có phải không anh Ngôn? "
"Tôi và Cố Quân Tường kết thúc thế nào, mọi người trong cả Bắc Văn Quốc đều biết. Tôi đã cắt đứt quan hệ hoàn toàn với Cố Quân Tường từ lâu! Nhưng chị dâu hai vẫn lấy chuyện này ra nói, làm tôi cảm thấy chị dâu hai đang cố ý gây xích mích ly gián đấy. Không biết chị dâu hai có bất mãn gì với tôi vậy? "An Hạnh Nhi nói rất thẳng thắn.
"Tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi!" Đồng Vận Khiết cũng biến sắc.
Cô ta vẫn cho rằng An Hạnh Nhi là một cô gái trưởng thành dưới sự giáo dục truyền thống, ngoại trừ văn thơ thì chẳng biết gì cả! Cô ta không tưởng tượng được mình lại bị cô phản bác sắc bén như vậy. Cô ta không ngờ An Hạnh Nhi sẽ nói ra những lời này. Người như cô đáng lẽ phải nhân nhượng cho qua, sau đó ngậm bồ hòn làm ngọt mới đúng.
"Chẳng lẽ Hạnh Nhi không chấp nhận nổi chút lời nói đùa nhỏ như vậy à?" Đồng Vận Khiết cố ý chuyển mâu thuẫn tới trên người An Hạnh Nhi.
"Tôi và anh Ngôn vừa cưới, bất kể quan hệ giữa tôi và Cố Quân Tường bây giờ thế nào nhưng làm người đàn ông đều sẽ có khúc mắc. Chị dâu hai nói đùa như vậy làm tôi cảm thấy chị có phần không biết chừng mực."
Đồng Vận Khiết bị An Hạnh Nhi nói vậy thì khó xử, đang muốn phản bác.
An Hạnh Nhi lại nói: “Thật ra tôi chẳng sao cả, dù sao cây ngay chẳng sợ bóng tà, tôi chỉ sợ anh Ngôn sẽ ghen thôi."
"Ừ, anh sẽ ghen đấy." Diệp Thương Ngôn phụ họa.
Hai người kẻ xướng người họa, rõ ràng là vợ hát chồng theo.
Đồng Vận Khiết nghẹn tới đỏ cả mặt.
"Đừng nói là chuyện trước kia nữa. Bây giờ Ngôn sống với Hạnh Nhi, chúng ta nên chúc phúc cho hai đứa trăm năm hòa hợp, sớm sinh con trai." Vân Vũ Phương vội vàng hòa giải.
"Nói không chừng tối qua đã có con trai rồi cũng nên." Lư Tử Địch cũng vội vàng phụ họa.
Để bầu không khí không quá mức lúng túng.
Trong lòng cô ta cũng thấy hả giận.
Trong nhà này, Đồng Vận Khiết luôn ra vẻ cao ngạo, bây giờ cuối cùng cũng bị An Hạnh Nhi dỗi cho tái mặt rồi.
"Tôi thấy hơi buồn chán nên ra ngoài một lát." Đồng Vận Khiết giận dỗi rời đi.
Rõ ràng là cô ta không thể xuống nước được.
Diệp Thương Hải vội vàng cũng nói: “Tính cô ấy hơi nóng nhưng không suy nghĩ gì đâu, em dâu đừng để tâm nhé."
"Em không để ý đâu." An Hạnh Nhi mỉm cười, có vẻ rất ôn hòa.
"Tôi đi xem cô ấy thế nào." Diệp Thương Hải rời đi theo.
Diệp Thương Ngôn có vẻ không để ý, còn ngáp một cái và thản nhiên nói: “Tối qua con ngủ không ngon, con muốn lên tầng ngủ một lát."
"Con tiện thể dẫn Hạnh Nhi lên cùng đi. Con ngủ không ngon, con bé chắc chắn cũng ngủ không ngon đấy." Vân Vũ Phương dặn dò.
Rõ ràng là một câu nói rất bình thường.
Nhưng nói ra lại có ý khác hẳn.
An Hạnh Nhi nhất thời đỏ mặt.