Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
CHƯƠNG 24
“Đã lâu không gặp.” An Hạnh Nhi mỉm cười.
Thật ra thì đối với Tiêu Việt Duệ, cô cũng không có thành kiến.
Tiêu Việt Duệ rất dễ gần gũi.
Anh ta lấy thân phận là anh trai để chăm sóc cho Hạ Tư Tư, cũng sẽ chăm sóc cho An Hạnh Nhi.
Trong trí nhớ, Hạ Tư Tư vẫn luôn đó xa cách Tiêu Việt Duệ, nhưng mà Tiêu Việt Duệ luôn luôn nhường nhịn cô.
Hạ Tư Tư có nổi giận với anh như thế nào, anh cũng đều sẽ nhường nhịn.
An Hạnh Nhi không biết rằng Tiêu Việt Duệ rời đi có phải là bởi vì sự xuất hiện đột ngột của Nhiếp Tử Minh hay là không.
Có lẽ là vậy.
Nếu không thì tại sao ở bên cạnh Hạ Tư Tư nhiều năm như vậy rồi, nói đi là đi.
Mà An Hạnh Nhi ở giữa Hạ Tư Tư, Tiêu Việt Duệ và Nhiếp Tử Minh, bởi vì Hạ Tư Tư lựa chọn Nhiếp Tử Minh cho nên bắt đầu trở nên xa cách Tiêu Việt Duệ.
Trên thực tế thì bỏ mối quan hệ với Hạ Tư Tư qua một bên.
Tiêu Việt Duệ cũng coi như là thanh mai trúc mã của cô.
Trước kia không biết sự thật, cho nên rất xa lánh Tiêu Việt Duệ, hiện tại biết tất cả rồi, cô liền có một tia áy náy đối với người đàn ông này.
Tiêu Việt Duệ cũng cười: “Đã lâu không gặp.”
“Thiếu chút nữa tôi cho là anh sẽ không trở về đó.” An Hạnh Nhi nói thẳng.
“Mẹ của tôi lấy cái chết ra để ép buộc.” Biểu cảm của Tiêu Việt Duệ có chút bất đắc dĩ, giải thích nói: “Bà ấy chỉ có một người thân là tôi, cho nên...”
Thật ra thì.
An Hạnh Nhi cũng không cảm thấy phản cảm với sự trở lại của anh ta.
Kiếp trước bởi vì Hạ Tư Tư cho nên cô cũng giữ vững khoảng cách với Tiêu Việt Duệ.
Cho nên hiện tại ở trong lòng của Tiêu Việt Duệ, chắc là cô cũng sẽ không chào đón anh.
“Hoang nghênh anh trở về.” An Hạnh Nhi đột nhiên đưa tay ra.
Trên gương mặt ôn hòa của Tiêu Việt Duệ rõ ràng xuất hiện một tia kinh ngạc.
Từ từ.
Anh ta nắm lấy tay của An Hạnh Nhi: “Cảm ơn.”
“Có rảnh thì dùng cơm cùng nhau.”
“Được.”
“Sau khi trở về thì sẽ đến ngân hàng Hạ Hối làm việc hả?” An Hạnh Nhi thuận miệng hỏi.
“Sẽ không đâu.” Văn Hải Đường trả lời rất kiên định.
An Hạnh Nhi cười cười: “Lúc nãy anh đã nghe được cuộc đối thoại của tôi với Tư Tư rồi.”
Lúc nãy đang nghe thấy Hạ Tư Tư nói Tiêu Việt Duệ trở về để tranh giành tài sản với cô.
Cho đến nay.
Hạ Tư Tư đã nói rằng Tiêu Việt Duệ và Tiêu Trầm mẹ của anh ta đều không có ý tốt.
Cũng khó trách Hạ Tư Tư lại có loại suy nghĩ này.
Năm đó, lúc Tiêu Trầm bước vào cửa nhà họ Hạ, mẹ của Hạ Tư Tư vẫn còn chưa qua đời.
Đương nhiên.
Cũng không phải là Tiêu Trầm đã hại chết mẹ của Hạ Tư Tư, chỉ là bởi vì lúc mẹ của Hạ Tư Tư bị bệnh nặng, ba của Hạ Tư Tư là Hạ Trung Kiên vẫn tập trung tinh thần ở trên người của Tiêu Trầm, quan tâm rất ít với mẹ của Hạ Tư Tư, mà lúc đó hai người đã ly hôn với nhau, nhưng mà trong lòng của Hạ Tư Tư vẫn cảm thấy ba của cô rất máu lạnh. Quan trọng nhất chính là lúc mà mẹ Hạ Tư Tư mất đi, Hạ Tư Tư có gọi điện thoại để Hạ Trung Kiên đến phòng bệnh của mẹ cô, nhưng ba cô lại từ chối.
Đây chắc có lẽ là bóng ma mà cả đời này Hạ Tư Tư cũng không thoát ra được.
“Tôi sẽ không cướp đi sản nghiệp của nhà họ Hạ.” Tiêu Việt Duệ nói rất thẳng thắn.
“Tôi biết.” Cô biết rất rõ ràng.
Trong ánh mắt đang nhìn An Hạnh Nhi của Tiêu Việt Duệ rõ ràng có chút khác thường.
Chắc là không ngờ đến cô lại tin tưởng anh ta vô điều kiện như vậy.
Dù sao thì năm đó.
Cô đều đứng trên lập trường của Hạ Tư Tư mà suy nghĩ mọi chuyện.
“Chẳng qua là tôi cảm thấy nói như thế có thể, có thể sẽ kích thích Tư Tư đến công ty làm việc hay là không, tôi thật sự không yên lòng...” An Hạnh Nhi nói: “Tư Tư tin tưởng Nhiếp Tử Minh như vậy.”
“Nhiếp Tử Minh đối xử với Hạ Tư Tư rất tốt.” Tiêu Việt Duệ nói.
Nói mà không có cảm xúc gì.
An Hạnh Nhi cứ nhìn anh ta như thế.
“À đúng rồi, nghe nói là tháng sau cô sắp kết hôn.” Tiêu Việt Duệ hỏi, trực tiếp di chuyển chủ đề.
An Hạnh Nhi cũng biết điều mà không nói thêm lời nào.