Cúp điện thoại, An Hạnh Nhi nói với Hạ Tư Tư: “Đi thôi, tớ đưa cậu về.”
*Tớ không về.”
“Chuyện rồi cũng phải giải quyết. Trốn tránh mãi không phải là cách, quay về xem ba cậu rốt cuộc muốn làm gì.”
“Tớ không muốn.” Hạ Tư Tư cảm tính.
“Tư Tư.” Sắc mặt An Hạnh Nhi trầm xuống.
Rõ ràng có chút tức giận.
Hạ Tư Tư ở trước mặt An Hạnh Nhi chính là sợ.
An Hạnh Nhi vừa tức giận, cô ấy bình thường đều nghe lời.
Lúc này rõ ràng có chút ủy khuất: “Nhi Nhi, tớ thật sự không muốn gả cho Tiêu Việt Duệ.”
“Tớ biết, chúng ta bây giờ chỉ là quay về nghe xem ý kiến của ba cậu. Bắt kể thế nào, cậu và ông ấy cũng là ba con, bắt kể cậu chán ghét ông ấy cỡ nào, nhưng ông ấy vẫn là người yêu cậu nhất trên đời này.”
“Mới không phải đâu. Người ông ta yêu nhát là Tiêu Trầm.” Hạ Tư Tư phản bác.
“Ông ấy yêu Tiêu Trầm như vậy tại sao không cùng Tiêu Trầm sinh một đứa nữa.” An Hạnh Nhi hỏi cô ấy: “Chẳng lẽ không phải sợ đem lại tổn thương lớn hơn cho cậu sao?!”
..” Hạ Tư Tư chu môi.
Bị An Hạnh Nhi nói có chút bắt lực.
“Bất kể thế nào, ba cậu tuyệt đối sẽ không hại cậu.” An Hạnh Nhi nói: “Đi, cùng về.”
Hạ Tư Tư không tình nguyện, vẫn theo An Hạnh Nhi đi.
Diệp Thương Ngôn cứ nhìn bóng lưng họ rời đi như vậy.
Anh khẽ thở dài.
Lại bị vợ vứt bỏ rồi.
An Hạnh Nhi và Hạ Tư Tư ngồi vào xe Hồ Phong, đến biệt thự nhà họ Hạ.
Đi vào đại sảnh.
Hạ Trung Kiên và Tiêu Trầm đều ở đây.
Hai người nhìn đều có chút mệt mỏi.
Không biết có phải tối qua cả đêm không ngủ không.
Hạ Tư Tư nhìn họ, vẫn là bày sắc mặt.
Cũng không chủ động nói chuyện.
Ngược lại An Hạnh Nhi lễ phép gọi: “Chú di.”
“Ngồi đi Hạnh Nhi.” Hạ Trung Kiên cũng chỉ chào An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi mỉm cười, kéo Hạ Tư Tư cố chấp, ngồi xuống sofa bên cạnh.
Sau khi ngồi xuống.
Hạ Trung Kiên mở miệng nói: “Sáng sớm nay, ba và dì con lại đến bệnh viện hỏi bác sĩ chuyện vết thương ở chân của Việt Duệ. Bác sĩ nói chắc chắn với chúng ta, chân phải trên căn bản khả năng khôi phục như ban đầu rất thấp, cũng chính là nói, Việt Duệ thật sự phế một chân!”
“Tôi bồi thường cho anh ta!” Hạ Tư Tư kích động nói: “Chân phải đúng không, tôi lập tức chặt xuống bồi thường cho anh ta!”
“Con bình tĩnh một chút.” Hạ Trung Kiên mắng cô ấy.
“Các người không phải chính là có ý này sao?” Hạ Tư Tư trào phúng.
“Ý của chúng tôi là cô đưa ra điều kiện, làm sao mới có thể gả cho Tiêu Việt Duệ!” Tiêu Trầm nói thẳng.
“Điều kiện gì cũng không thể…”
*Tôi và ba cô ly hôn được không?” Tiêu Trầm hỏi.
Giây phút đó.
Vẫn là khiến Hạ Tư Tư kinh ngạc.
An Hạnh Nhi cũng bắt giác có chút đau lòng.
Ai cũng biết.
Hạ Trung Kiên và vợ hai của ông Tiêu Trầm ân ái nửa đời.
Lúc này lại vì hạnh phúc của con trai mà lựa chọn buông tay.
“Tôi và ba cô ly hôn, cô gả cho con trai tôi.” Tiêu Trầm nhìn Hạ Tư Tư, nghiêm túc hỏi cô: “Điều kiện này, có thể sao?”
“Không thể.” Hạ Tư Tư do dự một giây, lãnh đạm cự tuyệt: “So với bà, con trai bà càng khiến tôi chán ghét”