“Cố gắng dưỡng thương, tôi tin sẽ có kỳ tích xảy ra.” An Hạnh Nhi nói với vẻ rất kiên định.
“Được.” Tiêu Việt Duệ đồng ý.
Chính là có một loại cảm giác lời An Hạnh Nhi nói hình như là thật.
“Vậy tôi đi trước đây.” An Hạnh Nhi xoay người muốn rời khỏi.
“Hạnh Nhi.” Tiêu Việt Duệ gọi cô.
An Hạnh Nhi quay đầu.
“Cảm ơn cô.”
Chưa từng nghĩ trên con đường này sẽ có người ủng hộ.
Không chỉ là tắt cả mọi người bên cạnh.
Thật ra mẹ của anh ta cũng không ủng hộ, chỉ là vì thương anh ta.
Diệp Thương Ngôn và Tần Thạc cũng không ủng hộ.
Vừa rồi còn đang khuyên anh ta, cách xa Hạ Tư Tư một chút.
Duy chỉ có An Hạnh Nhi.
Đứng ở phía anh ta.
Giúp người khi gặp nạn, chắc chính là cảm giác hiện nay của anh ta.
“Bạn bè, cần gì cảm ơn.” An Hạnh Nhi khẽ mỉm cười.
“Ừm.” Tiêu Việt Duệ gật đầu.
An Hạnh Nhi ra khỏi phòng bệnh.
Bên ngoài phòng bệnh.
Diệp Thương Ngôn đang đợi cô.
Tần Thạc chắc đã đi rồi.
Hai ngươi cứ vậy cùng nhau ra khỏi cổng bệnh viện, ngồi lên chiếc xe sang do Hồ Phong lái.
Trong xe, tự dưng có hơi yên tĩnh.
không mở ra được, cô lúc đó chỉ là đổi sang một tư thế thoải mái hơn, nói: “Diệp Thương Ngôn, anh rốt cuộc che giấu chuyện gì mà tôi không biết.”
Diệp Thương Ngôn dường như chọn lựa trầm mặc.
An Hạnh Nhi cũng không có gặng hỏi.
Cô từng nói.
Cô đợi anh.
Đợi anh một ngày nào đó, nói tất cả với cô.
Cô không vội.
Cô bây giờ ngược lại có hơi buồn ngủ.
Tối qua ở bên Hạ Tư Tư cả một tối, nhiều nhất ngủ được hơn hai tiếng.
Sáng lo chuyện công việc, chiều lại cùng Hạ Tư Tư xử lý nhiều chuyện như vậy, lúc này yên tĩnh lại, cảm thấy cả người đều lâng lâng.
Có một loại cảm giác hồn lìa khỏi xác.
Khoảnh khắc đó cô đã thật sự ngủ thiếp đi.