Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 262: Chương 262




**********

Chương 262

Lớn như vậy, Hạ Tư Tư chưa từng hạ mình với bắt kỳ một ai.

Trước giờ chưa từng tụi nhục cầu xin như này đối với anh ta.

Nhưng anh ta.

Vẫn từ chối.

Anh ta nói: “Tư Tư, tôi rất ích kỷ, tôi không thể buông tha cho em.”

“Tôi thật sự không yêu anh!” Hạ Tư Tư nói rõ từng từ: “Tôi thật sự không hề yêu anh, Tiêu Việt Duệ. Tôi đã từng hôn anh thật sự chính là nhất thời bốc đồng. Tôi thậm chí sau này nghĩ lại đều xanh cả mật.

Người tôi thích trước giờ đều chỉ có Nhiếp Tử Minh, tôi thật sự chỉ yêu anh ấy…”

“Tôi không cần em yêu tôi.” Tiêu Việt Duệ rõ ràng rất lạnh lùng: “Tôi chỉ là cần em.”

“Tại sao nhất định phải như vậy?” Hạ Tư Tư ở bờ vực sụp đổ: “Tiêu Việt Duệ, anh từ khi nào trở nên xấu xa như vậy!”

“Tôi đều luôn không tốt, chỉ là vì thích em, cho nên đang ngụy tạo bản thân mà thôi. Cái em nhìn thấy hiện nay, mới là bộ mặt thật của tôi.”

Hạ Tư Tư đã cười.

Đột nhiên cảm thấy ngoài cười ra, cô ta hình như cái gì cũng không làm được.

Rốt cuộc tại sao cuộc đời của cô lại biến thành như này.

Tuy cô ta mắt đi mẹ, không có một gia đình hoàn chỉnh, nhưng cô ta vẫn cảm thấy cuộc đời của cô ta phần lớn thời gian đều hạnh phúc.

May mắn cô ta tích cóp cả đời cho cô ta gặp được Nhiếp Tử Minh, lúc này lại muốn lấy đi tất cả sao?!

Không.

Cô ta thật sự không chấp nhận được.

Cô ta đột nhiên đi tới gần bên cạnh Tiêu Việt Duệ.

Đứng ở trước mặt anh ta với khoảng cách gần.

Cô ta nói: “Tiêu Việt Duệ, anh thích tôi không?”

Tiêu Việt Duệ không trả lời.

Đáp án không nói cũng biết.

“Đàn ông thích phụ nữ là vì để có được cơ thể của phụ nữ phải không? Tôi đổi lần đầu tiên của tôi cho anh, được không?” Hạ Tư Tư nói, nói trong đau đớn.

Tiêu Việt Duệ luôn không có nhìn thẳng vào mắt của Hạ Tư Tư, lúc này cuối cùng cũng đưa mắt nhìn cô ta.

“Đúng chứ, đàn ông đều là như nhau.” Hạ Tư Tư nói.

Vừa nói, vừa bắt đầu cởi quần áo.

Sự thay đổi đột ngột khiến Tiêu Việt Duệ hoàn toàn trở tay không kịp.

Anh ta cương trực mở miệng.

Hạ Tư Tư đột nhiên cúi người, ôm lấy anh ta.

Hai chân của Tiêu Việt Duệ bị thương nghiêm trọng, cho dù chân trái tốt hơn một chút, bây giờ cũng vẫn không thể động đậy, càng đừng nói, còn có một chân phải hoàn toàn không có cảm giác.

Lúc này thì bị Hạ Tư Tư chủ động, cưỡng ép, hôn tới.

Nụ hôn đầu tiên của bọn họ.

Tuy Hạ Tư Tư luôn nói là cô ta nhất thời bốc đồng, là cô ta khao khát về sự vật tươi đẹp, không có bắt kỳ tình cảm gì, nhưng lần đó, nụ hôn của hai người vụng về lại ngọt ngào, tuy nhiên lúc này, khắp người là vết thương.

Tiêu Việt Duệ đầy Hạ Tư Tư ra.

Anh ta nói: “Đừng như vậy.”

Hạ Tư Tư rúc đầu ở cỗ anh ta, nước mắt từng giọt rơi xuống, toàn bộ rơi trên người của Tiêu Việt Duệ.

Nóng bỏng tới mức dường như có thể làm bỏng da của anh ta.

Cô ta nói: “Tiêu Việt Duệ, anh thật ra cũng không nỡ làm tôi tổn thương có phải không?”

Yết hầu của Tiêu Việt Duệ khẽ cử động.

“Anh cũng cảm thấy giữa chúng ta không làm được tiếp phải không?” Hạ Tư Tư hỏi anh ta.

Sâu sắc, hỏi anh ta với vẻ rất mong chờ.

Yết hầu Tiêu Việt Duệ cử động trên dưới.

Là cô ta không làm được tiếp.

Không phải là anh ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.