*Tớ sắp kết hôn với Tiêu Việt Duệ rồi.” Lúc này nói ra cứ cảm thấy trời sắp sập xuống vậy.
“Chúc mừng.” An Hạnh Nhi ngược lại rất điềm tĩnh.
Dù sao là chuyện sớm đã dự liệu.
Kiếp trước, Hạ Tư Tư cũng kết hôn với Tiêu Việt Duệ.
Chỉ là… kết cục không tốt.
*Tớ có hơi buồn.” Trong giọng nói của Hạ Tư Tư, rõ ràng mang theo âm thanh thút thít.
An Hạnh Nhi có hơi bắt lực.
Lúc này, cô thật sự không thể nói quá nhiều cho Hạ Tư Tư.
Cô chỉ biết dốc sức, giúp Hạ Tư Tư thay đổi cuộc đời.
*Tớ không biết đoạn hôn nhân này cuối cùng sẽ biến thành như nào…” Hạ Tư Tư dường như khựng lại, cô ta nói: “Tớ sợ tớ sẽ biến thành một người phụ nữ xấu.”
“Cậu sẽ không.” An Hạnh Nhi nói: “Sau này cậu sẽ biết trên thế giới này người đàn ông đối xử tốt nhất với cậu, rốt cuộc là ai. Người đàn ông cậu thật sự yêu, rốt cuộc là ai.”
“Người đàn ông đối xử tốt nhất với tớ, có lẽ là Tiêu Việt Duệ. Nhưng người đàn ông tớ thật sự yêu, tuyệt đối sẽ không phải là anh ta.” Hạ Tư Tư chắc nịch.
giDAID “Được rồi, không nói nữa.” Cảm xúc của Hạ Tư Tư thật sự rất sa sút: “Tớ hôm nay không muốn nghe thấy bát kỳ chuyện gì của Tiêu Việt Duệ nữa.”
An Hạnh Nhi mím môi: “Được rồi, điều chỉnh cảm xúc của bản thân, tin tưởng tớ, tất cả đều sẽ có hy Tà.
“Ừm.”
Bên kia trực tiếp cúp máy.
An Hạnh Nhi suy nghĩ, gọi một cuộc cho Tiêu Việt Duệ.
“Hạnh Nhi.” Giọng nói của Tiêu Việt Duệ vẫn ôn nhuận như mọi khi.
“Tư Tư nói, cậu ấy đồng ý kết hôn với anh rồi.”
“Ừm.” Tiêu Việt Duệ đáp một tiếng, lại bổ sung: “Dùng thủ đoạn rất bỉ ổi.”
“Nhưng ít nhất thành công rồi.”
“Cô không… ghét tôi sao?” Tiêu Việt Duệ chung quy vẫn kinh ngạc.
“Không.” An Hạnh Nhi nói thẳng: “Tôi hy vọng anh có thể giữ chặt Tư Tư, mãi mãi đừng buông tay.”
“Tôi, sẽ cố gắng hết sức.”
“Cuối cùng, chúc mừng anh.”
“Cảm ơn.”
An Hạnh Nhi để điện thoại xuống.
Cô cử động cơ thể, chuẩn bị rời giường.
“Cô chủ An.” Bên cạnh, đột nhiên có người gọi cô.
An Hạnh Nhi lúc đó thật sự bị dọa cho suýt bay mắt hồn phách.
Cô quay đầu, nhìn người đàn ông nằm trên sô pha.
Con hàng này, đều luôn ở trong phòng sao?
Cô sao lại không chú ý tới chứ.
Khoảnh khắc đó cũng không khỏi có hơi tức giận: “Diệp Thương Ngôn, anh sao có thể nghe lén tôi gọi điện thoại chứ.”
“Em gọi điện thoại chứ đâu phải đang quan hệ lén lút với người khác, có gì không thể nghe lén chứ.” Diệp Thương Ngôn nói rất điềm nhiên.
Phắc diu phắc diu phắc diu!
Thương Ngôn: “Có hơi đói rồi, xuống lầu ăn tối.”
“Tới đỡ tôi chút.” Diệp Thương Ngôn nói rất là tự nhiên.