Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
CHƯƠNG 36
“Chị chị chị!” Cố Bích Trâm không uy hiếp được An Hạnh Nhi, tức đến nỗi toàn thân run rẩy!
Bây giờ biết một mình không đánh lại bọn họ, cắn chặt răng nói: “An Hạnh Nhi, tôi sẽ khiến chị hối hận!”
Vô cùng tức giận bỏ đi.
Lúc rời khỏi còn liếc Tiêu Việt Duệ một cái.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Việt Duệ đều không nói giúp cô ta, nhìn cô ta bị hai người phụ nữ đánh bằng ánh mắt thờ ơ, cô ta liền dậm chân, “Tiêu Việt Duệ, Hạ Tư Tư không hề thích anh, cô ta và Nhiếp Tử Minh sắp kết hôn rồi, anh tưởng rằng anh làm hàng sơ cua bao nhiêu năm thì có thể có được hạnh phúc sao?! Năm đó bị cô ta gạt chưa đủ sao?”
“Cố Bích Trâm, cô đang nói ai gạt ai! Năm đó tôi chưa từng yêu Tiêu Việt Duệ, là do anh ta tự nguyện! Cô tưởng ai cũng giống như cô, chỉ biết trêu đùa tình cảm của đàn ông sao?!”
“Hạ Tư Tư cô câm miệng cho tôi!”
“Cô còn không biến cho tôi, có tin tôi đánh chết cô không!” Vừa nói Hạ Tư Tư lại quay về bộ dạng muốn đánh nhau!
Cố Bích Trâm bị hù tới rất sợ!
Cô ta buột miệng nói: “Các người coi chừng tôi!”
Sau đó tức giận bỏ đi!
Hạ Tư Tư đột nhiên bị Cố Bích Trâm phá đám, tâm trạng không vui tí nào!
Nhưng khi nghĩ tới lúc nãy Cố Bích Trâm bị đánh tới thê thảm như vậy, cô ta lại cảm thấy rất sảng khoái.
Cô ta quay lại hỏi An Hạnh Nhi: “Trước đây không phải cậu không cho tớ đánh loại đàn bà như Cố Bích Trâm sao! Sao bây giờ cậu lại đánh cô ta!”
Bây giờ, những ai từng ăn hiếp cô, đều đáng chết, đều đáng đánh!
“Xong rồi, chúng ta đi thôi.” An Hạnh Nhi đề nghị.
Chính vì, đồ ăn ở đây thực sự không hợp khẩu vị của Tiêu Việt Duệ, cô ta quả là đánh giá thấp sự ương bướng của Hạ Tư Tư!
“Lúc nãy tớ còn chưa ăn được bao nhiêu….”Hạ Tư Tư không vui.
“Vậy cậu ăn một mình đi, tớ và Việt Duệ đi trước.”
“Tớ ăn một mình còn gì đâu mà vui, đợi tớ với…”
Hạ Tư Tư vừa cằn nhằn, vừa đi theo.
Thực ra cũng không còn sớm, An Hạnh Nhi phải quay về chuẩn bị cho bữa tiệc tối mai, cô ta ngồi vào xe của mình, dĩ nhiên có uống rượu, nên tài xế ở nhà hàng lái xe chở về.
“Tôi về trước đây, Việt Duệ anh chưa ăn gì, thì nhớ đi kiếm gì ăn. Ngày mai nhớ sang nhà tôi sớm một chút.” An Hạnh Nhi chào tạm biệt.
“Ừ.” Tiêu Việt Duệ gật đầu.
An Hạnh Nhi bảo tài xế nổ máy.
Sau khi chiếc xe rời khỏi, Hạ Tư Tư dường như mới nhận ra, “Không dẫn tôi đi cùng sao?”
Lúc đó, xe sedan của Tiêu Việt Duệ cũng được người khác lái tới.
Tiêu Việt Duệ còn chưa lên xe, thì đã nghe giọng châm biếm của Hạ Tư Tư: “Vừa về nước thì mẹ anh đã mua cho anh xe sang cả tỷ để chạy rồi à?”
Tiêu Việt Duệ trả lời, “Đây là xe tôi tự mua, ở nước ngoài tôi tự kiếm sống…”