Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
CHƯƠNG 40
“Có chết em cũng sẽ không xin lỗi An Hạnh Nhi đâu!” Cố Bích Trâm ầm ĩ trong phòng khách.
“Anh không nói đùa với em.” Cố Quân Tường hoàn toàn không nghe Cố Bích Trâm giải thích.
"Dựa vào đâu cô ta đánh em, mà anh lại kêu em xin lỗi cô ta! Cô ta xin lỗi em mới đúng!"
“Dựa vào việc cô ấy không đánh em, nhưng em cố tình bịa đặt.” Cố Quân Tường nói từng chữ.
"Cô ta thực sự đã đánh em! Tại sao anh không tin em, cô ta thực sự cùng với Hạ Tư Tư đánh em!" Đôi mắt của Cố Bích Trâm đỏ bừng.
"An Hạnh Nhi có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng ân cần, không thể nào ra tay đánh người."
"Cô ta đánh em! Thực sự đã đánh em!" Cố Bích Trâm khóc lóc ầm ĩ trong phòng khách. Chắc cô không ngờ anh trai mình lại không tin mình.
"Anh không muốn nghe em làm ầm ĩ nữa, ngày mai nhất định phải đi xin lỗi!"
"Em sẽ không!"
"Cố Bích Trâm! Em muốn gia đình chúng ta phá sản phải không?!"
“Vậy thì phá sản thôi!” Cố Bích Trâm bướng bĩnh nói.
Nghê Hồng cũng nghe hiểu chuyện, cưng chiều con gái mà quát: “Bích Trâm, con cứ bướng như vậy, mẹ cũng giận đấy”.
"Mẹ, tại sao mẹ không tin con!"
"Mẹ không quan tâm có phải thật hay không, dù sao, ngày mai con phải xin lỗi An Hạnh Nhi!"
“Mẹ!” Cố Bích Trâm bị ép đến phải rơi lệ.
"Cho dù An Hạnh Nhi đánh con, vậy thì sao! Hiện tại việc quan trọng nhất của gia đình chúng ta là rước An Hạnh Nhi vào cửa, con đã chọc giận cô ấy, thì con phải lấy lòng cô ấy. Về phần sau khi vào cửa, con muốn bắt nạt thế nào cũng được. Nhưng chưa qua cửa, không muốn diễn cũng phải diễn. "
Cố Bích Trâm ấm ức đến mức không thể ngừng khóc.
"Bích Trâm, con cũng không còn nhỏ nữa, phải nghĩ đến lợi ích chung. Đừng lo lắng, cho dù ngày mai con xin lỗi An Hạnh Nhi, mẹ cũng có thể giúp con lật ngược ván cờ."
Cố Bích Trâm không nghe chút nào, cứ khóc suốt.
“Ngày mai sinh nhật lần thứ 50 của Lê Thục Vân, mẹ sẽ khiến Lê Thục Vân không còn mặt mũi.” Nghê Hồng an ủi: “Con gái bà ta bắt nạt con gái mẹ, mẹ sẽ bắt nạt lại bà ta”.
Cố Bích Trâm lau nước mắt, hỏi: " Mẹ bắt nạt lại bà ta thế nào?"
"Cách ăn mặc của Lê Thục Vân vốn luôn xấu. Ngày mai mẹ sẽ ăn mặc lộng lẫy đến đó, cướp hết ánh mắt của mọi người. Con nghĩ xem, mẹ và Lê Thục Vân xem như xui gia tương lai, sẽ không bị đem ra so sánh sao,đến lúc đó lời ra tiếng vào nhiều quá, Lê Thục Vân còn mặt mũi nói gì sao. Lê Thục Vân không biết xấu hổ mà tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ 50 của mình! ”Nghê Hồng tỏ vẻ khinh thường.
Trong xã hội thượng lưu.
Nam tôn nữ ti rất rõ ràng.
Lê Thục Vân có thể tổ chức tiệc sinh nhật lần thứ 50, thực sự khiến Nghê Hồng phải ghen tị.
Bà luôn có địa vị cao trong giới quý bà.
Với bên ngoài, bà ta có một người chồng yêu thương mình, một người con trai tài giỏi, một cô con gái ngoan ngoãn, những bà vợ nhà giàu đều nịnh bợ bà ta, bà cũng tự đề bản thân rất cao.
Nhưng dù vậy, kể từ khi kết hôn, bà vẫn chưa từng có tiệc sinh nhật của riêng mình, cũng chưa từng mời tầng lớp thượng lưu dự tiệc sinh nhật dưới danh nghĩa của chồng mình, nhưng Lê Thục Vân, người luôn không có địa vị trong giới quý bà, lại có ngày sinh nhật đáng ngưỡng mộ, làm bà ta rất không vui.
Ngày mai.
Bà muốn Lê Thục Vân biết rằng nếu không có thân phận đó, không có nhan sắc đó, đừng tự rước nhục!
Ngày hôm sau.
Vào buổi chiều.
Vừa ăn trưa xong.
Đột nhiên có rất nhiều người đến phòng khách của biệt thự nhà họ An
Lê Thục Vân hơi ngạc nhiên.
Dù sao bữa tiệc sinh nhật tối nay, không nói cho Lê Thục Vân biết.
Lê Thục Vân nhìn nhân viên có phần khó hiểu.
“Tối nay không phải muốn tổ chức sinh nhật với ba sao? Con định để mẹ tạo bất ngờ cho ba.” An Hạnh Nhi nghĩ sẵn lời rồi mới nói.
"Cái đứa ngốc này, sinh nhật thì năm nào chả có, còn tạo bất ngờ gì nữa. Đến lúc đó đừng làm ba con sợ".