Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
CHƯƠNG 42
6 giờ tối bắt đầu.
Lần lượt lần lượt liên tục có khách đến biệt thự nhà họ An.
Ánh đèn rực rỡ huy hoàng trong biệt thự khiến tòa nhà sang trọng tọa lạc ở giữa bãi có xanh mướt càng thêm lóa mắt.
Trong đại sảnh cũng được trang trí rực rỡ, mọi thứ đều rất xa xỉ.
Theo thời gian trôi qua.
Càng ngày càng nhiều người lui tới trong sảnh tiệc.
An Quốc Cường mặc bộ vest màu đen, thắt nơ đen, dáng vẻ khí vũ hiên ngang.
Ông ta đi lại giữa những người trong bữa tiệc, vẫn luôn qua lại với khách mời.
Nhân vật chính trong yến hội ngày hôm nay là Lê Thục Vân, nhưng vẫn chưa xuất hiện ở trong hội trường của bữa tiệc.
Không xuất hiện, nhưng lại không gây bất cứ sự chú ý nào của mọi người.
Lê Thục Vân chưa bao giờ là người gây ra được cảm giác rất tồn tại, đến ngay cả đêm nay cũng vậy.
Hơn nữa trong suy nghĩ của những quan lại quyền quý đến tham giữa bữa tiệc hôm nay, thật ra đều chấp nhận bữa tiệc sinh nhật này chỉ là một cái cớ để nhà họ An mở tiệc chiêu đãi mọi người, căn bản không thật sự coi sinh nhật của Lê Thục Vân là vấn đề, đương nhiên là không có người nào hỏi đến.
Giờ phút này.
Tất cả người nhà họ Cố cũng đều ăn mặc chỉnh tề xuất hiện ở đại sảnh nhà họ An.
Nghê Hồng ăn mặc thậm chí còn quá lộng lẫy, bà ta mặc một bộ lễ phục dạ hội dài màu đỏ chót, bước vào đại sảnh lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, tính công kích mười phần.
Bà ta nở một nụ cười cao quý khiến người ta nhìn không ra sự đắc ý của bà ta.
An Quốc Cường vội vàng tiến lên chào hỏi: "Lão Cố, ông đã đến!”
"Trên đường có chút kẹt xe, chậm chút."
"Không có không có, tới vừa đúng lúc."
Sau lời hỏi thăm ân cần của đôi bên.
"Thục Vân đâu?" Nghê Hồng nhiệt tình hỏi.
"Bà ấy vẫn còn đang chuẩn bị, một lát nữa sẽ xuống!”
"Tôi chuẩn bị quà sinh nhật đưa cho bà ấy!” Nghê Hồng bề ngoài vẫn rất biết cách làm người.
Điểm này.
Cố Quân Tường thật sự học được nhuần nhuyễn.
"Có lòng rồi." An Quốc Cường vội vàng nói cám ơn.
Người lui tới càng ngày càng nhiều.
An Quốc Cường không ngừng đi chào hỏi.
"Lão Diệp, cung kính đại giá quang lâm." An Quốc Cường vô cùng nhiệt tình: "Đã nhiều năm như vậy không xuất hiện trước mặt công chúng, thật sự vinh hạnh vì ngài đã đến."
"Nhìn ông nói kìa! Bữa tiệc sinh nhật của vợ ông, tôi có thể không đến sao?”
Người nói chuyện chính là Diệp Thiện Nhân.
Ba của Diệp Thương Ngôn, đứng đầu tứ đại gia tộc ở Thanh Thành.
Đi theo bên cạnh Diệp Thiện Nhân theo thứ tự là Vân Vũ Phương vợ của Diệp Thiện Nhân, con trai lớn Diệp Thương Minh, con trai thứ Diệp Thương Hải, và con rai út Diệp Thương Ngôn.
Ba người đều vô cùng lễ phép chào hỏi An Quốc Cường.
An Quốc Cường lộ ra vẻ hòa ái dễ gần, đặc biệt hướng Diệp Thương Ngôn nói: "Hôm qua nhìn cháu diễn thuyết ở hội trường, thật sự khiến cho chú thấy bất ngờ!”
"Chú quá khen, cháu chỉ là may mắn mà thôi!” Diệp Thương Ngôn khiêm tốn.
"Đó cũng không phải là may mắn." An Quốc Cường khẳng định: “Chính là hậu sinh khả uý."
"Ông đừng khen ngợi nó, khen nữa thì cái đuổi cũng sắp vểnh lên rồi!” Diệp Thiện Nhân mở miệng cười nói: "So với con rể tương lai của ông thì còn kém rất xa!”
"Lại khiêm tốn như vậy, nhưng chính là biểu hiện của sự kiêu ngạo!” An Quốc Cường cười nói đùa.
Cũng không muốn nói chuyện nhiều về Cố Quân Tường.
Cũng may giờ phút này Hạ Trung Kiên cũng mang theo người nhà của mình xuất hiện trong đại sảnh.
"Lão Hạ tới." An Quốc Cường nói.
Hạ Trung Kiên tới cùng vợ Tiêu Trầm và Hạ Tư Tư, Nhiếp Tử Minh và Tiêu Việt Duệ cũng đã tới.
"Lão Diệp cũng tới." Hạ Trung Kiên nhìn Diệp Thiện Nhân, vội vàng gọi.
Hiện tại nhà họ Diệp là do con trai lớn nhà họ Diệp phụ trách, rất hiếm khi được nhìn thấy Diệp Thiện Nhân, không ngờ ông ta lại đích thân tham gia bữa tiệc sinh nhật thế này, không khỏi có chút ngạc nhiên.
"Ông cũng tới tôi có thể không tới sao?” Diệp Thiện Nhân nói đùa.
Giờ phút này, Cố Trang Thiện cũng chủ động tới tham gia náo nhiệt.
Tứ đại hào môn tiếng tăm lừng lẫy của Bắc Văn Quốc đều tập hợp ở đây.