Trong phòng tiệc.
Sau khi Nghê Hồng tặng quà xong.
Cứ nghĩ là đã kết thúc.
Dù sao kiểu tiệc sinh nhật như thế này, không phải có mối quan hệ đặc biệt chắc chắn sẽ không chuẩn bị quà riêng.
Vào lúc đó, đột nhiên nghe thấy vợ của Diệp Thiện Nhân Vân Vũ Phương nói: “Đúng lúc, tôi cũng chuẩn bị quà cho Thục Vân.”
Lê Thục Vân rõ ràng có chút cảm động: “Mọi người đều quá khách khí rồi.”
“Cũng chỉ là một chút tấm lòng mà thôi.” Nói xong, Vân Vũ Phương cũng từ trong chiếc túi tinh xảo của mình lấy ra một món quà, vừa mở ra vừa nói: “Lần trước nhìn thấy trên tay bà không đeo gì, vì vậy cũng giống như Hồng Hồng, chọn cho bà một chiếc vòng tay. Bà xem xem có thích không?”
Vân Vũ Phương lấy ra.
Một chiếc vòng tay bằng bảo thạch màu xanh, lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Vừa nhìn là đã biết, giá trị không nhỏ.
Có khác biệt rất lớn với món quà của Nghê Hồng.
Nghê Hồng đã bị chiếc vòng tay trước mặt làm cho vô cùng ngạc nhiên.
“Có cần thử không?” Vân Vũ Phương nói.
“Quá quý giá rồi.” Lê Thục Vân vội vàng từ chối.
“Không quý giá, không quý giá. Hôm nay bà xinh đẹp như vậy, tôi chỉ sợ sợi dây chuyền này không xứng với bà.” Vân Vũ Phương cố ý nói.
Rõ ràng là một câu quan tâm.
Nhưng quả thực lại khiến Nghê Hồng có chút mất mặt.
Giống như đang chế giễu vòng tay mà bà ta tặng căn bản không xứng với Lê Thục Vân.
Làm cho khuôn mặt của Nghê Hồng hết đỏ lại trắng.
“Bà nói như vậy tôi cảm thấy rất ngại.” Lê Thục Vân rõ ràng có chút xấu hổ.
“Nào, tôi giúp bà đeo.”
“Cảm ơn.” Ở trước mặt mọi người đương nhiên cũng không thể từ chối.
Sau khi đen lên, mặc dù là tai trái tay phải, nhưng đặt cũng nhau, chiếc vòng tay kia của Nghê Hồng thật sự quá bình thường, cũng quá nhỏ, có chút mất mặt.
Lúc đó Nghê Hồng thực sự vô cùng xấu hổ.
“Bà đừng nói, rất hợp với chiếc vương miệng của bà.” Vân Vũ Phương lập tức khen ngợi: “Không ngờ ánh mắt tên tiểu tử nhà tôi lại tốt như vậy?”
“Là Thương Ngôn chọn sao?” Lê Thục Vân có chút ngạc nhiên.
Lúc này Diệp Thương Ngôn cũng không có ở đây, đang xã giao cũng với hai người anh trai của anh.
Ngược lại, lúc này An Hạnh Nhi không khỏi liếc nhìn sang bên kia.
Nhìn qua.
Rõ ràng người đàn ông kia đang uống rượu, nói chuyện, nhưng vẫn nhìn qua bên này.
Giống như….vẫn luôn quan tâm đến cô, mới có thể vào lúc cô nhìn anh, lập tức đã có thể bốn mắt nhìn nhau.
An Hạnh Nhi thu lại ánh mắt.
Ung dung, thản nhiên nghe các trưởng bối tiếp tục nói chuyện.
“Không ngờ Thương Ngôn lại thân thiết như vậy, còn đi dạo phố cùng bà. Tôi nghe nói những chàng trai lớn như thằng bé đều không muốn ở cùng bố mẹ.” Lê Thục Vân chủ động nói chuyện gia đình.
“Chỉ có những đứa bé không hiểu chuyện mới vậy. Quân Tường nhà tôi chỉ cần có thời gian là sẽ ở bên cạnh tôi.” Nghê Hồng không quên khen ngợi con của mình.
“Vì vậy quà của mẹ cháu cũng là Quân Tường chọn sao?” Khuôn mặt An Hạnh Nhi tràn đầy sự đơn thuần hỏi.
Trông vô cùng vô hại.
Nhưng rõ ràng khiến Nghê Hồng và Quân Tường đều ngượng ngùng.
Người sáng suốt có thể nhìn ra, sợi dây kia bình thường đến mức có chút mất đi thân phận.
“Khoảng thời gian này Quân Tường đều bận rộn, tối qua mới dự cuộc bình chọn thanh niên ưu tú, không có nhiều thời gian như vậy.” Nghê Hồng vội vàng giả bộ, muốn cho qua chuyện sợi vòng tay.