Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
CHƯƠNG 7
“Vợ chưa cưới của anh Cố xinh đẹp như hoa, anh phải canh chừng cẩn thận đấy.”
An Hạnh Nhi hơi biến sắc.
Cái tên yêu nghiệt này.
Đúng là không sợ làm lớn chuyện.
Cố Quân Tường nhìn theo bóng lưng của Diệp Thương Ngôn, anh ta nói với vẻ khinh thường: “Chỉ là cái đồ phá của.”
An Hạnh Nhi mím môi.
May mà Cố Quân Tường rất tự cao tự đại, đại khái là không ngờ rằng An Hạnh Nhi sẽ qua lại với người đàn ông như Diệp Thương Ngôn.
Nhưng mà.
An Hạnh Nhi nhếch môi cười lạnh.
Người bị gọi là phá gia chi tử ấy, Cố Quân Tường nhà anh có dùng hết mọi thủ đoạn cũng không đối phó được.
“Đi thôi.” An Hạnh Nhi khoác cánh tay Cố Quân Tường, cùng anh ta đi vào trong đại sảnh buổi tiệc.
Lần này quay trở về đại sảnh, An Hạnh Nhi chủ động hơn nhiều.
Cô sẽ giao lưu chào hỏi với những khách khứa đến đến lui lui trong đại sảnh, uống rượu giao tiếp, những nghi lễ của giới thượng lưu đều rất chuẩn.
Cố Quân Tường cảm thấy hơi kinh ngạc trước sự thay đổi của An Hạnh Nhi, anh ta không khỏi cất tiếng hỏi: “Hạnh Nhi, anh thật sự cảm thấy em thay đổi nhiều quá. Trước kia em không thích giao lưu với người lạ, thế mà bây giờ lại tự nhiên hơn nhiều rồi.”
Chỉ là trước kia cô không muốn, chứ không phải là không biết.
Cô nở nụ cười tươi tắn: “Thấy anh ưu tú như thế, em cũng phải cố gắng mới được.”
Rõ ràng đây là một câu khen ngợi Cố Quân Tường.
Cố Quân Tường mừng thầm: “Ngốc quá đi, chẳng phải anh ưu tú như thế là để cho em được sống tốt hơn sao?”
An Hạnh Nhi mỉm cười, cô không nói gì.
“Huống hồ chi em học cách xã giao như thế này, anh cũng cảm thấy đau lòng.”
“Em sẽ không cố quá đâu.” An Hạnh Nhi rất chán ghét tình cảm dối gian đó của anh ta.
May mà bây giờ.
Đại sảnh mờ mờ tối.
Chủ đề chính của buổi tối ngày hôm nay, bán đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu.
Một người đàn ông bước lên giữa sân khấu, một chùm sáng soi chiếu người anh ta.
“Chào mọi người! Rất vinh hạnh vì các vị khách quý đến tham dự đêm hội từ thiện hàng năm ở Thanh thành chúng ta, tôi thay mặt cho ban tổ chức tổ chức buổi từ thiện cảm ơn mọi người đã đến…” Bài diễn văn hùng hồn thu hút hết sự chú ý của mọi người.
Mở đầu buổi lễ.
Người dẫn chương trình cũng không tiếp tục dây dưa phí thời gian mà bắt đầu giải thích, đồng thời mở bán đấu giá cho vật phẩm từ thiện…
Những tiếng trao đổi nho nhỏ vang lên bên dưới sân khấu.
Cố Quân Tường cũng chủ động hỏi thăm An Hạnh Nhi: “Em có thích gì không? Anh sẽ tặng cho em làm quà kết hôn.”
An Hạnh Nhi chơm chớp mắt.
Cô còn nhớ ngày đấu giá vật phẩm từ thiện hồi ấy, Cố Quân Tường gọi điện cho cô hỏi cô có thích gì hay không, cô nói không có gì, sau đó anh ta đấu giá một vật phẩm từ thiện tặng cho Hứa Tử Hi, bị Hứa Tử Hi ‘vô tình’ làm lộ trước mọi người, dấy lên làn sóng ở Thanh Thành. Lúc ấy An Hạnh Nhi còn thay Cố Quân Tường giải thích trên facebook của mình.
Bây giờ nhớ lại cứ như ăn trúng cứt.
Cô nói: “Nghe đâu vật phẩm cuối cùng trong buổi đấu giá này chính là lam ngọc trên Vương miện của Nữ Hoàng Anna, em đã nhìn thấy hình của nó rồi, cảm thấy đẹp lắm.”
“Được.” Cố Quân Tường đồng ý ngay.
Trên thực tế cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, từ trước đến nay An Hạnh Nhi đều không thích những thứ này, hơn nữa vẫn luôn thích tiết kiệm cho anh ta, hôm nay anh ta đã hứa với Hứa Tử Hi sẽ đấu giá cho cô ta sợi dây chuyền, bây giờ rõ ràng đã vượt quá mức chi tiêu được dự tính trước rồi.
An Hạnh Nhi cố tình làm ra vẻ không nhận ra tâm tư của Cố Quân Tường, cô dồn hết sự chú ý của mình lên sân khấu.
Cuối cùng.
Cũng đợi đến lúc đấu giá món cuối cùng rồi.
Người dẫn chương trình giới thiệu rất nhiều thứ, anh ta gõ búa gỗ: “Lam ngọc, giá khởi điểm là 15 tỷ, tăng mỗi lần 300 triệu! Bắt đầu!”
Rất nhiều người có mặt trong buổi tiệc đều bắt đầu ra giá: “18 tỷ!”
“19 tỷ rưỡi!”
“20 tỷ tư!”
“30 tỷ!” Trong bóng tối, đột nhiên có giọng nói đầy từ tính của người đàn ông vang lên.
Không phải là Cố Quân Tường.
Cố Quân Tường đang chuẩn bị giơ tay, đột nhiên sững sờ khi nghe thấy mức giá này.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều sững sờ khi thấy có người hét giá cao như thế.
Không khỏi đưa mắt nhìn Diệp Thương Ngôn.
Bây giờ Hạ Tư Tư cũng đứng bên cạnh An Hạnh Nhi, cô ấy không kiềm lòng nổi mà thốt lên: “Cái tên Diệp Thương Ngôn đúng là cái đồ phá của!”
“Chẳng phải ỷ vào việc gia đình mình có chút tiền, thành sự không đủ bại sự có thừa!” Cố Quân Tường mỉa mai, anh ta lập tức giơ tay: “33 tỷ!”
Vì lòng kiêu ngạo và sự tự tôn của mình, anh ta không thể thua cuộc được.
“45 tỷ!” Diệp Thương Ngôn lên giá.
Sắc mặt Cố Quân Tường sa sầm.
“48 tỷ!” Cố Quân Tường lên giá.
“60 tỷ!” Lại tăng giá lên.
Rõ ràng muốn khiến cho Cố Quân Tường trở thành một kẻ keo kiệt.
Đêm nay Cố Quân Tường dự tính mình chỉ dùng 30 tỷ nhiều nhất cũng không thể nào vượt quá 45 tỷ được.
Vào giây phút này…
Sắc mặt anh ta vô cùng tệ hại.
Bây giờ có rất nhiều người đang nhìn anh ta chăm chú.
Với gương mặt hóng chuyện.
Người ngoài không biết rằng.
Thực ra gần đây nhà họ Cố túng thiếu, hôm nay đến tham dự bữa đấu giá từ thiện là để chứng minh rằng nhà họ Cố vẫn rất tốt, dập tan những lời đồn đại kia đi, hòng thu hút sự đầu tư từ các thương nhân và được ngân hàng cho mượn tiền, bọn họ vẫn có thể bỏ ra 30 tỷ, nhưng nếu lập tức lấy ra 60 tỷ thì rõ ràng không đủ sức.
Cố Quân Tường ráng kiềm chế, cơ thể anh ta run rẩy.
Lớn đến từng này tuổi rồi mà chưa từng mất mặt như thế bao giờ.
“60 tỷ Lần thứ nhất!” Người dẫn chương trình thấy không còn ai trả giá nữa bèn cất tiếng nhắc nhở.
Diệp Thương Ngôn cũng chẳng buồn nhìn Cố Quân Tường, trông anh vẫn có vẻ thản nhiên như thường.
Khiến cho Cố Quân Tường cảm thấy anh ta chẳng hề xem mình ra gì.
“ 60 tỷ lần thứ hai!” Người dẫn chương trình lại lên tiếng.
“60 tỷ lần thứ ba…”
“75 tỷ!” Đột nhiên An Hạnh Nhi cất tiếng.
Giọng nữ trong trẻo ấy khiến cho tất cả mọi người trong đại sảnh đều ồ lên.
Cố Quân Tường cũng không ngờ An Hạnh Nhi đột nhiên ra giá.
Anh ta không khỏi thì thầm: “Rõ ràng cái tên Diệp Thương Ngôn cố tình tăng giá, em đừng bị anh ta lừa.”
An Hạnh Nhi làm như không nghe thấy gì.
Lúc Diệp Thương Ngôn bảo ’90 tỷ’ chính là thời khắc mà cô đang chờ đợi.
Cố Quân Tường kéo tay An Hạnh Nhi xuống trước mặt mọi người.
Ai ai cũng nhìn thấy rõ.
An Hạnh Nhi cũng nhìn anh ta.
Cố Quân Tường thật sự quá kích động rồi lúc ấy, đó là vì anh ta không thể trả số tiền này.
Anh ta đối mặt với ánh mắt của tất cả mọi người, cũng không giải thích với An Hạnh Nhi.
Đó là vì cảm thấy anh ta làm như vậy với cô thì cô cũng sẽ tha thứ, bởi thế mới chẳng màng cảm nhận của cô.
Anh ta nói: “Nếu như cậu ba Diệp thích đến vậy thì tôi cũng không cướp đoạt thứ mà anh thích nữa, chúng tôi nhường cho anh.”
“Tôi nghe nói…” Diệp Thương Ngôn không hề cảm kích, anh thẳng thắn vạch trần: “Đây là quà kết hôn mà cậu Cố chuẩn bị cho cô An, đúng thế không?”
Cố Quân Tường sa sầm mặt xuống.
Nếu đã biết mà còn cố tình làm khó làm dễ anh ta, ro ràng không nể mặt anh ta chút nào.
Diệp Thương Ngôn cười cười, giọng nói của anh đầy từ tính: “Ai cũng nói Cố tổng yêu cô An, vốn dĩ tôi định nâng giá cho cậu bày tỏ tình yêu của mình.”
“Tình yêu không thể dùng tiền bạc để đo lường.” Cố Ngôn Thạch nói một cách nghiêm túc.
Diệp Thương Ngôn lại phì cười: “Ý của cậu Cố là cậu chắc chắn không cần?”
“Nhường.” Cố Quân Tường làm ra vẻ nho nhã lịch sự.
Dường như Diệp Thương Ngôn đã nhìn sang An Hạnh Nhi vào giây phút đó.
Lần nào An Hạnh Nhi cũng cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này như thể không quan tâm, chỉ hờ hững mà liếc nhìn thôi, nhưng vẫn mang lực sát thương mạnh vô cùng.