Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam
CHƯƠNG 9
Ngày kế.
Mới từ sáng sớm.
An Hạnh Nhi vừa mới ngủ dậy, cô còn ngồi trên bàn cầu đã nhận được điện thoại của Hạ Tư Tư.
Đầu dây bên kia rất kích động: “Hạnh Nhi, cậu có coi tin tức hôm nay chưa?”
“…” Cô đang định xem.
“Cố Quân Tường và Diệp Thương Ngôn nhà cậu đều lên Hotsearch rồi!”
“Ai nói Cố Quân Tường nhà tớ!” An Hạnh Nhi bực bội.
“Thế có nghĩa là Diệp Thương Ngôn đúng không!” Người bên đầu dây kia nói đùa.
“Hạ Tư Tư!” Giọng nói của An Hạnh Nhi có vẻ rất bất đắc dĩ.
Hạ Tư Tư cười xán lạn: “Nói chung là cậu xem tin tức đi, dù gì tớ cũng cảm thấy…Thú vị lắm.”
Sau khi nói dứt lời cô ấy bèn cúp máy.
Thực ra An Hạnh Nhi không cần xem cũng biết thời sự sẽ viết những gì.
Đại khái là bình luận về Diệp Thương Ngôn và Cố Quân Tường thôi.
Quả nhiên.
Lúc An Hạnh Nhi nhìn thấy bảng Hotsearch.
#Góp ba trăm tỷ từ thiện, một mình mình Diệp Thương Ngôn đàn áp hết quần hùng#
#Tình yêu không đáng để bất chấp? Cố Quân Tường không muốn bỏ ra để cưới An Hạnh Nhi!
#Bản chất tiêu xài vô độ của cậu ba Diệp không đổi, tặng đá quý 90 tỷ cho người đẹp#
Lần đầu tiên Diệp Thương Ngôn không lên Hot search vì những chuyện bên lề, thậm chí còn lên trang đầu báo tài chính, xã hội, nhiều ý kiến trái chiều.
Mà đây cũng là lần đầu tiên, lần đầu tiên Cố Quân Tường bị mọi người mỉa mai và hạ nhục.
Lúc đọc bản tin này, sắc mặt Cố Quân Tường đen sì sì.
Trước kia anh ta luôn luôn nhận được lời khen ngợi, lần này lại bị báo chí bới móc chê bai, nói anh ta keo kiệt, nói tình yêu anh ta dành cho An Hạnh Nhi không nhiều, nói anh ta không hoàn hảo như lời đồn, không ngờ lại còn lái sang tình hình kinh tế của nhà họ Cố, nói nguồn vốn của nhà họ Cố có vấn đề.
Đúng là có vấn đề thật, bởi thế nên mới sốt ruột muốn liên hôn với nhà họ An, để cho nhà họ An góp vốn vô điều kiện, thế nhưng không ngờ cái tên phá gia chi tử của nhà họ Diệp suýt nữa đã phá hỏng kế hoạch của anh ta vào thời khắc mấu chốt.
Điều khiến anh ta tức giận hơn nữa là cổ phiếu của Cố thị vừa mở đã giảm tận đáy! Để ổn định thị trường cổ phiếu, Cố thị bắt buộc phải điều động số tiền lớn, khiến cho Cố thị khó khăn chồng chất khó khăn.
Cơ thể Cố Quân Tường run rẩy, thế nhưng lại thầm nhủ mình phải bình tĩnh!
Bây giờ quan trọng nhất là kết hôn với An Hạnh Nhi.
Nhà họ An là gia tộc xếp thứ hai trong số bốn gia tộc lớn ở Bắc Văn Quốc, chỉ thua mỗi nhà họ Diệp mà thôi, nếu như anh ta có thể khống chế nhà họ An, với tài lực của nhà họ An và nhà họ Cố, có thể vượt lên trên nhà họ Diệp, Diệp Thương Ngôn còn có thể làm gì được nữa?
Đương nhiên một khi khống chế được nhà họ An, anh ta có thể bước vào hàng ngũ thế gia.
Cố Quân Tường nghĩ đến đây bèn nhếch môi cười lạnh.
Sau này anh ta sẽ phải trả lại sự nhục nhã mà mình đã nhận ngày hôm nay!
…
Nhà họ An.
An Hạnh Nhi nhìn bảng Hot search, cô hết sức đắc ý.
Hạ Tư Tư gọi điện thoại: “Xem chưa?”
“Xem rồi.” An Hạnh Nhi đáp: “Sao cậu kích động thế?”
“Tớ kích động đều là vì cậu đó!” Hạ Tư Tư nói năng một cách hùng hồn: “Trước kia cảm thấy mắt nhìn người của cậu chẳng ra làm sao cả, còn định khuyên nhủ cậu nữa, bây giờ đột nhiên cô Hạnh Nhi có mắt phân biệt thực giả, đến cái tên đàn ông cặn bã như Diệp Thương Ngôn mà cậu cũng tìm ra được điểm tốt.”
Cũng không biết rốt cuộc Hạ Tư Tư có khen ngợi cô hay là không.
Cô nói: “Tớ với Diệp Thương Ngôn không như những gì cậu nghĩ đâu.”
“Thế thì là thế nào?” Hạ Tư Tư tỏ vẻ hứng thú.
“Sau này cậu sẽ biết thôi.”
“Cậu bắt đầu giấu giếm tớ rồi à? An Hạnh Nhi Hạnh Nhi, cậu thay đổi rồi!” Hạ Tư Tư trách móc.
Đúng vậy.
Thay đổi rồi.
Trở thành một người có thù tất báo!
“À phải.” Đột nhiên Hạ Tư Tư nhớ ra một chuyện: “Tiêu Việt Duệ về nước rồi.”
“Vậy à?” An Hạnh Nhi đáp.
Ấn tượng nhất là mấy ngày này.
Còn cụ thể thì cô lại không nhớ rõ.
“Lặng lẽ về từ tối hôm qua đó, làm tớ sợ hết hồn, quan trọng nhất là…” Hạ Tư Tư nhẫn nhịn, không nói nữa.
An Hạnh Nhi lại càng cảm thấy có hứng.
“Nói chung chắc chắn anh ta rắp tâm xấu xa gì đấy, chắc chắn muốn giành gia sản với nhà tớ!” Hạ Tư Tư nói chắc như đinh đóng cột: “Tớ sẽ không cho anh ta toại nguyện đâu.”
An Hạnh Nhi muốn nói cho cô ấy biết.
Người giành gia sản với cô ấy không phải là anh trai khác cha khác mẹ mà chính là…Người mà cô ấy vẫn luôn yêu thương.
Nhưng cô cảm thấy, cô cần thời gian để làm Hạ Tư Tư tin tưởng.
“Nếu như không muốn để Tiêu Việt Duệ giành gia sản của nhà cậu, thế thì cậu lên công ty làm việc đi, khống chế công ty trong lòng bàn tay mình là xong rồi còn gì.”
“Ờ…” Hạ Tư Tư không đáp lại.
Rõ ràng cô ấy còn muốn chơi, chưa muốn đi làm.
Cô ấy ấp a ấp úng: “Không phải còn có Tử Minh sao? Anh ấy có thể giúp tớ bảo vệ gia tộc.”
Năm ấy Hạ Tư Tư cũng giống như cô.
Ngây thơ như cô.
Cô nói: “Nói chung là cậu cân nhắc kỹ lưỡng về đề nghị của tớ đi, không nói nữa đâu, bà nội tớ gọi điện cho tớ rồi.”
Có một người gọi điện cho cô.
“Bà nội cậu tìm cậu thì có gì hay ho?” Hạ Tư Tư bực mình.
Đúng là chẳng có gì hay ho cả.
Bởi thế mới cần bỏ thời gian ra để đối phó với bọn họ.
An Hạnh Nhi cúp máy, nghe điện thoại của Văn Hải Đường.
“Bà nội…”
“Nói chuyện điện thoại với ai mà bà gọi cho con cả buổi con cũng không nghe! Giống hệt như ba con vậy, không biết lớn nhỏ!” Rõ ràng giọng nói ở đầu đây bên kia có vẻ rất cáu gắt.
An Hạnh Nhi cầm điện thoại, cô ráng nhẫn nhịn.
Bởi vì tư tưởng trọng nam khinh nữ của bà nội rất nghiêm trọng, bởi thế từ trước đến nay bà chưa từng yêu thích cô, mấy năm nay cô và ba mình luôn tránh mặt bà nội.
Nhưng sau khi sống lại.
Cô không định tủi thân như thế nữa, không một chút nào.
Cô nói: “Bà tìm con có việc gì vậy?”
“Về nhà tổ!” Sau khi nói dứt lời, bà ta cúp máy đột ngột.
Sắc mặt An Hạnh Nhi sa sầm.
Cô cảm thấy cũng đến lúc tỏ thái độ với bà nội rồi!
Chứ bằng không bà ta thật sự tưởng rằng mình là Thái Hoàng Thái Hậu đấy!
Cô buông điện thoại xuống, nhanh chóng đi rửa mặt rồi chuẩn bị ra ngoài.
“Hạnh Nhi, con còn chưa ăn sáng mà đi đâu thế?” Lê Thục Vân vội vàng gọi cô lại.
“Sang nhà bà nội.”
“Con đi qua đấy làm gì?” Rõ ràng Lê Thục Vân cảm thấy hơi ngạc nhiên.
Cũng xuất phát từ sự kiêng kị của bà ấy với mẹ chồng của mình.
Từ lúc về nhà họ An làm dâu, mẹ chồng chưa từng đối xử hòa nhã với bà ấy, nguyên nhân là vì Lê Thục Vân xuất thân cơ hàn, thế nên mới bị Văn Hải Đường xem thường. May mà ông nội của An Hạnh Nhi rất thích Lê Thục Vân nên mới đồng ý cho bọn họ cưới nhau.
Sau khi kết hôn, Lê Thục Vân có thể né tránh Văn Hải Đường thì luôn né tránh.
Bây giờ nghe thấy con gái bảo trở về đó, tất nhiên bà ấy không muốn một chút nào.
“Bà nội có chuyện muốn tìm con.”
“Chuyện gì?”
“Bà nội không nói.”
Mấy năm nay Lê Thục Vân cũng không dám thật sự phản kháng Văn Hải Đường cái gì, tất nhiên cũng sẽ không bảo con gái của mình không đi, bà ấy ngẫm nghĩ một lúc: “Để mẹ đi với con.”
“Mẹ lo bà nội bắt nạt con à?”
“Có bao giờ bà ấy không bắt nạt con đâu.” Lê Thục Vân bực bội.
“Mẹ có đi cũng không giúp được gì đâu.” An Hạnh Nhi vạch trần một cách vô tình.
Cô quá hiểu mẹ mình, mẹ của cô không muốn gây ra bất hòa trong gia tộc, bởi thế chắc chắn sẽ không làm phật lòng bà nội.
“Ít nhất thì cũng khiến cho bà nội của con ít mắng chửi một mình con chứ.” Đây là sự bảo vệ lớn nhất là Lê Thục Vân dành cho cô.
An Hạnh Nhi cười cười.
Mẹ của cô lương thiện thật đấy.
Cô nói: “Đi thôi.”
Đi thôi, để cho mẹ thấy con sẽ xử lý bà già độc ác đó như thế nào!