**********
“Lúc nãy trợ lí la có nói rằng lúc lập kế hoạch dự án đã ước tính là trong vòng năm năm sẽ đạt được doanh thu 7800 tỷ, tôi đã hạch toán dựa trên giá thuê cửa hàng và số lượng cửa hàng, trong vòng năm năm chúng ta có thể đạt được doanh thu mười hai nghìn tỷ, chỉ trong vòng hai năm là đã có thể thu được lợi nhuận.” An Hạnh Nhi nói.
Những người có mặt ở đây không khỏi có chút thổn thức.
Bọn họ cảm thấy đây là một chuyện viễn vong.
An Hạnh Nhi mặt không đổi sắc nói: “Mọi người không được lùi bước, trước khi chúng ta chưa chân chính thử nó, không ai biết kết quả sẽ như thế nào, bây giờ tôi cũng không ngại nói rõ ràng với mọi người rằng tôi đã xây dựng nên một kế hoạch tuyệt vời trước mặt của các nhà lãnh đạo hàng đầu, lợi nhuận của dự án hiện tại chỉ là một trong những kế hoạch của tôi, tôi không hy vọng nó còn chưa bắt đầu mà đã bị mọi người phủ nhận. Đương nhiên là tôi cũng có thể chắc chắn nói cho mọi người biết rằng chỉ cần mọi người tin tưởng tôi thì chắc chắn có thể làm được.”
Nói một hơi.
Làm cho tất cả mọi người đều kinh ngạc khiếp sợ, dường như là cũng tin tưởng bởi vì sự kiên quyết của An Hạnh Nhi.
Tin tưởng là có thể đạt được kết quả cuối cùng.
An Hạnh Nhi cũng không phải là nói nhảm, cô đã bắt đầu trực tiếp phân bổ công việc: “Bởi vì vừa mới hợp tác với mọi người cho nên trước tiên tôi sẽ dùng phương thức của tôi để bồ trí công việc, nếu như trong quá trình có chỗ nào không thích hợp có thể nói cho tôi biết bát cứ lúc nào, tôi sẽ cố gắng điều phối cho mọi người. Tôi nói dài dòng thêm một câu, ngày hôm nay tất cả những người tham gia cuộc họp đều là những người tôi tin tưởng tuyệt đối, nếu như có nhân viên nào đó cảm thấy không có cách nào hoàn thành được công việc này thì cũng có thể nói sớm với tôi, tôi sẽ không làm khó mọi người, nhưng mà một khi đưa ra ý kiến thì sau này phòng marketing tuyệt đối sẽ không có vị trí cho các người, cùng lúc đó, nếu như mọi người cùng nhau kiên trì cố gắng vượt qua với tôi, sau khi dự án này thành công tôi sẽ không bạc đãi bất cứ một người nào.”
Nói xong.
Cô cũng không để ý đến tâm trạng của mọi người, nghiêm túc tiền hành bồ trí công việc mà mình đã sắp xếp từ trước.
Toàn bộ quá trình luôn rõ ràng như thế, nhanh chóng có tác dụng.
Vốn dĩ là loại cuộc họp như thế này ít nhất phải kéo dài ba tiếng đồng hồ.
Vậy mà lần này chỉ họp có một tiếng là đã kết thúc rồi.
An Hạnh Nhi đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Những người khác cũng lần lượt đi khỏi.
Trong lúc có người đang phàn nàn có quá nhiều việc, vẫn có người không thể không khen ngợi năng lực của An Hạnh Nhi.
Thật sự cảm thấy cô không giống với những lãnh đạo khác.
Sau khi cô suy nghĩ kỹ có phương hướng cho mọi chuyện rồi mới họp chứ không phải là giống như một vài lãnh đạo, cứ thích kéo dài thời gian của tất cả mọi người trong cuộc họp, sau đó lại yêu cầu mọi người bàn luận xem chuyện này phải làm như thế nào.
Làm như vậy, hiệu suất của An Hạnh Nhi tăng lên gấp đôi.
An Mục cũng có mặt trong đám người.
Mỗi lần nghe thấy những lời ca ngợi đối với An Hạnh Nhi, cô ta cảm thấy như có một cái gai đang đâm vào trong lòng mình, khó chịu không chịu nổi.
Trở lại phòng làm việc của mình, cô ta vội vàng gọi điện thoại cho ba của cô ta: “Ba ơi, lúc nãy An Hạnh Nhi vừa mới tổ chức cuộc họp, bây giờ cô ta sẽ bắt đầu đầu tư xúc tiền tòa nhà Quang Minh, còn nói dóc với mọi người là trong vòng năm năm doanh thu có thể đạt đến mười hai nghìn tỷ, hai năm là có thể thu hồi vốn.”
“Nó cho rằng nó là thần tiên hả? Còn có thể lật trời.” An Quốc Đại châm chọc nói.
“Nhưng mà hồi lúc nãy con mới vừa nghe kế hoạch của cô ta, con cảm thấy là cô ta thật sự có khả năng làm được.”
“Con đừng bị cô ta phô trương thanh thế hù dọa.”
“Ba.” An Mục nhịn không được mà nhắc nhở: “Ba, ba không cảm thấy là chúng ta đã xem thường An Hạnh Nhi rồi, ba suy nghĩ một chút xem, khoảng thời gian này chúng ta đã chịu bao nhiêu thiệt thòi bởi An Hạnh Nhi rồi, chứ thật ra thì không phải chúng ta đấu không lại cô ta mà là do chúng ta coi thường cô ta rồi.”
Sau khi được An Mục nhắc nhở, An Quốc Đại cũng chẳng có chút kiêng kị gì đối với An Hạnh Nhi.
Vốn dĩ nghe thấy doanh thu mà An Mục nói, ông ta đã cảm thấy nói dối cho qua chuyện, căn bản cũng không có khả năng hoàn thành, nhưng mà suy nghĩ cần thận lại, An Mục nói không sai, mỗi lần có chuyện gì đó cảm thấy không làm được thì An Hạnh Nhi sẽ thật sự làm được.
“Được, ba chắc chắn không có khả năng để An Hạnh Nhi đạt được ý đồ đâu.” An Quốc Đại quyết định thật nhanh: “Khoảng thời gian này con chú ý An Hạnh Nhi thêm cho ba, một khi mà nó có bất cứ hành động nào thì con nói cho ba biết.”
“Dạ”
An Mục cúp điện thoại, sắc mặt lạnh lẽo.
Cô ta tuyệt đối không thể để cho An Hạnh Nhi tiếp tục phách lối như thế.
Bây giờ cô ta đã chơi chết An Tầm.
Tiếp theo chính là An Hạnh Nhi.
Ba giờ chiều, An Hạnh Nhi đến tòa nhà Quang Minh.
Vấn đề của tòa cao ốc chính là ba vấn đề mà Mạnh Khải Minh đã nói.
Cho nên để giải quyết vấn đề thực tế thì phải giải quyết điểm máu chốt của tòa nhà Quang Minh.
Đương nhiên là An Hạnh Nhi cũng không thông minh đến thế, lập tức có thể nghĩ ra biện pháp.
Cô chỉ là đang nhớ lại mười năm trước, rốt cuộc là tòa nhà Quang Minh sẽ như thế nào trong mười năm đó, có cửa hàng nào có thể kinh doanh thành công, xem xem cô có thể tham khảo học tập được gì không.
Rời khỏi tòa nhà Quang Minh.
An Hạnh Nhi cũng không trở lại công ty.
Tối hôm nay có một bữa tiệc thương nghiệp.
Ngân hàng Hạ Hối làm chủ, có làm như thế nào cô cũng phải đi.
Cô vừa gọi điện thoại cho ba mình vừa đi đến cửa hàng quốc tế lớn nhất ở Thanh Thành.
Thật ra thì cửa hàng quốc tế này cũng là của tập đoàn An thị, chỉ là bởi vì tương đối lâu đời, lại nằm ở khu vực trung tâm thành phố cho nên các trường hợp tiếp thị không thể được sử dụng để tham khảo.
Cô nghĩ đến một số chuyện, lại đi vào khu lễ phục xa xỉ nhất ở Thanh Thành.
Vừa mới bước vào.
Liền nhìn thấy Diệp Thương Ngôn.
Dường như là anh cũng đang lựa chọn âu phục cho ngày hôm nay.
Bên cạnh anh đương nhiên là Tần Thạc.
Ở bên cạnh Tần Thạc còn có Diệp Thương Hải và Đồng Vận Khiết.
Dường như là mấy người bọn họ cũng đang lựa chọn lễ phục.
Lúc này thậm chí là An Hạnh Nhi muốn nhanh chóng đi ra ngoài.
Thanh Thành thật là nhỏ.
“Trùng hợp ghê.” Tần Thạc là người đầu tiên mở miệng.
An Hạnh Nhi thật sự không ngờ lại trùng hợp như thế.
Cô duy trì lịch sự: “Mọi người cũng đến đây chọn lễ phục để tham gia bữa tiệc kinh doanh tối nay hả?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ là cô không biết Thương Ngôn cũng tham gia? Không phải hai người là vợ chồng hả?” Đồng Vận Khiết đột nhiên lại nói tiếp.
An Hạnh Nhi nhìn thoáng qua Diệp Thương Ngôn.
Dường như là Diệp Thương Ngôn vẫn luôn nhìn cô.
Đúng ra thì kể từ sau khi cô xuất hiện ở đây, ánh mắt của anh vẫn luôn đặt trên người cô.
Để cô muốn chạy cũng không có cơ hội.
Cô nói: “Giữa hai vợ chồng cần nhất đó chính là tình thú và bắt ngờ, có đúng không Thương Ngôn?”
Nói xong, cô tự nhiên đi đến bên cạnh Diệp Thương Ngôn, thân mật ôm lấy cánh tay của anh trông rất là ngọt ngào.
Sắc mặt của Đồng Vận Khiết lập tức thay đổi.
Nghe thấy người đàn ông này nói từng câu từng chữ rất rõ ràng: “Cô chủ An, tôi cũng không phải dễ lợi dụng như vậy đâu.”
Thật sự là An Hạnh Nhi rất muốn nói tục.
Dù lúc nãy đúng là cô muốn chọc cho Đồng Vận Khiết tức chết.
Nhưng mà.
Người sáng suốt cũng có thể nhìn ra được Đồng Vận Khiết thích Diệp Thương Ngôn, dù sao thì vợ bạn không thể dính dáng, đây là anh em ruột của nhau, cô làm như vậy không phải cũng giúp cho Diệp Thương Ngôn bớt đi rất nhiều phiền phức hả?
Chẳng lẽ là anh không nên biểu thị lòng biết ơn, chứ không phải là… uy hiếp cô?