**********
“A!” An Hạnh Nhi sợ hãi kêu lên.
Trong khoảnh khắc chiếc xe ở trước mặt cô như sắp đụng vào.
Hồ Phong đột nhiên lại rẽ thật nhanh, bỗng nhiên lại rẽ qua bên trái.
Chính là, vốn dĩ đó chính là một con đường chắc chắn phải chết, nhưng mà đi được nửa đường thì đột nhiên xuất hiện một cái ngõ nhỏ.
Ngõ nhỏ không rộng, chắc là nơi tổ chức chợ đêm, lúc này có rất nhiều quầy hàng đã dọn dẹp, chỉ còn có mấy quấy hàng lẻ tẻ, bị âm thanh động cơ xuất hiện đột ngột, cho nên vội vàng né sang bên cạnh.
Những quầy hàng còn lại trong ngõ nhỏ đã bị Hồ Phong va đụng đến nỗi tung toé đầy đường.
Trên chiếc xe đang sóc nãy, tắm pha lê còn vang lên âm thanh va chạm.
Thật sự là An Hạnh Nhi không dám thả lỏng nửa điểm.
Hồi lúc nãy tưởng là thật sự phải chết, bây giờ đột nhiên lại có một cơ hội được sống sót, nhưng mà bởi vì nguy hiểm lại đang đuổi theo cô, căn bản không dám cảm thầy may mắn.
Cô cứ ôm chặt chiếc ghế dựa đằng sau lưng Hồ Phong, nhìn con ngõ nhỏ dẫn vào trong chợ đêm, bởi vì bọn họ điên cuồng mà hỗn loạn không chịu nồi.
An Hạnh Nhi quay đầu lại nhìn thoáng qua máy chiếc xe chạy sau lưng.
Cô đang suy nghĩ.
Có phải là cô lại chết ở trên tay của Cố Quân Tường nữa không?
Cố cắn răng.
Không ngừng để cho mình duy trì sự tỉnh táo.
Cô nói với mình.
Vắt vả lắm ông trời mới có thể cho mình có một cơ hội được sống lại, ông ấy sẽ không tàn nhẫn đến nỗi khi cô còn chưa làm được cái gì mà đã phải ợ ra rắm.
Vận may của một người có kém đi nữa thì cũng không kém đến mức này đâu.
Chắc chắn là cô có thể còn sống.
Nhất định phải còn sống đề chơi chết Có Quân Tường.
Thiên đao vạn quả.
Rốt cuộc xe cũng đã chạy ra khỏi ngõ nhỏ.
Hồ Phong tùy tiện tìm một phương hướng điên cuồng chạy đi.
Điện thoại được kết nối đột nhiên lại vang lên âm thanh của Diệp Thương Ngôn: “Hồ Phong, khoảng hai trăm mét đằng trước có một chiếc xe tải màu đen đang đậu ở đó, cậu phải dự đoán tốc độ của xe tải lớn, đảm bảo rằng cậu có thể lái xe thành công và ngăn chặn chiếc xe đang đuổi theo sau lưng cậu.”
“Nhận được.” Hồ Phong vội vàng trả lời.
Lúc này, An Hạnh Nhi cũng không khỏi có hỉ vọng, có chút kích động.
Thật ra thì cô đang lo lắng Hồ Phong cứ điều khiển xe vì để tránh né nguy hiểm mà không có kết cấu gì hết thì Diệp Thương Ngôn rất có khả năng sẽ rất khó để có thể tìm được bọn họ, lại không ngờ tới là anh chỉ cần dùng năm phút, có lẽ vẫn còn chưa tới, anh đã thật sự tìm được bọn họ. Không những vậy, anh còn có thể sắp xếp mọi chuyện xong xuôi.
Ở cách đó không xa, An Hạnh Nhi nhìn thấy có một chiếc xe tải màu đen đang dừng ở ngã tư đường.
Chiếc xe tải rất dài, chiếc xe của anh ta có thể ngăn cản cả lối thông hành của ngã tư đường.
Mà giờ phút này.
Chiếc xe tải cũng đang chạy về phía ngã tư đường.
Bởi vì xe hơi đằng sau đuổi theo rất sít sao, không có khả năng đợi sau khi bọn họ đi khỏi thì lại chạy tới, vậy thì chiếc xe ở đằng sau chắc chắn có thể tránh né.
Nói cách khác, nếu như Hồ Phong không thành công chạy xe qua khỏi chiếc xe tải ở ngã tư đường, vậy thì người chết sẽ là bọn họ. Mà nếu như Hồ Phong qua đó sớm hơn một chút, những chiếc xe đang theo sát ở đằng sau cũng sẽ chạy qua theo, vậy thì bọn họ vẫn không thể thoát khỏi nguy hiểm.
Thời gian này thật sự rất khó đề tìm được thời điểm chuẩn xác.
An Hạnh Nhi cứ nhìn Hồ Phong như thế, nhìn tay cầm lái của anh ta dường như đang nắm chặt lại.
Mồ hôi ở trên trán to như hạt đậu, rơi xuống từng giọt từng giọt.
An Hạnh Nhi biết rất rõ đây chính là điểm máu chốt thành công hay không thể sống tiếp của bọn họ vào đêm hôm nay.
Cho nên, lúc này cô cũng căng thẳng, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Dường như là Hồ Phong giảm tốc độ.
Trái tim An Hạnh Nhi lại đập rất nhanh.
Cô nhìn những chiếc xe ở đằng sau rõ ràng là đang chạy theo rất sát.
Bởi vì Hồ Phong giảm tốc.
Chiếc xe đằng sau bỗng nhiên va vào một phát.
An Hạnh Nhi kiềm chế âm thanh hoảng sợ.
Cô biết là bây giờ Hồ Phong cần toàn bộ tinh lực để điều khiển xe, cô không muốn làm phiền đến phán đoán của anh ta.
Như thế.
Chiếc xe ở đằng sau còn không ngừng đụng vào máy lần.
Ý đồ của Hồ Phong giảm tốc độ rõ ràng là bởi vì muốn khống ché tốc độ xe của những chiếc xe ở phía sau, để bọn họ buộc phải giảm tốc độ dưới tác động.
An Hạnh Nhi vẫn luôn nắm chắc ghế lái, cô có gắng ỗn định thân thể mình.
Cho dù là đang bị dây an toàn siết chặt làm cho thân thể đau đớn vô cùng.
Cô cũng không dám phát ra một chút âm thanh.
“Cô An, cẩn thận!” Hồ Phong đột nhiên mở miệng nói.
An Hạnh Nhi hít một hơi thật sâu, chuẩn bị sẵn sàng.
Hồ Phong lại đột nhiên tăng tốc điên cuồng.
Giẫm chân ga một phát, anh ta vọt thẳng ra ngoài với tốc độ nhanh chóng.
An Hạnh Nhi nhìn chiếc xe tải càng ngày càng gần ở phía trước, nhìn chiếc xe tải lớn ấy dường như là lập tức muốn đụng vào bọn họ.
An Hạnh Nhi bỗng nhiên nhắm mắt lại.
Cô thật sự không thể tiếp nhận được cảnh tượng tàn nhẫn trước mắt.
Một khắc sau.
“Rầm!”
Toàn bộ đường phố lại vang lên âm thanh xe va chạm với nhau.
Cho dù là ai nghe thấy thì cũng sẽ run sợ trong lòng.
Ngay cả An Hạnh Nhi vào lúc này vẫn còn chưa hồi thần lại.
Cô đờ đẫn quay đầu lại nhìn những chiếc xe ở đằng sau căn bản không có cách nào khống chế tốc độ mà điên cuồng đụng vào xe tải.
Đầu xe tải đều đã bị mấy chiếc xe hơi đụng gãy, trực tiếp lăn đùng trên mặt đất.
Thân xe ở phía sau cũng bị xe con đâm vỡ vụn không chịu nồi.
Cùng lúc đó.
Mấy chiếc xe đụng vào cũng thịt nát xương tan.
Không cần nghĩ cũng biết.
Lành ít dữ nhiều.
Tần suất nhịp tim của An Hạnh Nhi vẫn còn đang dao động dữ dội.
Dù sao thì nếu như mà chênh lệch một chút, chỉ là một giây thôi, vậy thì người chết sẽ là bọn họ.
An Hạnh Nhi chậm lại, để cảm xúc của mình ồn định lại.
Dường như lúc này Hồ Phong cũng đang để mình bình tĩnh.
Hóa ra là.
Hồ Phong cũng không bình tĩnh như trong tưởng tượng của mình, lúc này được sống lại sau khiếp sợ, có thể nhìn thấy được một chút hoảng hốt không thể che giấu ở trên mặt của anh ta.
Anh ta hít thở sâu mấy hơi.
Tốc độ xe cũng đang dần dần chậm lại, anh ta nói với điện thoại: “Anh Diệp, bây giờ tôi đã chạy qua xe tải, xe ở phía sau cũng đã bị xe tải trực tiếp ngăn lại, bây giờ tôi chở mợ chủ về…”
“Hồ Phong.” An Hạnh Nhi đột nhiên lại quát to một tiếng.
Lúc này, thân thể của Hồ Phong đột nhiên siết chặt.
Rõ ràng là nhìn thấy một chiếc xe, một chiếc xe đột ngột lao ra từ chỗ nào đó mà không ai biết, nó đang trực tiếp chạy thẳng tới từ trước mặt của bọn họ.
Chính là lúc bọn họ buông lỏng cảnh giác, nó đột nhiên xuất hiện.
Khó lòng phòng bị.
Lúc này, Hồ Phong thậm chí muốn đạp chân ga một lần nữa để tránh khỏi sự va chạm của nó, nhưng mà đã không kịp rồi.
Chiếc xe đó lấy tốc độ kinh người mà đâm thẳng vào xe của bọn họ.
“Ôm đầu lại đi! Hồ Phong đột nhiên lớn tiếng nói.
Rõ ràng là không thể tránh thoát.
Cho nên cũng chỉ có thể cố gắng lựa chọn phương thức có lợi cho mình để tiếp nhận va chạm tử vong.
Giọng nói vừa mới dứt.
Hồ Phong ôm chặt lấy đầu của mình.
An Hạnh Nhi cũng ôm đầu mình.
Sau đó…
“Rầm!”
Lại là một tiếng vang.
Tiếng vang vang lên ở bên tai của An Hạnh Nhi.
Âm thanh… chấn động tâm can như thế.
Rất lâu.
Rất lâu sau đó.
Dường như là âm thanh này mới dừng lại.
Thậm chí An Hạnh Nhi không biết là mình có đau không.
Chính là có một loại cảm giác như trải qua một thế kỷ.
Cô ngẩng đầu lên.
Ngẩng đầu nhìn chiếc xe va chạm với bọn họ đột nhiên lại dừng ở khoảng cách một mét.
Dừng lại là bởi vì có một chiếc xe khác đâm vào vô cùng thê thảm.
Mà chiếc xe đâm vào chiếc xe đó, đầu xe cũng đã bị biến dạng hoàn toàn.