Nhìn thấy anh không kiêng nễ gì mà đi vào, không đi tập tễnh, dường như cũng không quan tâm đến những nguy hiểm ở bên trong, anh cứ như vậy mà đi thẳng đến trước mặt cô, nhìn dáng vẻ yếu ớt, vô lực của cô, nhưng trong mắt của Diệp Thương Ngôn, lại không có một chút cảm xúc nào, thờ ơ, thậm chí còn tràn đầy sự đẫm máu và giết hại.
Anh ngồi xổm xuống.
Ngồi xổm xuống, bế An Hạnh Nhi từ bên dưới người đàn ông kia lên.
Người đàn ông kia lại giống như bị đần.
Bị sự khí thế tàn ác của Diệp Thương Ngôn làm cho khiếp sợ, hoàn toàn không dám phản kháng.
Giây phút đó.
An Hạnh Nhi cứ như vậy mà quay lại vòng tay của Diệp Thương Ngôn.
Anh ôm lấy cô, ôm chặt lấy cô.
Khuôn mặt cô dựa vào ngực anh.
Cô nghe thấy nhịp tim đập nhanh của anh, giống như sắp nhảy ra ngoài.
An Hạnh Nhi không khỏi chủ động nắm chặt lấy quần áo của Diệp Thương Ngôn.
Giống như nắm lấy cọng rơm duy nhất có thể cứu cô trong trên đời.
Anh.
Cuối cùng cũng đến rồi!
Diệp Thương Ngôn ôm chặt An Hạnh Nhi trong lòng.
Bên trong kho hàng lớn bị bỏ hoang.
Người đàn ông đó bị An Hạnh Nhi đá đang lăn lộn quằn quại trên mặt đất, người đàn ông bên cạnh muốn cưỡng bức An Hạnh Nhi cũng cứng đờ tại chỗ không dám nhúc nhích.
Đồng Vận Khiết cũng như hóa đá, mắt nhìn chằm chằm Diệp Thương Ngôn, không tin được anh lại xuất hiện ở đây.
Nhìn anh lúc này dường như trong mắt chỉ có An Hạnh Nhi.
Anh cởi chiếc áo sơ mi trắng của mình ra, khoác lên cơ thể vốn đang trần như nhộng của An Hạnh Nhị, vết máu tươi trên người nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng, khuôn mặt anh lạnh lùng không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng nhìn vô cùng đáng sợ.
Diệp Thương Ngôn gắn chặt từng cúc áo cho An Hạnh Nhi, bao bọc thật kĩ thân thể cô dưới lớp áo sơ mi trắng.
An Hạnh Nhi cứ nhìn chằm chằm Diệp Thương Ngôn.
Động tác của anh vô cùng dịu dàng, nhưng mà sắc mặt thì lại lạnh như băng, cảm giác u ám như địa ngục.
An Hạnh Nhi khống chế cảm xúc của mình cả một đêm, cuối cùng đến giờ phút này lại hoàn toàn sụp đồ.
Thật ra cô không sao.
Cô chỉ bị một vài vết thương ngoài da, cũng không có bị mấy tên đàn ông làm nhục.
Nhưng vào lúc nhìn thầy Diệp Thương Ngôn, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể anh truyền đến, nước mắt của cô không tự chủ được mà tuôn trào, không cách nào ngừng được.
“Đừng khóc.” Giọng nói của Diệp Thương Ngôn rất trầm thấp, dường như là đang cố kiềm nén.
Những ngón tay thon dài của anh vươn ra lau nước mắt cho cô.
Anh nói: “Tôi sẽ bảo vệ em.”
Nghe vậy nước mắt An Hạnh Nhi càng chảy ra nhiều hơn nữa.
Trùng sinh một kiếp, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ được ai đó bảo vệ.
Sống lại một kiếp, cô cũng chưa từng nghĩ mình sẽ rung động trước một người đàn ông.
Cô nhìn Diệp Thương Ngôn bằng đôi mắt đẫm lệ.
Cô thấy khuôn mặt anh vô cùng dịu dàng, nhưng trong ánh mắt quả thực rất lạnh lùng.
Anh khẽ nhúc nhích đôi môi mỏng: “Thương Hải.”
Lúc này An Hạnh Nhi mới nhận ra Diệp Thương Hải cũng đã tới, đang đứng bên cạnh bọn họ.
Anh ta không thể hiện bắt kì cảm xúc cũng như hành động nào.
Toàn thân toát ra vẻ lạnh nhạt thờ ơ, thậm chí giống như là anh ta bị tê liệt vậy.
Diệp Thương Hải kính cẩn đưa một khẩu súng lục màu đen cho Diệp Thương Ngôn.
An Hạnh Nhi vừa mới an tâm được một chút thì bây giờ đột nhiên trở nên hoảng sợ.
Cô nhìn vào sâu trong mắt của Diệp Thương Ngôn, đáy mắt đó tràn đầy sát khí.
“Diệp Thương Ngôn…” An Hạnh Nhi hoảng sốt gọi anh.
“Ngoan, đừng nhìn.” Giọng nói của Diệp Thương Ngôn vẫn vô cùng dịu dàng.
An Hạnh Nhi lắc đầu, không ngừng lắc đầu.
Không.
Bắc Văn Quốc là một quốc gia pháp chế.
Không thể giết người.
Cô siết chặt quần áo của Diệp Thương Ngôn, cố gắng ngăn cản anh.
Cô không muốn anh bước vào vực thẳm tội lỗi vì cô.
Diệp Thương Ngôn nhìn thấy sự kích động của cô.
Giây phút đó, anh thậm chí còn nở nụ cười, một nụ cười cưng chiều.
Anh nói: “Đó là thế giới mà em biết.”
Cái thế giới mà cô biết là thế giới có pháp luật.
Còn trong thế giới của anh thì không phải!
Diệp Thương Ngôn đưa tay lên che mắt cô.
Cùng lúc này, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng súng kinh hoàng.
Giây phút đó, An Hạnh Nhi dường như có thể cảm nhận được sức bật thoát ra từ cánh tay của Diệp Thương Ngôn khi viên đạn được bắn ra.
“A” Tiếng kêu thảm thương của một người đàn ông vang lên giữa không gian vắng lặng.
Cơ thể An Hạnh Nhi bắt giác run lên.