Trong phòng.
Hứa Uy Minh gỡ miếng băng dính trên người Diệp Thương Ngôn xuống, nhìn vết thương bị áp sưng tấy.
“Sao lần này, lại bị thương chỗ này.” Hứa Uy Minh vừa hỏi vừa giúp anh làm sạch.
“Không cẩn thận.”
“Có bị phát hiện không?”
“Gần như vậy.” Diệp Thương Ngôn đáp, nhịn xuống cơn đau.
“Cậu vẫn luôn rất thận trọng.”
Diệp Thương Ngôn hai tay nắm chặt ga giường.
Rõ ràng là đang khống chế cơn đau.
Hứa Uy Minh nói: “Nhích qua đây thêm một chút, cậu sẽ chết.”
Đôi môi Diệp Thương Ngôn nhất thời trắng bệch.
Trên mặt anh đỗ rất nhiều mồ hôi.
“Từ giờ phải cẩn thận.” Hứa Uy Minh dặn dò.
Cũng không hỏi tại sao lại xảy ra tai nạn kiểu này.
Là bác sĩ riêng của Diệp Thương Ngôn, điều duy nhất ông ta cần quan tâm chính là sức khỏe của Diệp Thương Ngôn.
Dù sao, không phải lần nào cũng may mắn như vậy.
Cách thần chết, chỉ vài milimet.
Trong phòng, rơi vào im lặng.
Đau đón tột cùng.
Nhưng lại không còn âm thanh nào nữa.
Rất lâu.
Diệp Thương Ngôn không trả lời.
Dường như vẫn đang tiêu hóa cơn đau trong cơ thể.
“Hồng nhan họa thủy.” Hứa Uy Minh bật cười. “Sự sụp đổ của các triều đại, không thể tránh khỏi phụ nữ lửa cháy thêm dầu. “
“Bên kia bảo ông nói cho tôi nghe sao?” Diệp Thương Ngôn nhướng mi.
Lúc này, sắc mặt của anh rõ ràng đã phục hồi rất nhiều.
Cũng là có thể rất nhanh, che giấu đi cảm xúc của mình.
Ngay cả khi, là đau đớn.
*Ừ.” Hứa Uy Minh không hề che giấu.
“Nói cho bọn họ biết, nghĩ nhiều quá.” Giọng Diệp Thương Ngôn cũng trở lại bình thường.
“Được.” Hứa Uy Minh gật đầu nói: “Hiện tại hẳn là có thể mở cửa được rồi?!
“Ông cũng có thể đi rồi”
Hứa Uy Minh nhún vai, dường như đã quen với sự thờ ơ của Diệp Thương Ngồn.
Ông ta mang theo hòm thuốc ra mở cửa.
Ngoài cửa.
Qủa nhiên, An Hạnh Nhi đã bưng một tô cháo đợi sẵn ở cửa rồi.