Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Gả Cho Kẻ Tử Thù Của Tra Nam

Chương 153: Chương 153: Diệp thương ngôn, cách xa tôi ra một chút




**********

CHƯƠNG 153: DIỆP THƯƠNG NGÔN, CÁCH XA TÔI RA MỘT CHÚT

Không gian ngột ngạt.

An Hạnh Nhi cử động cánh môi.

Cô nói: “Diệp Thương Ngôn, tối ngày hôm qua tôi đã nói cho tôi chút thời gian, bây giờ tôi rất khó chấp.

nhận anh.”

Diệp Thương Ngôn cứ nhìn cô như thế.

Có nhiều khi, An Hạnh Nhi thật sự nhìn không rõ anh đang sướng vui giận buồn, tâm trạng của anh có đôi khi che giấu đến nỗi cô cũng cảm thấy nó kinh khủng.

Cho nên cô không biết sau khi cô nói lời đó xong, rốt cuộc có phải cô đã chọc giận anh rồi không.

Cô chỉ là cảm thấy trong lòng bắt an.

Bởi vì tối ngày hôm qua, Diệp Thương Ngôn đã nói là sẽ đợi cô.

Nhưng mà.

Cô thật sự không thể đảm bảo sự chờ đợi của anh sẽ có kết quả.

Cô tình nguyện anh vẫn là người của trước kia, không cần vì cô mà thay đổi bất cứ chuyện gì.

Cho nên lúc cô ngăn cản Diệp Thương Ngôn và Đồng Vận Khiết thân mật với nhau, cô đã hối hận rồi.

Hồi hận muốn bù đắp, cô không hiểu sao dường như lời mình nói ra lại làm tổn thương tới anh.

Nói thật thì cô chưa từng mâu thuẫn vì một người đàn ông như thế.

Cho dù trước đó cô rất yêu Cố Quân Tường, cũng thật sự đối xử với anh ta thật lòng, thật lòng giao mình cho người đàn ông đó mà cô không lo lắng nhiều như thế. Bây giờ đối với Diệp Thương Ngôn, ngay cả chính cô cũng không biết rốt cuộc là cô nên dùng phương thức như thế nào.

Cô chỉ có thể nói cho anh biết suy nghĩ chân thật trong lòng mình: “Đối với rất nhiều thứ bên ngoài, tôi đã trải nghiệm quá nhiều từ Cố Quân Tường, những thứ đó đề cho tôi cảm thấy đời trước tôi sống quá ngu ngốc, tôi thật sự rất sợ sẽ dẫm lên vét xe đổ.”

Đúng vậy.

Bởi vì rất sợ, cho nên không dám chấp nhận.

Cũng không dễ dàng chấp nhận.

“Diệp Thương Ngôn, có lẽ là tôi có hơi ích kỉ, đối xử với anh không công bằng, nhưng mà bây giờ tôi không có biện pháp nào để trái tim của mình mở ra một bước, cho nên tôi hi vọng là anh có thể… cách xa tôi ra một chút.”

An Hạnh Nhi nói từng câu từng chữ.

Nói ra rồi, thật ra trong lòng của cô có một loại cảm giác khó mà diễn tả thành lời.

Giống như là… trái tim bị chèn ép nặng nề.

Có hơi thở không nỗi.

“Bao xa?” Diệp Thương Ngôn hỏi lại.

An Hạnh Nhi khẽ giật mình.

“Không lên giường với em? Không hôn em? Hay là nói ngay cả tay cũng không thể nắm? Hay là không có chuyện gì cần thiết thì chúng ta không cần phải gặp mặt nhau.” Diệp Thương Ngôn hỏi cô, đúng là dùng giọng điệu rất bình thường mà hỏi cô.

An Hạnh Nhi khẽ cắn cắn môi.

“An Hạnh Nhị, tôi cho em thời gian là để em thử tìm hiểu tôi, mà không phải là để em… càng chạy càng xa.” Diệp Thương Ngôn nhìn cô, nói một cách sâu sắc.

“Chúng ta bèo nước gặp nhau, tôi không tin cái gọi là vừa gặp đã yêu.” An Hạnh Nhi nói thẳng.

Cô không tin là hai người không có liên quan gì tới nhau đột nhiên gặp nhau, đột nhiên có thể yêu nhau.

“Cho nên tôi mới nói cho em thời gian cho em tin tưởng tôi.” Giọng điệu của Diệp Thương Ngôn rất kiên định.

Lúc này, dường như An Hạnh Nhi phát hiện ra cái gì đó.

Cô phát hiện.

Diệp Thương Ngôn nói là để cô tin tưởng anh, anh thật sự đối với cô là vừa gặp đã yêu.

Chuyện này xảy ra khi nào chứ?

Lúc bị đụng xe trên núi Thanh Ninh, vừa gặp đã yêu hả?

Nhưng mà lúc đó cô rõ ràng không nhìn thấy Diệp Thương Ngôn dao động cảm xúc.

Rõ ràng là không hề biểu hiện ra một tia tình cảm.

Trong trí nhớ của cô, anh thậm chí còn bày ra bộ dạng không kiên nhẫn với cô.

Cho nên là…

Rốt cuộc là người đàn ông này đang che giấu cái gì.

Đến cùng, dưới gương mặt tuyệt mỹ của anh đang ẩn giấu bao nhiêu bí mật không thể nói ra.

Mà một người đàn ông có bụng dạ thâm sâu như thế.

Sao cô lại có thể không hề kiêng kị cái gì mà phó thác mình cho anh.

Cô thừa nhận cô ích kỷ.

Nhưng mà cô thật sự không có lựa chọn nào khác.

Vì cô không thể thất bại.

Ông trời không có khả năng cho cô có cơ hội sống lại một lần nữa.

Đột nhiên không gian trở nên yên tĩnh.

Lúc cửa phòng bị người ta đầy ra, bầu không khí đã được làm dịu.

Vân Vũ Phương vội vàng đi vào, mang theo giọng nói vội vã quan tâm: “Ngôn, con sao rồi? Tại sao con lại không cẩn thận để xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy hả, nếu không phải hồi sáng này.

Tần Thạc nói cho Thương Hải biết, mẹ cũng không biết là tối hôm qua con bị thương nhiều như thế.”

Lúc này, An Hạnh Nhi đang từ từ điều chỉnh lại cảm xúc của mình.

“Con không có sao hết.” Diệp Thương Ngôn thờ ơ nói, giọng nói cũng đã khôi phục lại bình thường.

“Làm sao không có chuyện gì được chứ, không có chuyện gì mà con có thể nằm bệnh viện hả?”

“Lúc nãy bác sĩ nói là con có thể xuất viện.”

“Thật hả?” Dường như là Vân Vũ Phương không tin cho lắm.

Lúc này, đi theo Vân Vũ Phương còn có Diệp Thiện Nhân và Diệp Thương Hải.

Diệp Thiện Nhân cũng không yên lòng: “Con đừng có cậy mạnh!”

“Bác sĩ đã nói là không có chuyện gì rồi, về nhà điều dưỡng là được.” An Hạnh Nhi vội vàng mở miệng nói.

Diệp Thiện Nhân nghe thấy An Hạnh Nhi nói như vậy thì lập tức tin tưởng.

Ông nói với Diệp Thương Ngôn: “Nếu như đã cần điều dưỡng, vậy thì về nhà điều dưỡng đi, ở trong nhà có nhiều người giúp việc, ba và mẹ con, còn có anh trai chị dâu con ở đó, có cái gì không tiện thì còn có thể giúp đỡ cho con một tay.”

“Không cần đâu, chú Trung có thể chăm sóc cho con.” Diệp Thương Ngôn trực tiếp từ chối.

“Kêu con về nhà khó như vậy hả.” Diệp Thiện Nhân bát đắc dĩ thở dài.

Cũng chỉ có thể thở dài.

Thậm chí, An Hạnh Nhi cảm thấy người nhà họ Diệp rất cưng chiều Diệp Thương Ngôn, anh muốn nói cái gì thì nói cái đó, trên cơ bản cũng sẽ không lấy thân phận người lớn mà yêu cầu anh.

So với việc nói là cưng chiều, chẳng bằng nói là tôn trọng.

Dường như là người nhà họ Diệp đối xử với Diệp Thương Ngôn với một thái độ khác biệt.

“Đúng rồi, mọi người có mang quần áo đến cho con không?” Diệp Thương Ngôn hỏi, anh cũng di chuyển chủ đề về nhà.

Ngày hôm qua trước khi anh ngủ anh đã gửi tin nhắn qua cho Tần Thạc, kêu sáng ngày hôm nay anh ta mang một bộ quần áo tới cho anh và An Hạnh Nhị, lúc này Tần Thạc lại không đến đây, chắc có lẽ là ba mẹ của anh mang đến cho anh.

Thật ra thì Tần Thạc trông có vẻ như cà lơ phất phơ, nhưng mà làm việc cũng rất đáng tin cậy.

Chuyện gì mà giao cho anh ta, từ xưa đến nay sẽ không quên.

“Có mang theo có mang theo.” Vân Vũ Phương vội vàng nói: “Tần Thạc nói là hôm nay thằng bé có chút việc không thể đến đây, cho nên hồi sáng này nó đã kêu Thương Hải mang quần áo đến cho con, nếu không thì ba mẹ thật sự không biết là con xảy ra tai nạn giao thông.”

Lúc này, Diệp Thương Hải vội vàng đưa cái túi quần áo ra: “Tùy tiện lấy hai bộ quần áo ở trong phòng của em, hai đứa ráng chịu mặc vào một chút nha.”

“Em cảm ơn.” An Hạnh Nhi nhận lấy, khách khí nói.

“Không cần phải cảm ơn.” Diệp Thương Hải mỉm cười, lúc này anh ta lại nói với ba mẹ của mình: “Chúng ta đi ra ngoài chờ hai đứa nó thôi.”

Nói xong.

Diệp Thương Hải, Vân Vũ Phương cùng với Diệp Thiện Nhân đi ra khỏi phòng bệnh.

An Hạnh Nhi nhìn bóng lưng của Diệp Thương Hải.

Cô có thể cảm nhận được sự thân thiện của Diệp Thương Hải, cũng có thể cảm nhận được điều kiện các phương tiện khác của Diệp Thương Hải cũng không tệ.

Hẹn hò với Đồng Vận Khiết, đúng là sỉ nhục mà.

Cô ngoái đầu lại nhìn.

Lúc này, cô nhìn thấy Hồ Phong vẫn đang đứng ngoài ban công.

Rõ ràng là Hồ Phong cũng đã nhìn thấy ánh mắt của An Hạnh Nhi, anh ta vội vàng bước tới từ ban công.

An Hạnh Nhi nói: “Anh ra ngoài một chút đi, chúng tôi cần phải thay quần áo.”

“Vâng…”

“Hồ Phong.” Diệp Thương Ngôn đột nhiên gọi anh ta.

“Dạ, anh Diệp.”

“Thay quần áo giúp tôi.” Diệp Thương Ngôn ra lệnh.

An Hạnh Nhi nhìn anh.

Diệp Thương Ngôn mặt không đổi sắc, trông có vẻ như rất bình thường.

An Hạnh Nhi mắp máy môi, cũng giả vờ như không nhìn thấy anh đang rất giận.

Cô tìm quần áo của mình từ trong túi, trực tiếp đi vào trong phòng tắm.

Ở sau lưng, Diệp Thương Ngôn nhìn bóng lưng của An Hạnh Nhi.

Người phụ nữ không có lương tâm này, đúng là một lời nói khách sáo cũng không chịu nói!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.