“Ông xã.” Giọng nói nỉ non mềm mại của An Hạnh Nhi nghe rất êm tai, thấm sâu vào lòng…
Yết hầu của Diệp Thương Ngôn lăn lộn.
Vì An Hạnh Nhi ngẩng đầu nhìn anh, cho nên cô có thể nhìn thấy rõ ràng yết hầu của anh.
Khoảnh khắc đó không biết có phải anh đang kìm nén cái gì không.
Cô cảm thấy thân thể của anh cũng căng cứng hơn rất nhiều.
Còn nữa, dưới tình huống rõ ràng Diệp Thương Ngôn đã bị cô che mắt mà còn đang nhắm mắt, cô lại cảm nhận được một ngọn lửa hừng hực đang thiêu đốt.
Như muốn thiêu cháy lòng bàn tay cô.
Một giây sau.
“Ừm.” Diệp Thương Ngôn hơi nhếch miệng, giọng nói khàn khàn, vô cùng quyến rũ.
Dường như anh đang đáp lại tiếng gọi của cô.
Đáp lại tiếng “ông xã” khi nãy.
An Hạnh Nhi đỏ mặt.
Rất đỏ.
Thật ra cô không quen với những… xưng hô thân mật thế này lắm.
Cô sẽ thấy mất tự nhiên, còn cảm thấy rất ngượng ngùng.
Lúc này thật sự rất ngượng ngùng.
Luôn có cảm giác thẹn thùng.
Nhớ đến cô và Cố Quân Tường kết hôn mười năm.
Mười năm cũng chỉ gọi tên hoặc tên ở nhà của đối phương, chứ chưa từng gọi đối phương là “ông xã, bà xã”.
Bây giờ lại gọi Diệp Thương Ngôn như vậy.
Buổi tối ngày đầu tiên “kết hôn” đã sửa xưng hô rồi.
An Hạnh Nhi hơi nóng nảy, cũng không biết mình đang bị làm sao, cô khó chịu với Diệp Thương Ngôn: “Bây giờ đồng ý được chưa?”
“Ừm.” Lại một tiếng đáp đơn giản.
Nhưng An Hạnh Nhi quyết định tin anh.
Thật ra không tin thì có thể làm sao.
Rõ ràng là cô chủ động muốn hợp tác với anh, nhưng cả quá trình, dường như đều bị anh nắm mũi dắt đi.An Hạnh Nhi từ từ, thậm chí là hơi căng thẳng buông hai tay ra.
Sau đó nhìn thấy Diệp Thương Ngôn đang nhắm mắt, lông mi dài dưới ngọn đèn trong càng nổi bật hơn.
Nếu nói lông mi dài của tên này không phải nối, cô cũng cảm thấy khó tin.
Cô dè dặt nhìn Diệp Thương Ngôn, thấy anh vẫn luôn nhắm mắt.
An Hạnh Nhi tránh khỏi trước mặt Diệp Thương Ngôn.
Không mặc quần áo, đi giày cao gót màu đỏ, nhanh chóng bỏ chạy.
Chỉ sợ.
Người nào đó đột nhiên mở mắt, cô sẽ bị thấy hết.
Thật ra một lúc lâu sau đó, người mà cô kiêng dè vẫn không mở mắt.
Anh cứ đứng yên trong phòng như thế một lúc lâu.
Đợi căn phòng vốn dĩ đang không ngừng nóng lên dần lạnh đi.
Anh mới từ từ mở mắt ra.
Nhìn căn phòng trống rỗng trước mặt.
Nhìn áo cưới dưới đất.
Áo cưới… An Hạnh Nhi từng mặc.
Anh cứ nhìn như thế, sau đó đột nhiên nở nụ cười.
Anh đi qua từ bên cạnh áo cưới, sau đó đi thẳng vào phòng tắm.
Khi nãy vừa tắm nước lạnh dường như… đã phí công rồi.
…
An Hạnh Nhi tắm xong thì tẩy trang, còn đắp mặt nạ.
Lần trước lúc đến căn phòng này, dù có thêm một cái bàn chải và khăn mặt, nhưng rõ ràng cũng không có đầy đủ như bây giờ.
Rõ ràng là chuẩn bị tất cả đồ dùng thiết yếu của phụ nữ.
Ngay cả đồ chăm sóc da, mỹ phẩm, bàn chải đánh răng, khăn mặt, khăn tắm áo tắm, thậm chỉ ngay cả đồ lót cũng để trong kệ phòng tắm, sắp xếp rất ngay ngắn. Tiếp đó là phòng để đồ rất lớn của Diệp Thương Ngôn, càng khiến cô ngạc nhiên là căn phòng vốn dĩ toàn đồ đàn ông lại đổi hết thành đồ nữ, thậm chí ngay cả mác cũng chưa tháo, mà mỗi một thứ đều là size của An Hạnh Nhi.
Cuối cùng An Hạnh Nhi vẫn bị làm cảm động.
Lúc này nằm trên giường, trong đầu đều là hình ảnh nhìn thấy trong phòng để đồ khi nãy.
Thật ra cô cũng từng suy nghĩ có nên chuyển đồ của mình đến nơi ở của Diệp Thương Ngôn trước không, nhưng mãi đến lúc biết cô kết hôn, Diệp Thương Ngôn cũng chưa cho cô một câu trả lời rõ ràng, đương nhiên cô không thể lỗ mãng chuyển đồ đến được.
Vốn tưởng rằng qua tạm đêm nay, sáng mai bảo giúp việc đưa tới, không ngờ rằng đêm nay lại có thể hưởng thụ mọi thứ.
Cô tháo mặt nạ xuống, rửa qua bằng nước sạch, lại bôi kem dưỡng cao cấp lên.
Không thể không nói.
Cô là da hỗn hợp thiên khô, đồ chăm sóc da Diệp Thương Ngôn chuẩn bị vừa khéo đều hợp với da của cô nhất, sau khi bôi, làn da hấp thụ tinh chất của kem dưỡng, khiến làn da của cô trở nên căng bóng, sờ lên mềm mại sạch sẽ, cực kỳ thoải mái.
An Hạnh Nhi lại nằm xuống giường một lần nữa, lần này, cô tắt đèn phòng đi.
Cô nhắm mắt lại.
Nghĩ tới mọi chuyện xảy ra hôm nay.
Không chỉ với Cố Quân Tường, có lẽ tất cả mọi người đều không kịp chuẩn bị tâm lý.
Ngay cả bản thân cô cũng hơi nghi ngờ, tất cả những chuyện mình trải qua bây giờ là thật sao?
Hay là thật ra mình đã chết, sau đó linh hồn ở lại, dùng ý thức của linh hồn tạo ra cho mình một cuộc đời khác.
Cô cười khẩy.
Đương nhiên là không.
Cô có thể cảm nhận được rõ ràng rằng tất cả mọi thứ đều là thật.
An Hạnh Nhi xoay người, bảo mình đừng nghĩ nhiều nữa.
Dù sao cô cũng rất buồn ngủ, còn rất mệt.
Cô thật sự cần… nghỉ ngơi.
…
Ngày hôm sau.
Không biết là mấy giờ.
Dù sao An Hạnh Nhi cũng bị đánh thức bằng tiếng gõ cửa.
Lúc đó cô đang ngủ say, thậm chí còn đang mơ.
Đương nhiên cô cũng không nhớ rốt cuộc mình đã mơ bao nhiêu giấc, chỉ biết cảnh trong mơ không quá kinh khủng là được.
Cô có hơi tức giận vì bị gọi dậy, xuống giường đi mở cửa phòng.
Diệp Thương Ngôn đứng nửa tựa vào trước cửa, hờ hững nói: “Hôm nay phải về nhà họ Diệp.”
“…” An Hạnh Nhi nhìn anh.
“Trừ khi em cho bọn họ biết chúng ta chỉ là kết hôn giả.” Diệp Thương Ngôn tỏ vẻ không để tâm.
Đương nhiên An Hạnh Nhi không muốn.
Dù sao chuyện như thế, dù là nói với ai cũng rất có thể bị truyền đi.
Một khi bị truyền ra ngoài, chẳng phải là cô đang vả vào mặt mình sao?!
Huống hồ nói với bề trên của nhà họ Diệp là kết hôn giả… Có cảm giác giải thích cũng là một chuyện rất phí công.
Cô nói: “Đợi tôi nửa tiếng.”
Sau đó.
Cô cứ thế đóng cửa phòng.
Diệp Thương Ngôn nở nụ cười.
Sau đó đi xuống tầng.
Sau khi đóng cửa phòng, đương nhiên An Hạnh Nhi cũng không đi ngủ bù.
Vốn dĩ cô cũng không hay ngủ nhiều, vì ngày hôm qua quá mệt nên hôm nay mới có thể ngủ muộn hơn một chút, bây giờ bị đánh thức cũng không buồn ngủ nữa.
Cô nhanh chóng rửa mặt, sau đó đi đến phòng để đồ chọn quần áo.
Thật sự, ngoài không có hàng trong kho, thì đây chẳng khác nào một tiệm quần áo cỡ trung cả.
Cô chọn tới chọn lui.
Cuối cùng chọn một bộ sườn xám màu hồng nhạt, bên ngoài mặc áo khoác màu trắng, khiến người ta cảm thấy ấm áp, thoải mái, không có quá nhiều tính công kích, sau đó trang điểm nhẹ nhàng một chút, chính là dáng vẻ tốt nhất khi đi gặp phụ huynh.
An Hạnh Nhi mở cửa phòng xuống tầng.
Vừa đi xuống đã nhìn thấy Diệp Thương Ngôn từ xa, anh đang ngồi trước bàn ăn ngoài trời, vừa đọc báo vừa ăn bữa sáng.
Lúc này anh mặc một cái áo sơ mi trắng, một cái quần màu kaki, chỉ ăn mặc rất tùy ý, thậm chí còn có vẻ lười biếng, nhưng vẫn cực kỳ quyến rũ, khiến người ta nhìn một cái thôi cũng có thể chú ý, rất lâu vẫn không thể dời mắt đi.
An Hạnh Nhi cố ép mình dời mắt đi.
Cô đi tới bên cạnh Diệp Thương Ngôn.
Diệp Thương Ngôn buông báo xuống, đứng dậy, ga lăng kéo ghế cho cô.
An Hạnh Nhi nhìn Diệp Thương Ngôn: “Cảm ơn.”
Diệp Thương Ngôn bất ngờ nở nụ cười.
Một nụ cười… thật sự có thể hại nước hại dân.