An Hạnh Nhi rời khỏi phòng bảo vệ, đi thẳng vào phòng khách nhà họ Diệp.
Bây giờ người giúp việc chẳng dám tụm lại, mọi người đều nghiêm túc làm việc của mình, thậm chí nơi có An Hạnh Nhi thì chẳng dám thở mạnh.
"Cầm Cầm ở phòng nào?" An Hạnh Nhi hỏi một người trong số đó.
"Ở bên đó ạ, đi theo hướng đó, đi ra khỏi một cánh cửa thì sẽ thấy một dãy phòng, người giúp việc đều ở đó cả.
Cầm Cầm ở phòng thứ ba." Người giúp việc vội vàng nói, giọng điệu rõ ràng là muốn lấy lòng An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi gật đầu nhẹ.
Cô đi tới phòng của Cầm Cầm rồi gõ cửa.
Bên trong vang lên một giọng nói hoảng sợ: “Ai vậy?" "Có chuyện tìm cô, cô mở cửa đi." An Hạnh Nhi nói: “Tôi là An Hạnh Nhi." Dường như im lặng mấy giây mới nói chuyện.
"Dạ được, ngay đây ạ." Sau đó cửa phòng mở ra.
Trông tâm trạng của Cầm Cầm rất ổn định, nhưng từ đôi mắt đỏ hoe và lỗ mũi là có thể thấy được cô ta vừa khóc xong.
"Tôi vào được không?" An Hạnh Nhi hỏi.
"À...
được, được ạ." Rõ ràng Cầm Cầm hơi hốt hoảng.
An Hạnh Nhi đi vào.
Đi vào thì thấy trong phòng có rất nhiều lông mèo.
Dường như Cầm Cầm cũng chú ý đến ánh mắt của An Hạnh Nhi, bèn vội vàng nói: “Pamela thường xuyên đến phòng em chơi, nhưng chẳng ngờ..." "Tình cảm của cô và Pamela chắc rất tốt nhỉ?" An Hạnh Nhi hỏi.
"Trừ cô chủ ra thì em chơi với Pamela nhiều nhất." "Nó chết rồi chắc cô đau lòng lắm nhỉ?" Cầm Cầm gật đầu: “Dạ." "Đúng rồi, cô theo cô chủ nhà cô bao lâu rồi." "Em chăm sóc cô chủ 8 năm rồi ạ.
"Vậy thì 8 năm, chắc cô rất hiểu cô chủ nhà cô để ý gì nhất nhỉ?" "Đương nhiên, em hiểu tất cả về cô chủ." "Vậy cô biết rõ Pamela quan trọng với cô chủ nhà cô như thế, tại sao không chăm sóc kĩ nó?" An Hạnh Nhi chất vấn.
Cầm Cầm sững ra.
Phút giây đó Cầm Cầm bị sợ hãi trước khí thế đột nhiên xuất hiện của An Hạnh Nhi.
"Hay phải nói cô cố tình không chăm sóc kĩ Pamela?"Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!"Không phải, sao em lại cố ý được! Em biết cô chủ thích Pamela nên em hết lòng chăm sóc nó, còn tận tâm hơn cả chăm sóc em trai em gái còn nhỏ của em nữa." Cầm Cầm vội vàng phản bác.
"Cô có em trai em gái nữa à?" An Hạnh Nhi hỏi.
"Dạ có.
Nhà em nghèo nên từ nhỏ đã ra ngoài làm việc rồi ạ.
Khó khăn lắm mới được đến làm giúp việc nhà họ Diệp, ông bà chủ Diệp và các cậu chủ, cô chủ đều rất tốt, rất hào phóng với giúp việc bọn em, em rất vui khi được làm việc ở đây." "Công việc ở đây có thể giúp cô nuôi người nhà cô chứ?" "Chỗ nhà em ở là một nơi nghèo, chẳng chi tiêu mấy, tiền lương hàng tháng của em có thể nuôi được người nhà em, còn có thể trả sinh hoạt phí và học phí của em trai em gái em." "Vậy tức là cô rất sợ mất công việc này rồi." "Em nhất định sẽ tận tụy làm tốt công việc của mình." Cầm Cầm vội vàng bảo đảm.
"Được, tôi biết rồi, tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi." An Hạnh Nhi nhìn Cầm Cầm, đột nhiên chuyển đề tài: “Nói xem, cô cảm thấy cái chết của Pamela có liên quan đến ai?" Thật ra giọng điệu rất lạnh nhạt.
Giống như đang nói chuyện phiếm bình thường vậy thôi.
"Em, em thật sự không biết." Rõ ràng là Cầm Cầm hơi hoảng sợ.
"Tôi cũng tò mò.
Chẳng phải nói mèo có chín mạng sao? Sao lại bị chết chìm nhỉ?" An Hạnh Nhi thâm thúy hỏi.
Ánh mắt Cầm Cầm lóe lên, thậm chí không dám nói nhiều.
"Đúng rồi, tôi nghe nói mèo là loài động vật có khả năng thông linh, dù chết thì linh hồn cũng sẽ trở lại bên cạnh người chủ từng nuôi dưỡng nó, chẳng biết có thật không nhỉ.
Nếu nó về thật, cô nhớ hỏi Pamela rốt cuộc nó chết như thế nào.
Nếu là chính nó bất cẩn chết chìm, vậy thì do nó bạc mệnh.
Nếu không phải, cô và Văn Văn coi như là người thân thiết nhất của Pamela, nên điều tra rõ sự thật cho nó, cho nó chết được nhắm mắt." Lời nói trông như hờ hững của An Hạnh Nhi lại khiến cả người Cầm Cầm căng thẳng.
Cô ta hơi bối rối hỏi: “Sao mà có linh hồn được, đây là lừa người..." "Tôi thuận miệng nói thôi mà." Dáng vẻ của An Hạnh Nhi rất hờ hững: “Tôi tới để hỏi quan hệ giữa Pamela và cô chủ của cô thôi, không có chuyện gì khác." "Em tiễn mợ ba." "Không cần." An Hạnh Nhi khua tay, đi ra ngoài.
Ngay giây phút đi ra ngoài, trên môi nở nụ cười lạnh.
Cô về thẳng phòng khách, gọi Tiểu Xuân đến.
Tiểu Xuân vẫn nơm nớp lo sợ như cũ: “Mợ ba ạ." "Điện thoại cô có đây không?" An Hạnh Nhi hỏi.
Tiểu Xuân vội vàng lấy điện thoại ra.
"Mở ra cho tôi." "Dạ." Tiểu Xuân làm theo, thật ra cũng rất khó hiểu.
An Hạnh Nhi thao tác trên điện thoại của Tiểu Xuân, vừa điều khiển vừa nói: “Tiếng kêu này giống tiếng kêu của Pamela không?" "Dạ không giống.
Tiếng kêu của Pamela mềm mại hơn một chút." "Thế tiếng này?" "Vẫn không giống lắm ạ." "Tiếng này thì sao?" "Hơi giống rồi ạ, nhưng phải mềm mại thêm tí nữa." "Tiếng này?" "Đúng ạ, tiếng kêu này rất giống." Tiểu Xuân rất kích động.
"Được rồi." An Hạnh Nhi tải file âm thanh xuống.
Cô đưa điện thoại cho Tiểu Xuân: “Giao cho cô một nhiệm vụ, không được nói cho ai." "Dạ." Tiểu Xuân bèn vội vàng gật đầu.
An Hạnh Nhi nói chuyện cho Tiểu Xuân biết.
Dường như Tiểu Xuân hơi khó xử.
"Làm theo lời tôi nói là được." An Hạnh Nhi nói thẳng.
"Nhưng như thế, với Cầm Cầm thì..." "Cô sẽ biết sớm thôi, làm thế là tốt với cô ta hay không." Tiểu Xuân không thể làm trái lệnh, đành phải đồng ý.
Buổi chiều.
An Hạnh Nhi vẫn chưa đi.
Cũng may.
Người nhà họ Diệp vẫn chưa về.
Ngay cả Diệp Thương Ngôn vẫn chưa về.
Dường như mọi người đều vây quanh Diệp Phỉ Văn.
Thật ra Diệp Phỉ Văn vẫn là cục cưng của cả nhà họ.
Chẳng biết khi cục cưng này bị người ta vạch trần mặt mũi thật thì sẽ...
thê thảm đến mức nào.
Thật ra cô có nhân từ thế đâu.
Cô đã sống hơn một đời nên rất rõ, nhân từ với người khác chính là tàn nhẫn với chính mình.
Cô nhìn chuẩn thời gian.
Lại tới phòng của Cầm Cầm.
Cô đứng ngoài cửa đợi một lúc.
Một lúc.
Tiểu Xuân ra khỏi phòng.
Quay đầu lại nhìn An Hạnh Nhi.
An Hạnh Nhi chìa tay ra.
Tiểu Xuân vội vàng đưa điện thoại của mình cho An Hạnh Nhi, trên điện thoại chính là file âm thanh vừa tắt, file âm thanh tiếng mèo kêu.
Cô cầm điện thoại, bỏ vào trong túi áo, đi vào.
Đi vào, thấy sắc mặt của Cầm Cầm ở bên trong vô cùng ảm đạm.
Cầm Cầm vừa thấy An Hạnh Nhi thì lập tức đổi sắc mặt, cô ta nở nụ cười, cung kính hỏi cô: “Mợ ba tìm em ạ?" "Tôi sắp đi rồi.
Nhưng có vài lời muốn nói cho Văn Văn, vì tâm trạng của Văn Văn lúc này không ổn định, nên đành nhờ cô chuyển lời giúp tôi." "Dạ." Cầm Cầm vội vàng gật đầu.
An Hạnh Nhi nói: “Nói với cô chủ, cái chết của Pamela thật sự không liên quan đến tôi, tôi cũng rất lo cho sức khỏe của em ấy, mong em ấy sớm ngày thoát khỏi bóng tối." An Hạnh Nhi nói.
Rồi lấy tay trong túi áo mở file âm thanh tiếng mèo kêu trong điện thoại.
Rõ ràng sắc mặt Cầm Cầm thay đổi.
Nhưng sắc mặt An Hạnh Nhi vẫn như thường mà nói tiếp: “Khi em ấy khỏe rồi, tôi sẽ cùng em ấy đi chọn một con mèo đáng yêu như Pamela để chơi với em ấy… Cầm Cầm?" Cầm Cầm bỗng tỉnh hồn.
"Cô đang nghe chứ?" "Đang nghe đang nghe đang nghe ạ." Cầm Cầm vội vàng trả lời, phút giây đó sắc mặt đầy sợ hãi: “Mợ có nghe thấy tiếng gì không ạ?" "Tiếng gì?" An Hạnh Nhi ngạc nhiên.
"Không không không có gì." Cầm Cầm vội vàng lắc đầu.
Điên cuồng lắc đầu.
An Hạnh Nhi cứ thế mà nhìn dáng vẻ của Cầm Cầm.
Thế nên là, kẻ gian rồi sẽ chột dạ thôi!